Thứ Năm, 23 tháng 12, 2010

...

Trại truyền thống của trường.

Ừ, trại vui, vui đến tuyệt vời. Thích lắm cơ các màn biểu diễn.

Trong đầu vẫn đang văng vẳng wild dance và sonata of temptaion. Không dứt ra được. Có lẽ, bị ám ảnh từ lúc nào rồi.

Đầu đang trống. Chẳng thích gì cả. Chẳng muốn gì cả.

.

.

Nhảy.

Ừ, nhảy đẹp.

Chả hứng nữa.

.

.

Cãi nhau với bạn.

Ra góc tối nhất của trường, ngồi khóc với Giang.

Không thấy đỡ hơn tí nào cả.

.

.

Giang là một người tâm sự tuyệt vời, thật sự rất tuyệt vời. Xin lỗi vì đã kéo m đi. Lúc nào cũng làm phiền người khác, t xin lỗi.

Phải chi t có một điều ước. T ước mỗi khi t buồn, t có cái con búp bê giống y chang m. Xong t kéo ra t khóc, hehe.

Mà ước thì chỉ là ước. Khốn.

.

.

Kết bạn để làm gì?

Chia tay để làm gì?

Giả tạo để làm gì?

Cố gắng để làm gì?

Đừng ai trả lời cả. Tôi không muốn nghe.

.

.

Tôi ghét cái tôi nhạy cảm.

Vô dụng, phiền phức, khó chịu. Như một cái đuôi cần cắt bỏ.

Tôi không thích làm con gái, nếu con gái là đồng nghĩa với nhạy cảm.

.

.

Tôi ghét tất cả các người. Đi hết đi. Biến hết đi.

.

.

Thế gian này có nhiều loại người tôi ghét, một số loại người tôi khinh.

Và tôi nói thẳng, tôi sẽ coi đứa đó không hơn một thứ chất thải, nếu nó dám đụng chạm vào bố mẹ tôi.

Bịa chuyện về bố tôi trước tôi, tưởng tôi không biết sao?

Bịa chuyện về tôi, về gia đình tôi trước mặt bạn bè tôi, tưởng tôi không biết sao?

Chó là tôi đéo có làm gì được. Năm sau thì không.

Năm sau đừng nghĩ sẽ yên được cái xác điếm đó với tôi.

Này, dạy học làm cái đéo gì nếu xử sự còn thua một con heo đang đi liếm phân? Nó còn biết liếm cái gì phải liếm. Thèm tiền thì spit đại ra cho rồi. Khoái ngửi phân người khác lắm hả?

.

.

Đéo cần.

Mặt dày thế nào mà dám xoa đầu tôi vậy?

.

.

Phiền.

Ừ, tôi bị mọi người ghét đấy. Ừ tôi cá tính mạnh quá, cuối cùng không chơi được với ai cả đấy. Vừa ý chưa?

Đéo biết gì thì đừng có vạ đâu ỉa đấy.

Thứ Sáu, 17 tháng 12, 2010

[Vietsub] Yuki Kajiura - Vanity

Người dịch: Diệm Tử Linh
Còn lại (từ A-Z): Ruồi @ Ghostcafefansub (anh hùng of lòng mình, hehe)



Link down:

Mediafire

Enjoy!!!

Thứ Hai, 13 tháng 12, 2010

Akikawa Masafumi - Sen no Kaze ni Natte

Trình bày: Akikawa Masafumi
Bài hát: Sen no Kaze ni Natte
Người dịch: Elena Clairvoyance

Tặng bạn Uyên CVA ^^

  

Này là bản của Akikawa Masafumi. Một bản khác, cùng với Ayano Kanami, cũng rất đáng để nghe.

*Cố gắng chen vô* Đang dịch Hikari no Michi của Ayano Kanami, ôi hay xD

*Xóa xóa*

Đây, hề hề, không đi lạc chủ đề nữa.




Lời nhật

私のお墓の前で
泣かないでください
そこに私はいません
眠ってなんかいません

千の風に
千の風になって
あの大きな空を
吹きわたっています

秋には光になって
畑にふりそそぐ
冬はダイヤのように
きらめく雪になる

朝は鳥になって
あなたを目覚めさせる
夜は星になって
あなたを見守る

私のお墓の前で
泣かないでください
そこに私はいません
死んでなんかいません

千の風に
千の風になって
あの大きな空を
吹きわたっています

千の風に
千の風になって
あの大きな空を
吹きわたっています
あの大きな空を
吹きわたっています

Phiên âm

Watashi no ohaka no mae de
Nakanai de kudasai
Soko ni watashi wa imasen
Nemutte nanka imasen

Sen no kaze ni
Sen no kaze ni natte
Ano Ooki na sora wo
Fuki watatte imasu

Aki ni wa hikari ni natte
Hatake ni furi sosogu
Fuyu wa daia no youni
Kirameku yuki ni naru

Asa wa tori ni natte
Anata wo mezamesaseru
Yoru wa hoshi ni natte
Anata wo mimamoru

Watashi no ohaka no mae de
Nakanai de kudasai
Soko ni watashi wa imasen
Shinde nanka imasen

Sen no kaze ni
Sen no kaze ni natte
Ano Ooki na sora wo
Fuki watatte imasu

Sen no kaze ni
Sen no kaze ni natte
Ano Ooki na sora wo
Fuki watatte imasu
Ano Ooki na sora wo
Fuki watatte imasu

Lời dịch

Trước mộ của tôi
Đừng khóc
Tôi không ở đó
Tôi không say ngủ

Một ngàn ngọn gió
Tôi là một ngàn ngọn gió
Và trên bầu trời rộng lớn ấy
Tôi bay

Thu đến, tôi là ánh sáng
Tỏa nắng lên những cánh đồng
Đông về, như một hạt kim cương
Tôi là bông tuyết tỏa sáng

Buổi sáng, tôi là con chim
Hót vang, gọi bạn tỉnh giấc
Ban chiều, tôi là những vì sao
Bảo vệ bạn, hỡi bạn của tôi

Trước mộ của tôi
Đừng khóc
Tôi không ở đó
Tôi không say ngủ

Một ngàn ngọn gió
Tôi là một ngàn ngọn gió
Và trên bầu trời rộng lớn ấy
Tôi bay

Một ngàn ngọn gió
Tôi là một ngàn ngọn gió
Trên nền trời rộng lớn ấy
Tôi bay
Trên nền trời rộng lớn ấy
Tôi bay

Chủ Nhật, 5 tháng 12, 2010

Britney Spears - Everytime

Trình bày: Britney Spears
Bài hát: Everytime
Người dịch: Elena Clairvoyance



Lyrics


Notice me
Take my hand
Why are we, Strangers when, Our love is strong?
Why carry on
Without me?

Everytime I try
To fly I fall
Without my wings
I feel so small
I guess I need you baby
And everytime I see
You in my dreams
I see your face
It's haunting me
I guess I need you baby

I make believe
That you are here
It's the only way
I see clear
What have I done?
You seem to move on easy

n' everytime I try
To fly I fall
Without my wings
I feel so small
I guess I need you baby
And everytime I see
You in my dreams
I see your face
You're haunting me
I guess I need you baby

I may have made it rain
Please forgive me
My weakness caused you pain
And this song's my sorry
Oooh...

At night I pray
That soon your face will fade away

And Everytime I try
To fly I fall
Without my wings
I feel so small
I guess I need you baby
And everytime I see
You in my dreams
I see your face
You're haunting me
I guess I need you baby

Lời dịch

Nhìn em đi
Nắm lấy tay em
Tại sao
Ta thật xa cách
Khi tình yêu của ta, mạnh mẽ đến dường này?
Tại sao
Anh lại bỏ em?

Mỗi khi em cố
Để bay, em ngã
Không có đôi cách
Em thật nhỏ bé
Có lẽ, em cần anh
Mỗi khi mơ
Về anh, em thấy
Gương mặt xưa cũ ấy
Đương bóp nát con tim
Có lẽ, em cần anh.

Em tự ảo tưởng
Rằng anh ở đây
Ấy là cách duy nhất
Em sống được
Em đã làm gì?
Để rồi, anh vẫn đi, thật nhẹ nhàng

Mỗi khi em cố
Để bay, em ngã
Không có đôi cánh
Em thật nhỏ bé
Có lẽ, em cần anh.
Mỗi khi mơ
Về anh, em thấy
Gương mặt xưa cũ ấy
Đương bóp nát con tim
Có lẽ, em cần anh.

Có lẽ, tất cả là vì em
Hãy tha lỗi cho em
Vì em yếu đuối, anh đã đau
Bài hát này, là lời xin lỗi của em

Đêm về, em nguyện ước
Rằng sẽ sớm thôi, gương mặt của anh, sẽ nhạt nhòa trong con tim này.

Mỗi khi cố gắng
Để bay, em ngã
Không có đôi cánh
Em thật nhỏ bé
Có lẽ, em cần anh
Mỗi khi mơ
Về anh, em thấy
Gương mặt xưa cũ ấy
Đương bóp chặt con tim em
Có lẽ, em cần anh.

Thứ Bảy, 27 tháng 11, 2010

My little nest - EC

Theo bước em Thương nhé. Nhưng em bỏ tiếng việt, cho ai đó không phải tra dict =))

.

.

Ừm, và cuối cùng thì cái sự thật đã thực sự ăn nhập vào mình. Lần đầu tiên, mình không gọi anh Chân là sếp nữa. Lần đầu tiên, mình làm việc với Thương.

Nói thế nào đây, thật sự không biết phải diễn tả thế nào.

Còn người ta, khi càng có cảm xúc vào một điều gì đó, thì khi nó mất đi lại rất sững sờ. Trong mình rất trống, không còn cảm giác gì cả.

.

.

Anh Chân.

Những điều này em viết, vừa dưới tư cách một con bé lớp 10 staff EC mới vào, vừa dưới tư cách một đứa em gái (tự nhận).

Trong suốt hai tháng quen biết anh, em chẳng làm được gì để giúp anh cả, hay cũng chẳng làm được gì giúp EC, em xin lỗi rất nhiều.

Em đang nhớ về những ngày đầu bước chân vào EC. Ngày đầu tiên, ấn tượng của em là những anh chị nói tiếng anh rất rất rất là pro!!! Em ngưỡng mộ lắm đó. Và, lần đầu tiên, em bị người khác nói là "your intonation is wrong".

Coi như là con ếch nó đã gặp được con voi đó xD

Và buổi họp đầu tiên, em ấn tượng bởi phong cách làm việc rất professional (pro lần thứ e nờ), và em nhớ mãi câu thế này.

"Anh muốn EC là gia đình thứ hai của mấy đứa".

Và, anh à, nó đã là gia đình thứ hai của bọn em rồi, trước khi bọn em còn kịp nhận ra. Một gia đình mà có người anh lớn tuyệt vời luôn giúp đỡ bọn em, chở che bọn em.

Em thường phải dối lòng viết thiệp cho thầy cô. Thường nó rất hay. Nhưng khi em thật lòng, em không viết hay, em xin lỗi nhiều lắm.

Qua hai tháng đó, có những lần em tâm sự với anh, và em đã được giúp đỡ rất nhiều. Nhưng cũng có những mâu thuẫn, và chính anh lại là người gỡ nút rối đó.

Quà tặng 20.10 và những gì em nói, nhớ đó. Mạnh mẽ lên nhá. Cố lên nhá.

.

.

Chị Trang

Em lại không được nói chuyện với chị nhiều, em xin lỗi lắm lắm lắm.

Xuyên suốt thời gian được cùng chị ở trong EC, em nhận ra trong chị, chị thật sự rất rất rất hết lòng với EC, và chị làm việc thật là tuyệt vời. Cả em, cả bạn bè của em, ai cũng thích những tấm hình chị designs hết :x

"Cái bóng của chị Trang thật sự rất là lớn, về cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng" - anh Chân nói.

Giờ thì em thấy, cái bóng của tất cả mọi người đã lớn lắm, trong tâm hồn bọn em rồi. Giống như có cái hình chị Trang và mọi người, rồi ai đó lấy cái đinh, lấy cái tạ, đập đập đập vô làm cho nó không dịch chuyển được nữa đó.

Em yêu chị Trang lắm, yêu những bản thiết kế của chị Trang lắm. Sau này phải cố gắng hò kéo chị Trang làm "hộ" em mới được =))

Hun chụt chụt. Ôm.

.

.

Anh Quang, Phật của lòng em.

Anh ới ời, có một đứa nhất định nào đó đọc phật trong tiếng anh tức là f*ck đó anh =)) Em sẽ không nói cho anh nghe đó là con Như đâu.

Ở bên Phật lúc nào người ta cũng tĩnh tâm hết. Em thích Phật lắm. Nói chuyện với Phật, thực sự là trút được nỗi lòng mà~

Em thấy em giống như một môn đồ, và ngày nào cũng thèm kéo phật ra, banh lỗ tai phật ra để bắt phật nghe em đó LoL

Ừm, không có giỡn nữa.

Hai tháng qua làm việc với phật, thấy thích phật lắm, ngưỡng mộ phật lắm. Em thấy phật rất là trưởng thành nhé, ít nói và nói những gì rất đáng. Tóm lại là em thích.

Em thì không được như vậy, là dạng con gái không biết lựa lời, hậu đậu, vụng về, so với phật thì không là gì hết.

Trong em, phật có một vị trí rất quan trọng - là một người để em ngưỡng mộ xD Thương phật lắm đó nha *hun chụt chụt*

À mà chống chỉ định lúc nào em ôm phật phật cũng đẩy em ra nha =))

.

.

Anh An ạ.

Tất cả mọi người, với em, đều như những anh chị lớn rất tuyệt vời. Hồi mới vô, em sợ anh An hơn là anh Quang. Vì dù anh Quang nhìn nghiêm trọng, nhưng anh An lại nói ít hơn.

Ừm, trong em, khi nghĩ về anh An luôn là một sự ngưỡng mộ nhất định.

Thời gian qua, em lại nói chuyện với anh An ít quá, em thật sự rất xin lỗi :( Em sẽ đánh Như bộp bộp vì nó đã nói chuyện với anh nhiều hơn em.

Cám ơn anh An và tất cả mọi người vì những gì mọi người đã làm cho bọn em :x

.

.

Anh Hoàng.

Anh Hoàng thật sự rất là tuyệt vời. Anh luôn là nguồn động lực rất lớn của bọn em, là người luôn động viên và sẻ chia với bọn em. Giống như một nhà tài trợ tinh thần lớn.

Em thì chưa hiêu nhiều về anh Hoàng. Cũng chỉ chúc cho anh sớm có bạn gái thôi nhé.

Và anh ạ, anh tốt lắm :"> Em thích anh lắm lắm lắm đó :">

Yên tâm là em sẽ lon ton xuống lớp anh nhờ anh chỉ bài Lý dài dài.

.

.

Cám ơn tất cả mọi người vì đã cho bọn em một tổ ấm, và tất cả những kinh nghiệm mà bọn em đang có.

Các anh chị đã đặt những viên gạch rất đầu tiên, và bọn em sẽ ngày càng đắp thêm, để rồi khi mọi người trở về, nó sẽ là một ngôi nhà thật sự :x

Em yêu mọi người lắm. Thật sự rất yêu.

Thứ Ba, 23 tháng 11, 2010

[Vietsub] Ge ge ge no Onitarou

Hợp tác cùng Ghostcafefansub.
Link đến bản dịch: http://wiltingcrimson.blogspot.com/2010/05/gegege-no-kitaro-gegege-no-onitarou.html

Trans-er: mình
Còn lại: Ruồi Nhặng tềnh êu :">


Thật tình là tới giờ mình cũng chưa đỡ nổi =))

Youtube: http://www.youtube.com/watch?v=JjbTbsPpqks

Mediafire: http://www.mediafire.com/?e1gtdi4ng4dt668

*Ném cục mỡ phê chuẩn*

*Mãn nguyện*

Thứ Hai, 22 tháng 11, 2010

LoL

Sarcasticly, I just gave up, while I'm always the one who encourages everybody to move on LoL

But somehow, I seem to have overcome it, so dont worry guys. I totally love you, much more than the feeling I had for him ^^

Really, dont worry, I'm fine now. You won't be seeing me being weak.

.

.

Just now, I realized, I'm not that lovely. Seems like everybody hates me LoL

Family, friends, and more.

Eventually, who are my friends? To whom I am a friend?

.

.

I am weak.

Hate to admit it, but I am.

Only if I were stronger, I wouldn't have to cry everynight like this.

Aaaaaaaaaaaa...

.

.

Love you guys really really much. You were always by my side when I broke down. You were always trying to encourage me :x

You guys are the ones who I dare to call "my friend"

.

.

I walked just right through him. So easily.

Love made me weak, and right at that moment, it was love that made me become stronger.

I will be fine, definitely.

Goodbye, again, my second love.

But, hell yeah, I deleted his nickname again +__+

Chủ Nhật, 21 tháng 11, 2010

Kate Winslet - What if

Trình bày: Kate Winslet
Bài hát: What If
Đôi lời của người dịch

Yêu bài này :)

Ừm, nói ra là đang thất tình. Và sau đó, sếp Chân bảo mình nghe bài này.

Sếp mỡ thật tình là có tai nghe nhạc LoL



Lời nhạc:

Here I stand alone
With this weight upon my heart
And it will not go away
In my head I keep on looking back
Right back to the start
Wondering what it was that made you change

Well I tried
But I had to draw the line
And still this question keeps on spinning in my mind

What if I had never let you go
Would you be the man I used to know
If I'd stayed
If you'd tried
If we could only turn back time
But I guess we'll never know

Many roads to take
Some to joy
Some to heart-ache
Anyone can lose their way
And if I said that we could turn it back
Right back to the start
Would you take the chance and make the change

What if I had never let you go
Would you be the man I used to know
If I'd stayed
If you'd tried
If we could only turn back time
But I guess we'll never know

Do you think how it would have been sometimes
Do you pray that I'd never left your side

If only we could turn the hands of time
If I could take you back would you still be mine

What if I had never let you go
Would you be the man I used to know
What if I had never walked away
'Cos I still love you more than I can say
If I'd stayed
If you'd tried
If we could only turn back time
But I guess we'll never know
We'll never know

'Cos I tried
But I had to draw the line
And still this question keep on spinning in my mind

Lời dịch

Giờ đây, em đứng một mình
Với gánh nặng vĩnh cửu đương níu giữ con tim
Trong tâm, em vẫn đang ngoảnh lại
Về cái điểm xuất phát ấy
Tự hỏi, điều gì đã khiến anh đổi thay?

Em đã cố
Nhưng, em phải đặt giới hạn cho mình
Để rồi, câu hỏi ấy mãi thắt chặt con tim

Sẽ ra sao, nếu chưa bao giờ em rời bỏ anh?
Liệu anh vẫn là con người em từng biết?
Nếu em ở lại
Nếu anh cố gắng
Nếu ta có thể lật ngược dòng thời gian
Nhưng có lẽ, ta chẳng bao giờ biết.

Biết bao ngã rẽ để chọn,
Dẫn đến niềm vui,
Dẫn đến đau buồn
Bất cứ ai cũng dễ dàng lạc lối.
Và, nếu em nói, ta có thể lật ngược dòng thời gian
Quay về cái điểm xuất phát ấy
Liệu anh sẽ lại như cũ chứ?

Có bao giờ, anh nghĩ, chuyện gì sẽ xảy ra?
Có bao giờ, anh nguyện cầu, để em không bỏ đi?

Sẽ ra sao, nếu chưa bao giờ em rời bỏ anh?
Liệu anh vẫn là con người em từng biết?
Nếu em ở lại
Nếu anh cố gắng
Nếu ta có thể lật ngược dòng thời gian
Nhưng có lẽ, ta sẽ chẳng bao giờ biết

Em ước, ta có thể lật ngược dòng thời gian
Nếu em có thể đưa anh về khi ấy,
Anh vẫn yêu em chứ?

Vì em đã cố
Nhưng em phải đặt giới hạn cho mình
Để rồi, câu hỏi ấy mãi thắt chặt con tim

Sẽ ra sao, nếu chưa bao giờ em để anh đi?
Liệu anh vẫn là con người em từng biết?
Sẽ ra sao, nếu em chưa bao giờ ngoảnh bước?
Tận đến giờ đây, em vẫn yêu anh, hơn ngôn từ có thể diễn tả
Nếu em ở lại
Nếu anh cố gắng
Nếu ta có thể lật ngược dòng thời gian
Nhưng có lẽ, ta chẳng bao giờ biết.
Ta chẳng bao giờ biết.

Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

[Tạp bút] 20-11-2010

Năm giờ sáng.

Nó thức dậy, chán chường, nghĩ đến chuyện hôm nay nó sẽ bị nói như gì.

Ngày trước đó, nó cãi nhau với bạn bè cũ của nó. Gọi là tranh luận dưới tần số cao cũng đúng. Mà cuối cùng, vì lý do đó, hôm nay nó hoàn toàn không muốn gặp lũ bạn.

Tất cả hẹn nhau đi về nhà cô chủ nhiệm lớp 9 - cô Quỳnh. Và có lẽ, nó sẽ là người duy nhất không đi.

Nó biết, họ sẽ lại nghĩ gì sau lưng nó :)) Và độ chán chường cho một ngày tăng lên.

.

.

Hôm nay, nó vẫn mặc áo dài trắng, cái túi hình cây lollipop, mang bóp tiền theo. Chỉ vậy. Mang nặng dẫu sao cũng chỉ phiền thêm.

Chợt nhớ về câu hỏi của mẹ nó.

"Con có định tặng quà cho thầy Bộ không?"

"Không ạ."

.

.

Anh Chân, anh trai nó, trưởng câu lạc bộ tiếng anh của nó, bán hoa =)) Chào hàng giúp.

Nó mua, và nó không biết nó mua để làm gì.

Dẫu sao nó cũng sẽ không về trường, hay có ý định tặng bất kì giáo viên nào.

.

.

Gặp người đó.

Nó, cho dù có cố gắng đến thế nào, vẫn rất thích người đó. Thật sự rất thích. Và mỗi lần người đó đi ngang, nó lại vờ không thấy, chỉ vì nó không đủ can đảm để đối mặt :))

Đứa con gái quậy tưng bừng với bạn bè, giờ lại nhút nhát trước một người con trai vậy đấy.

.

.

Buồn ngủ, và ngủ gục trên hành lang.

Anh Chương nhắn tin hỏi, "Sao nhìn buồn vậy?" :))

Chắc hôm sau sẽ trả lời anh ấy, "Vì em là đứa đi đâu cũng bị ghét."

.

.

Hẹn chị Quyên lúc 10h ở Nano.

Chị đứng ngoài, nó ngồi trong, hai con người chỉ cách nhau vài mét cũng không gặp nhau được.

Rõ là không có duyên.

.

.

Nó rất thích quán đó, thật sự rất thích. Từ cách bài trí, đến phong cách, đến cách phục vụ và thức ăn.

Nó yêu cây grand piano, contra-bass, và guitar. Trắng muốt. Nó ước, nhạc của nó đã tốt hơn, để nó có thể chơi trên cây đàn đó.

Suốt thời gian ở quán, nó nghe những bài nhạc anh cũ, bất hủ. Và sau cùng, nó đã có được chút bình yên, thứ mà lâu lắm rồi nó đã không có được.

Nghe nhạc, không nghĩ gì hết. Cứ như vậy suốt một tiếng đồng hồ. Một mình.

Thật sự là rất thoải mái :">

Và nó bắt đầu nghĩ về tình cảnh của nó.

:))

Chỉ còn biết cười.

Nó thật sự quá khó hiểu chăng? Đến giờ phút này, chưa ai hiểu được nó cả, kể cả Phương - bạn thân nhất của nó.

Kết quả của việc đó là, một ngày ngoảnh lại, số người ghét nó đã không còn dưới đầu ngón tay nữa.

"Nobody really knows me. And they won't". Đúng với nó, đúng đến chết tiệt.

Và nó lại nhớ về một câu mẹ nó nói

"Mày không đáng được yêu thương. Không đáng chút nào. Cái hạng mày chỉ có thể đi liếm cứt thôi"

.

.

Bạn nó, hôm qua tỏ tình với nó.

Nó không muốn lại xảy ra những chuyện như đối với anh Tuấn Anh. Người ấy đau khổ đủ vì nó rồi.

Nó không phải một người con gái tốt, cũng không phải người dễ dàng được yêu mến. Bản thân nó sợ những tình cảm thật, mà nó biết nó không thể đáp lại.

Sống thật là khó mà. Thật sự, nó ước, tồn tại một quyền công thức, mà mỗi khi rắc rối, nó sẽ lại mở ra và tìm được câu trả lời.

.

.

Nó ghét tất cả, gia đình họ ngoại của nó.

Đã nói xấu gia đình nó, đừng bao giờ nghĩ nó sẽ đối xử tốt lại.

Con em họ láo. Máy tính của nó, con em họ chơi. Đến lúc nó về, nó muốn đòi lại máy, con em họ đáp tỉnh bơ "Nhà có mấy cái máy, sao không biết sang máy khác mà chơi?"

Xong nó bị chửi :)) Tiếng của người đàn bà đó văng vẳng lên "Tính nó là vậy đó, mày đừng có chấp". "Nó" trong đây là nó đó LoL

Nó ghét những người vô học, ghét những người lỗ mãng, ghét những người vô duyên. Như họ.

Nó chưa bao giờ xem họ như gia đình, nên tốt hơn, đừng tưởng bở.

Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

Teenagers' Problem LoL

Cái tựa LoL

Ừm, mình lại bị ghét, lại bị hiểu lầm, nói cho ngắn nhất là thế ^^

"Cái hạng mày đéo có được ai yêu thương đâu. M chẳng xứng được yêu thương đâu"

Đúng rồi đấy, hài lòng chưa người yêu? Nó đã đúng đến chết tiệt rồi đấy.

.

.

Từ khi nào, mình đã không còn tâm sự được trên nơi đây nữa LoL

Phải chi, blogspot có chế độ đặt password cho bài viết /__\ Như vậy mình sẽ thoải mái hơn nhiều.

.

.

Chỉ riêng lần này thôi, mình không muốn nhìn những con người mình rất yêu phải đau nữa.

Sống, với mình, là đi trên một con đường vốn rải đầy chai sạn, sỏi đá, mà từng bước chân được đặt lên sẽ rướm máu và đau đén vô tận.

Bạn bè mình rất yếu đuối. Và mình mong chỗ chai sạn đó sẽ trải trên con đường của mình, thay vì của họ, thật sự.

Thứ Hai, 8 tháng 11, 2010

Emily Bindiger - Vanity

Trình bày: Emily Brindiger - Yuki Kajiura
Album: Chưa rõ
Nguồn gốc: Gundam Seed
Bài hát: Vanity

Bài này dịch tặng riêng cho em Cẩu - Kou Togima, một người ss yêu lắm.



Lời nhạc

enter the scenery of love
lovers are in pain
they blame and pick on each other
you play melodies of love
forgotten phrases
tender and sweet

come a little bit closer
don't stay in the shadows my boy
(la la la la la la la)
the melody's fading...
now or never, love will go

I'll be there by your side
share your fears in the silent redemption
touch my lips, hold me tight
live in vanity for a while

as winter melts in the sun
boys will be out running and reaching for the light
oh mother please find me in that place
before the memories tear us into pieces

clinging to affection, we somehow do learn to live
(la la la la la la la)
in endless motion
never coming back, love will go

you'll be there by my side
you may never know my devotion
feel my breath in the quiet night
live in vanity for ever

won't you feel my gentle emotion
let us live in peace with conviction
if you're here please hold me...

I'll be there by your side
share your fears in the silent redemption
touch my lips, hold me tight
live in vanity for a while

you'll be there by my side
you may never know my devotion
feel my breath in the quiet night
live in vanity for ever

Lời dịch

Bước vào cảnh sắc trữ tình ấy
Là thống khổ, là những kẻ đang yêu
Trách mắng, gây gổ hiện hữu
Và anh đàn, những nhịp khúc yêu thương,
Những ngôn từ bị quên lãng
Một cách dịu dàng, nhẹ nhàng

Đến đây, gần hơn nào
Đừng mãi trốn trong màn đêm ấy
La la la la la la la…
Nhạt nhòa khúc tình ca
Giờ đây, hoặc không bao giờ nữa
Tình yêu sẽ đi

Em sẽ ở đó, bên cạnh anh
Sẻ chia sợ hãi, rồi trả ơn thật thầm lặng
Chạm vào môi em, ôm em thật chặt đi
Và ta sống, chỉ một chút thôi, giữa chốn phù hoa

Dưới nắng, sắc đông chảy tan
Những cậu bé ùa chạy, kiếm tìm ánh sáng
Hỡi đức mẹ, ở nơi ấy, hãy tìm con
Trước khi con tan chảy bởi hồi ức xưa cũ

Níu kéo yêu thương, nhân gian học để “sống”
La la la la la la…
Mãi chuyển dời, không chút ngoảnh lại
Tình yêu sẽ đi

Anh sẽ ở đó, bên cạnh em
Dẫu tình yêu của em, có thể anh mãi không biết
Cảm nhận hơi thở của em đi, giữa màn đêm tĩnh lặng
Và ta sẽ sống mãi, giữa sự phù hoa này

Anh không thấy những xúc cảm thầm lặng của em sao?
Hãy sống yên bình, giữa sắc màu tội lỗi
Nếu anh ở đây, ôm em đi…

Em sẽ ở đó, bên cạnh anh
Sẻ chia sợ hãi, rồi trả ơn thật thầm lặng
Chạm vào môi em, ôm em thật chặt đi
Và ta sống, chỉ một chút thôi, giữa chốn phù hoa

Anh sẽ ở đó, bên cạnh em
Dẫu tình yêu của em, có thể anh mãi không biết
Cảm nhận hơi thở của em đi, giữa màn đêm tĩnh lặng
Và ta sẽ sống mãi, giữa sự phù hoa này

Ashita no jibun e~

Ashita no jibun e~

Có lẽ trò này cũng thú vị :)) Gửi thư cho bản thân của tương lai.


~

Ừm... có lẽ, một năm sau sẽ đọc cái này. Chờ lâu quá không nổi đâu :))

Gửi tôi của một năm sau.

Ưm... Này, bạn đã thực sự trở thành Rei rồi chứ? Bạn đã làm được những gì tớ vẫn luôn muốn làm chứ?

Hiện tại, tớ vẫn luôn gặp vấn đề về Yuuka và Rei. Tớ luôn sợ, một ngày nào đó, cái tôi thật của mình sẽ biến mất, chỉ còn lại cái lớp giả tạo hiện hữu. Tớ không biết bản thân mình là đâu, và bản thân mình như thế nào. Liệu bạn đã xác định được rồi chứ? Bạn đã trở thành "Rei" chưa?

Tớ con nít, và tớ vẫn luôn nhìn sự đời dưới cặp mắt màu hồng, trong cái thế giới hòan hảo của bản thân. Thê nên tớ luôn muốn có khả năng được như những bạn đồng lứa khác, mạnh mẽ hơn, chững chạc hơn, quyết đóan hơn. Bạn đã làm được chưa?

Với gia đình thì thật sự tớ không hi vọng mấy, mà có lẽ bạn đã làm được những điều tớ chưa đủ tự tin rồi nhỉ.

Và, tôi của tương lai, bạn là người như thế nào? Bạn có mạnh mẽ không? Bạn đã học được cách yêu bản thân và mọi người rồi chứ? Học cách không lưỡng lự bởi người khác được rồi chứ?

Một năm qua, bạn đã mất những gì và nhận được những gì?

Đã biết yêu chưa? =))

Biết dùng từ cho chính xác rồi chứ?

Chiều cao hiện tại là 1m66.5, vậy chiều cao của bạn là bao nhiêu? ' '~ có thêm cm nào không? TT^TT

Cô Thúy vẫn còn những khúc mắc chứ? Còn yêu cô không?

Hiện tại, người quan trọng nhất với bạn là ai?

Chậc... chỉ có nhiêu đó thôi. Trả lời cho hết đấy.

~Yuuka~


Phù...


_______

Giờ thì là những lời mình của hiện tại nói '__'

Bài này viết ngày 27.07.2009, và hiện là ngày 8.11.2010

Ừm, phải công nhận là trò này vui :))

Sẽ trả lời tất cả trong thời gian gần.

Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010

Halloween, trước, trong và những chuyện sau cánh gà.

Hôm qua là cái ngày xui xẻo nhất của cuộc đời. Nói cho chính xác hơn, từ lúc bước chân vào Nguyễn Thượng Hiền, mình rất xui xẻo. Từ cái chuyện bị đì đến khốn nạn, đến những chuyện vớ vẩn linh tinh.

Mà cũng may, tất cả đã qua rồi. Chỉ là đư âm của những chuyện buồn đó, chưa tan.

.

.

Đêm qua mình mệt lả người ra, sáng không ăn, trưa không ăn, tối đụng đến vài miếng cuốn rồi hết. Vậy mà xuyên suốt ngày hôm qua là chạy nhảy tùm lum tùm la. Về nhà vẫn chưa chịu nghỉ, muốn vào mạng một chút. Thế mà hôm nay, mình lại dậy rất sớm. Cũng chẳng rõ tại sao.

Nhưng mà người đang mệt lả ra.

Lúc sáng, mình thức dậy, và mình đã nhận ra cái sự thật ấy, hiểu được hiện tại, và tiếp tục tự kỉ.

Mình đã thua, ở tất cả mọi mặt.

Nếu có thể, mình muốn khóc thật to, xé giấy một lần nữa, để bản thân được thoải mái hơn. Nhưng giờ đấy, trong mình coi như đang không có cảm xúc gì cả.

Thất vọng, mệt mỏi, chán chường, đó là những gì mình đang thấy.

.

.

Đừng nói ra nói vào về tôi nữa. Tôi mệt lắm rồi.

Và, yêu cầu, đừng bao giờ có ai đổ lỗi cho tôi về những chuyện tôi không làm, hay bịa chuyên về tôi nữa, làm ơn.

Ngày hôm qua, tôi không có được một nụ cười thật sự.

.

.

Cám ơn bạn Hiếu rất nhiều. Cám ơn tất cả mọi người, anh Hiếu, bạn Hiếu, Tiên, Thu Nhi và Bảo Nhi, tất cả mọi người trong EC Staff. Hôm qua đã nhận được sự giúp đỡ của mọi người, cũng làm phiền nhiều. Xin lỗi mọi người về chuyện đó.

Có một số người, vì hôm qua mình đang vội, nên lơ đi cũng nhiều. Xin lỗi mọi người nhiều nhiều lắm.

.

.

Ôi...

Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010

xD

Ara... thật là, cũng chẳng hiểu nổi mình nữa. Ghét những thứ dâm tục mà lại thích coi yaoi =))

Hôm qua, mình ngủ quên, bỏ hết các giờ học thêm. Từ 5h chiều đến 1h sáng nay, phải nói cũng dễ chịu.

Đã lâu lắm rồi, mình không được ngủ ngon như vậy.

Ừm, trước đó, mỗi khi ngủ đều mộng mị những điều vớ vẩn, những điều đáng sợ. Để rồi mỗi sớm mai thức dậy, cơ thể mình mệt nhoài, và luôn thiếu ngủ, ở cái độ có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

Và hôm qua, nhờ mệt lử đi sau khi làm thiệp, cuối cùng cũng đã yên giấc được. Nói cách khác, chắc mình nên hành xác nhiều hơn :))

.

.

Dạo này, vẫn đang rất khó chịu.

Bản tính của con gái là ghen tuông, là hay yêu. Trong mình, hai thứ đó được đánh đổi bởi sự tham vọng. Do đó, luôn luôn, mình luôn muốn phải đạt được tất cả, ngay cả khi phải đánh đổi một điều gì đó.

Chị Quyên từng nói, như vậy sẽ mất ngây thơ, và mình chỉ mới lớp mười thôi. Và, mình sẵn sàng đánh đổi sự ngây thơ của mình, để đạt được những gì mình mong.

Cái ngây thơ đó, dẫu có muốn ở lại đến chừng nào, cũng đã bị chà đạp lên rồi, rất nhiều.

Thật sự, gần đây, cái sự tham vọng đó làm mình rất đau. Mình đang không đạt được những gì mình muốn, mình đang dần đuối sức, mình đang thua mọi người ở rất nhiều điều.

Bản tính cố chấp và tham lam đã làm mình thấy tủi thân, và thật sự buồn, khi anh Chân gọi Như và Thương ở lại.

Không phải mình.

.

.

Phải cố gắng.

Lúc lên lớp, mình rất muốn khóc òa ra, để khi đó Tiên sẽ ở bên mình mà nghe. Mình không thích cái cảnh mỗi ngày về, tự nhốt bản thân vào trong phòng, và tự đau một mình. Vốn mình đã phải làm như vậy từ lâu lắm rồi.

Mình đã định đi hỏi anh Chân, tại sao lại là Như? Tại sao không phải mình? Như có điểm gì hơn mình? Và sau cùng, mình đã quyết định, chính bản thân mình sẽ tự tìm ra.

Bản tính tham vọng của một đứa con gái mới lớn nó khó chịu vậy đấy. Mà nghĩ lại, có lẽ vì mình là con gái của bố chăng?

Nhớ, Phương từng nói, "Bà mới 15 tuổi thôi, tại sao phải quan tâm về những cái đó?"

Hình như mình đã trả lời, "Vì tui không muốn thua ai hết".

Bắt đầu từ lúc, mình gặp người đó chăng? Người đó, thậm chí mình còn không thể nhớ tên. Wang yue?

Ầy, chả nhớ nữa.

.

.

Mình sẽ tập thích nghi, nhưng sẽ phát huy khả năng của mình là tối đa. Những cái khác sẽ khắc phục, nhưng nó sẽ không phải mục tiêu chính của mình. Vì đơn giản, mình sẽ chỉ làm những gì mình thích, và những gì tốt cho bản thân mình.

Cố gắng. Cố gắng. Cố gắng!!!

Còn chuyện của thầy Bộ, mình sẽ không sao hết. Diệm Tử Linh, vốn cái tên là tiếng chuông ngân vang giữa biển lửa. Nói cách khác, dẫu có chuyện gì, mình sẽ sống chứ chẳng bỏ cuộc đâu :>

Coi như đây là một trải nghiệm mới, một trải nghiệm mà sẽ góp phần giúp mình mạnh mẽ hơn. Không sao hết đâu nha :x

.

.

Nhiều khi cũng tự hỏi, ăn phải cái gì mà xui tới cực cùng /__\

Tử vi, tử vi xD

Thông tin cá nhân

Họ và tên : Bùi Thị Quỳnh Thư
Sinh ngày 30 , Tháng 10 , Năm Ất Hợi
Giờ Mão
Âm Nữ
Cục : Thủy Nhị Cục
Mệnh : Sơn Đầu Hỏa (Lửa Trên Núi)
Thuộc cung Đoài,trực Trừ
Sao chủ mệnh : Cự Môn
Sao chủ thân : Thiên Cơ
Con nhà Xích Đế (cô quạnh)
Bà Cửu Thiên Huyền Nử độ mệnh.
Xương CON TRÂU. Tướng tinh CON CUA BIỂN
Lượng Chỉ : 3 Lượng 3 Chỉ

Theo thuật cân xương đoán số :
Người có số lượng và chỉ này thì việc làm ăn lúc đầu hay gặp trở ngại, sau mới có kết quả. Vợ chồng không được hoà thụân. Đến 45 tuổi mới tốt, làm ăn mới trôi chảy, hạnh phúc gia đình mới yên ấm.

Mệnh

Nóng nảy, can đảm, dũng mãnh. Là người phù hợp với võ cách, đặc biệt có sức thu hút người khác phái. Hơi ích kỹ, biển lận, ít khi xứng ý toại lòng, thường mang tật trong mình, sự nghiệp thăng trầm. Hay gặp may mắn trong sự nghiệp công danh. Công danh gặp trắc trở, chẳng mấy khi được xứng ý toại lòng, những thành công đạt được cũng khó giữ, hay mắc các tai họa. Hay giúp người khác và cũng được nhiều người giúp đỡ, nhất là lúc gặp khó khăn.

Phụ mẫu

Cha mẹ hay bất hòa, cãi vả nhau.

Phúc đức

Họ hàng ly tán, ít ở gần nhau, và riêng bản thân phải tha phương lập nghiệp.

Điền trạch

Cơ nghiệp bền vững, rất khó bán nhà. Nhà cửa cao rộng, đẹp. Được hưởng điền sản do thừa kế.

Quan lộc

Quan lộc tuy có tốt nhưng không sánh bằng chọn đường doanh thương. Vì vậy khuyên nên chuyên về doanh thương sẽ có nhiều tài lộc. Có nhiều mưu cơ nên đắc dụng trong quan trường, đạt được nhiều thành tích trong quan trường, nếu làm quan thì hay đi về lĩnh vực kinh tế. Công danh lừng lẫy lại thịnh và bền, được tín nhiệm trọng dụng, được giao phó công việc quan trọng, gần gũi bậc trưởng quan. Có sự thăng hoa trong sự nghiệp, sớm có công ăn việc làm, đôi khi nhận được tài lộc do người khác phái đem đến. Chậm làm quan, có chức vụ thì chậm thăng, khó khăn tột bực và hay gặp nhiều bất công trong quan trường. Chuyên về cơ khí hoặc vận tải sẽ rất tốt. Hay tán tài, luôn phải tiêu tiền, hay làm những nghề có tính lưu động, cuộc sống khá vất vả, phải ly hương lập nghiệp mới có thể khá được.

Nô bộc

Người dưới hay lạm quyền. Có bạn bè, người giúp việc tốt, hay giúp đỡ. Hay bị bạn bè nói xấu, oán trách. Có người cộng sự đắc lực.

Thiên di

Hay gặp tai nạn, chết không gần nhà.

Tật ách

Hay bị tê thấpMặt thường có tỳ vết, lúc ít tuổi hay bị mụn nhọt. Nếu có vài tật vặt thì có thể sống lâu.

Tài bạch

Tiền bạc dồi dào, làm ăn phát đạt và có quý nhân phò trợ. Công việc kinh doanh phát đạt, có mưu cơ nên trăm sự trót lọt. Kiếm tiền trong thời loạn bao giờ cũng dễ dàng. Trong làm ăn hay được người khác giúp đỡ, thường dùng tiền bố thí, cũng thường dùng tiền vào mục đích từ thiện, xã hội. Hay được giúp đỡ, chóng giàu. Có được tiền bạc do người khác phái mang đến. Làm nghề thủ công sẽ rất phát đạt.

Tử tức

Con sớm hiển đạt. Sinh nhiều khó nuôi, con cái xung khắc cha mẹ. Con cái giàu có.

Phu thê

Cưới xin dễ dàng.

Huynh đệ

Các anh chị em là người trí thức, có danh chức. Trong nhà thiếu hòa khí, anh chị em ít gần nhau.

Chú ý : Các câu được lập lại nhiều lần là các câu có khả năng xảy ra nhất.

.

.

Lên coi lá số tử vi mạng, nó phán vậy đó xD

Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2010

Ước mơ.

"Lời thầy luôn nhắc, ước mơ, giống như cánh diều
Nhiều khi cao vút, nhưng cũng có khi, chỉ là ước mơ..."
Mỹ Tâm - Vũ Quốc Việt

Ừ, có lẽ là thế.

Nhớ thuở bé, bố hỏi tôi muốn làm gì, tôi hét lớn "CON MUỐN LÀM CÔ GIÁO, DẠY CHO MẤY BÉ NHỎ NHỎ". Lớn lên, tôi khẳng định rằng, tôi muốn làm một nữ doanh nhân, và đến bây giờ tôi vẫn nghĩ như vậy.

Tôi là một con người đầy tham vọng, và luôn muốn vun đầy những ước nguyện của mình. Tôi muốn theo ngành photography, tôi muốn theo ngành âm nhạc, tôi muốn làm một backpacker quanh khắp nơi trên thế giới, tôi muốn đi đến mọi nơi và làm tất cả mọi nghề tôi có thể để kiếm sống. Tôi muốn làm một tình nguyện viên, giúp những bé bị bệnh hiểm nghèo. Tôi cũng muốn có một trang trại nhỏ, dể tôi hưởng một cuộc sống yên bình.

Giờ đây, tôi như đứng trước biết bao ngã rẽ. Một bước chân thôi, nó sẽ quyết định cuộc đời tôi. Và tôi đang phân vân, tôi phải theo ngã rẽ nào?

Sống là không phải một mình, nhưng nếu hy sinh bản thân cho người khác, tôi có đủ can đảm không? Tôi thường hay "muốn", và tôi ít khi nào làm cả. Đó là cái sự khốn nạn của tôi.

Lớn lên, trong đầu tôi bỗng xuất hiện những thứ khó hiểu, những suy nghĩ vẩn vơ, những nỗi niềm khó chịu. Và tôi vẫn đang tìm cách để giải quyết chúng.

A, phiền thật mà.

.

.

Tôi vẫn thấy mình học rất đuối.

Đầu năm vô, tôi khá tự hào vì điểm của mình là 44,25, cái điểm mà tôi vốn nghĩ sẽ hơn khá nhiều người. Và giờ đây, tôi học trong lớp, còn thua cả những con người 41,75 điểm.

Do chủ quan, do lười biếng, do tôi thật sự yếu hay gì đó, tôi không còn biết nữa.

Tôi đã quyết định ở lại VN, cố gắng, nhưng đó có phải điều đúng không? Khi mà từ nhà trường và gia đình luôn có những áp lực cố gắng để dồn tôi thành một cục?

Nhắc về gia đình, tôi rất điên về chuyện mẹ tôi "nói hộ tôi".

Bố hôm trước hỏi, "vậy sao này Thư tính thi khối nào?". Mẹ trả lời ngay, "Thư thi ban D, nhưng thi cả ban A. Thư nó thi cả hai khối".

Xong tôi nổi điên lên. Cuộc đời của tôi là tôi quyết định. Đừng có ai đi mà quyết định hộ tôi! Quyết định đã đời xong bắt tôi làm cái nghề họ muốn à? Đừng có vớ vẩn! Tôi sống cho tôi chứ sống cho người khác à?

Tôi nói thẳng, tôi sẽ thi ban D. Không A với iếc gì hết! Đã vậy, lúc tôi nói lại, còn bị chửi mới ghê.

Xin lỗi chứ, tôi thà rớt đại học 5 năm, còn hơn đậu ngay vào cái ngành tôi không thích!

Rõ ràng mà, ở VN, tôi không còn được là tôi nữa. Tôi thích môn Anh văn, tôi bị bắt học toán lý hóa. Tôi thích gì cũng phải làm cái ngược lại.

Vớ vẩn. Bồi dưỡng cái giỏi và khắc phục cái dở, chứ điên đầu vào một môn mình yếu được cái quái gì? Bực mình.

Tôi quyết định ở lại VN là để ở lại cùng bạn bè, để sau này có cái gọi là mối quan hệ. Tôi quyết gì tôi sẽ làm vậy. Đừng có ai có ý nghĩ là sẽ "giúp tôi quyết định".

Bực mình.

.

.

Quyết đoán có thừa, chuyên môn vẫn chưa đủ, đó là những gì tôi được nghe.

Tôi là người vậy sao?

Thứ Bảy, 30 tháng 10, 2010

Ken và Tùng.

Hai người này, mình biết khi đi hướng đạo sinh. Họ nói họ là bạn thân. Và mình đang đọc những lời cãi nhau của họ.

Mình không phải con trai, nên có lẽ không hiểu được. Theo những gì mình thấy, có vẻ hai bạn ấy thích cùng một người. Xong cãi nhau vì người đó, dù Ken có vẻ nhẫn nhịn hơn, và đúng nhiều hơn. Vậy mà, tình bạn có thể dễ đứt đến như vậy vì một người con gái sao?

Ngày đó, người mình thích đã để ý Bội, và mình lập tức bỏ cái người đó, không phải Bội. Mình sẽ không như họ, chỉ vì chuyện này mà coi nhau không bằng một con chó.

.

.

Là mình, mình sẽ không như Ken, mà sẽ giận cái con người xem thường mình như vậy đến suốt đời.

Bạn bè là gì nếu sẵn sàng bỏ nhau, chi vì một người con gái/ con trai? Bạn bè là gì mà sẵn sàng chửi nhau là không bằng cục phân như vậy? Bạn bè là gì mà không thể giải thích, nói chuyện với nhau như vậy?

Ôi, rốt cuộc, phải sống thế nào trên cái thế gian đầy tréo ngoe này đây?

Ước chi có một cuốn công thức, mà mỗi khi gặp rắc rối, mình sẽ mở nó ra để tra tìm lối thoát.

.

.

Mình và Phương, có lẽ là unbreakable bone rồi xD Nhưng... những người khác thì sao đây?

Bao lần mình sợ, rằng những con người mình đang yêu, rồi một ngày sẽ quay lưng và bỏ mình lại. Để rồi mình sẽ lại cô đơn, như cái thuở đáng sợ ấy.

Không muốn. Không thích. Phải nói là rất ghét.

Bệnh với chả tình.

Nó thì nó đang khó chịu.

Hai năm về trước, cơ thể nó bắt đầu yếu rõ rệt. Nó đi ra ngoài lạnh một chút là nó sẽ về với con sốt và ho khù khụ. Nó ra gió một chút là bắt đầu bay luôn. Và hệ quả là 1 tháng trước nó uống C điên cuồng, liên tục uống hết 3 lọ C trong một tháng.

Nó đi bệnh viện, nó đi bác sĩ, họ bảo nó là vì bệnh của nó nên nó dễ ngã bệnh hơn người thường. Phiền chưa.

Giờ thì nó thèm đi khám tổng quát, xem nó còn cái bệnh quái gì không.

Hiểu câu của bố rồi, "sức khỏe là vàng".

Tiên sư nhà cái thằng bệnh.

Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2010

Đêm lạnh.

Đêm nay, lạnh, cô độc.

Mình có một ấn tượng rất xấu về mưa, và trời lạnh. Và hôm nay, trời trao ngay đó mà xD

Mỗi lần thế này, trong mình trỗi dậy cảm giác cô đơn, cảm giác sợ. Dẫu vậy mà cứ thích cái tiết lạnh đến tái tê cõi lòng thế này.

Bố mẹ không có nhà. Nó như một giọt nước đương tí tách vào bể lòng vốn đong đầy sự cô đơn.

Giờ mới nhận ra, có lẽ, tất cả những gì mình đang sợ, đều bắt nguồn từ 2 năm về trước.

Cuối cùng, mình cũng chỉ là một đứa ăn theo, và một đứa nhạy cảm đến vớ vẩn.

.

.

Hôm nay, đang học toán, mình mới nhận ra: giày thầy đã sờn.

Mình thật sự liên tưởng đến bài "Người thầy" của Cẩm Ly. Chỉ là, với thầy thì "vẫn đôi giày xưa sờn đôi chân" chắc là đúng hơn.

Mình đã học được cách cảm nhận, nhìn mọi thứ một cách chín chắn hơn. Nên, mình đã hiểu, thầy là con người tận tụy đến dường nào. Mình biết thầy bị bệnh tim, nhưng khi nghe, mình chỉ nghĩ thế này - một suy nghĩ dơ bẩn: "Sao không nghỉ dạy luôn cho rồi".

Sau đó, Trà kể về lúc thầy lên cầu thang. Cái tôi bướng bỉnh cũng lung lay đôi chút. Và giờ đây, thay vào nó là một sự kính phục và yêu thầy đến tột cùng.

Mình sẽ không cố gắng đi dạy từng ngày với cơ thể yếu đuối của bản thân.

Mình sẽ không cố gắng giảng dạy từng chút cho học trò mình, không kiên nhẫn để mắng mỏ học trò cho nó nên người.

Mình sẽ không nhắm mắt làm ngơ cho những sự mất tập trung, quậy phá trong lớp học.

Và, mình sẽ không cố gắng làm bản thân trẻ lại, để thêm tinh thần vào tiết học.

Thật sự mình rất kính trọng thầy, sau khi nhận ra những gì thầy đã làm. Sau khi nhìn thấy đôi giày sờn màu ấy, mình thật sự muốn ôm thầy mà khóc thật to. Hét lên rằng, "con xin lỗi thầy"

Rất tiếc, bản thân mình vốn biết, mình sẽ không bao giờ có đủ dũng khí để làm vậy.

Chợt nhớ một câu mình từng nói, "Với tôi, khó nhất là lời "xin lỗi" và "cám ơn" ". Giờ thì nó đúng rồi đấy, đúng đến chết tiệt rồi đấy.

Qua chuyện này, cũng phần nào hiểu ra được ý đồ của thầy Bộ khi muốn tặng sơ mi cho các giáo viên nam :)) Dù không biết ý đồ đó có phải là những gì mình đang nghĩ.

Chủ Nhật, 24 tháng 10, 2010

xD

Vì hôm nay, mình sẽ bị đánh. Thật tàn khốc, thật ác liệt, như những gì mẹ đã làm với mình năm ngoái.

Nhớ năm ngoái, hôm đó mình ốm, nhưng không nói mẹ. Mình nói là muốn nghỉ, và mẹ bắt đầu lấy chổi ra đánh. Đánh điên cuồng, đến điên dại, khiến mình cảm tưởng mẹ muốn đánh mình đến chết thì thôi.

Lấy cây chổi đập hết sức vào đầu mình, tất cả những chỗ mình yếu nhất. Lưng, mọi nơi. Và hành động lúc đó của mình là, ngồi yên, cuốn thật chặt mình lại, và để yên cho bị đánh.

Hết hôm đó, mình đã thật sự rất yếu, và rồi khóc đến ngất đi.

Hôm nay chuyện đó sẽ lại xảy ra mà thôi, quen lắm rồi mà.

Mình sẽ lại ngồi yên, không trốn tránh nữa.

.

.

Mình sợ, thật sự rất sợ.

Có ngồi yên đó thì vẫn sợ. Có tránh né thì vẫn sợ.

Cái cơ thể này thì còn chỗ nào được chừa lại?

That's how my beloved life is. More of the violence, less of the conversation.

Tường thuật.

7h30 hôm nay, bố gọi mình, để cafe với bố. Xong, mình dự định sau đó sẽ đi coi và cổ vũ bóng đá lớp CTCD.

8h mình bắt đầu rời nhà, và ngồi cafe với bố, nói nói nói, nghe nghe nghe. Kể ra lần nào đi chơi với bố cũng vui cả.

Mình yêu bố lắm. Lúc nào bố cũng cố gắng trẻ lại vì mình, để hiểu được mình, để giúp đỡ mình. Bố làm vậy đỡ cho mẹ, và chính bố là người nghe mình tâm sự, rất nhiều.

Hôm qua, lúc đi ngang qua kem BUDS, bố biết mình đang mệt, bố hỏi là mình có muốn ăn kem không. Vui lắm.

Rồi đến lúc cafe, mình gọi điện hỏi các bạn chừng nào đấu, nghe 1h30 mới đấu, hết hồn luôn =)) Xong là dự định sang chỗ Phương, mà cuối cùng, muốn gặp chị Quyên, nên quyết định đi gặp chị.

Thật cám ơn họ rất nhiều vì đã giúp đỡ mình, một đứa con nít chẳng biết gì cả, một đứa con nít tự kỉ ngu xuẩn. Và bây giờ, mình đã thật sự hiểu anh Chân muốn nói gì khi bảo "Anh muốn EC là một gia đình".

Lát sau là về nhà, nghe mẹ chửi. Rồi bờ la bờ la.

Bi kịch bắt đầu từ đây.

2h, mình rời nhà, cúp học lý để cổ vũ đá banh cho các bạn, và sau đó là đi sinh nhật Bau. Trời xui đất khiến thế nào mà, thầy lý gọi đt về nhà, và mẹ phát hiện ra mình cúp học =))

Đang đi chơi, mình bỏ về, bỏ tất cả các cuộc vui.

Để xem, tối nay là dao, là chổi, hay là dép đây? LoL

.

.

Từ nay sẽ cố gắng điều chỉnh bản thân lại \ m / Vì một tương lai tươi sáng hơn.

.

.

Lúc đang sn, Đa nói là mình thích anh Chân :)) Có lẽ nhiều người cũng nghĩ như vậy.

Rồi có ngày mình phải chính thức kể với họ tất cả về con người kia sao? Về cái chuyện mình vẫn còn thích người ấy thế nào sao?

Lần cuối cùng, mong rằng, không biết gì về mình thì đừng phát ngôn bừa :)

A...

.

.

Sẽ dịch tặng em Như một bài =)) Sau khi ẻm đòi bài Tong hua cho ẻm =))

.

.

Còn ấu trĩ quá. Còn con nít quá.

Không thích.

Thứ Tư, 20 tháng 10, 2010

Guang Liang - Tong Hua

Ê địt: Mình đính chính lại là mình ko biết tiếng trung =)) vẫn đang trong quá trình tập huấn luyện tập nha.

Ghiền kinh khủng cái từ ê địt =))

"Dẫu cả thế giới bỏ mặc em, anh sẽ là người duy nhất đứng bên em."

Tặng anh Lê Chân.

Trình bày: Guang Liang
Bài hát: Tong Hua
Người dịch: Thư



Lời phiên âm:

Wang le you duo jiu
Zai mei ting dao ni
Dui wo shuo ni zui ai de gu shi
Wo xiang le hen jiu
Wo kai shi huang le
Shi bu shi wo you zuo cuo le shen me

#
Ni ku zhe dui wo shuo
Tong hua li dou shi pian ren de
Wo bu ke neng shi ni de wang zi
Ye xu ni bu hui dong
Cong ni shuo ai wo yi hou
Wo de tian kong xing xing dou liang le

*
Wo yuan bian cheng tong hua li
Ni ai de na ge tian shi
Zhang kai shuang shou
Bian cheng chi bang shou hu ni
Ni yao xiang xin
Xiang xin wo men hui xiang tong hua gu shi li
Xin fu he kuai le shi jie ju

Repeat # and *

Wo yao bian cheng tong hua li
Ni ai de na ge tian shi
Zhang kai shuang shou
Bian cheng chi bang shou hu ni
Ni yao xiang xin
Xiang xin wo men hui xiang tong hua gu shi li
Xin fu he kuai le shi jie ju

Wo hui bian cheng tong hua li
Ni ai de na ge tian shi
Zhang kai shuang shou
Bian cheng chi bang shou hu ni
Ni yao xiang xin
Xiang xin wo men hui xiang tong hua gu shi li
Xin fu he kuai le shi jie ju

Yi qi xie wo men de jie ju

Lời dịch

Đã bao lâu rồi? Từ khi em kể
Về câu chuyện cổ mà em hằng yêu
Mãi nghĩ về nó,
Anh bắt đầu sợ.
Anh làm gì sai rồi sao?

Vừa khóc, em vừa nói
Rằng, cổ tích chỉ là giả dối thôi,
Rằng anh sẽ không phải hoàng tử của em.

Có lẽ em không hiểu rằng,
Từ khi em cất tiếng yêu anh
Trong mắt anh, nơi trời cao thăm thẳm ấy,
Bắt đầu thắp lên ngàn vạn ánh sao.

Anh nguyện làm chàng hoàng tử, trong câu chuyện cổ của em
Làm vị thiên sứ mà em vẫn hằng yêu
Anh sẽ giang tay, biến chúng thành đôi cánh, và bảo vệ em
Em phải tin, rằng ta là nhân vật chính của câu chuyện cổ
Nơi hạnh phúc và nguyện cầu là điểm dừng.

Vừa khóc, em vừa nói
Rằng, cổ tích chỉ là giả dối thôi,
Rằng anh sẽ không phải hoàng tử của em.

Có lẽ em không hiểu rằng,
Từ khi em cất tiếng yêu anh
Trong mắt anh, nơi trời cao thăm thẳm ấy,
Bắt đầu thắp lên ngàn vạn ánh sao.

Anh nguyện làm chàng hoàng tử, trong câu chuyện cổ của em
Làm vị thiên sứ mà em vẫn hằng yêu
Anh sẽ giang tay, biến chúng thành đôi cánh, và bảo vệ em
Em phải tin, rằng ta là nhân vật chính của câu chuyện cổ
Nơi hạnh phúc và nguyện cầu là điểm dừng.

Anh nguyện làm chàng hoàng tử, trong câu chuyện cổ tính của em
Làm vị thiên sứ mà em vẫn hằng yêu
Anh sẽ giang tay, biến chúng thành đôi cánh, và bảo vệ em
Em phải tin, rằng ta là nhân vật chính của câu chuyện cổ
Nơi hạnh phúc và nguyện cầu là điểm dừng.

Anh sẽ là hoàng tử trong câu chuyện cổ của em
Làm vị thiên sứ mà em vẫn hằng yêu
Anh sẽ giang tay, biến chúng thành đôi cánh, và bảo vệ em
Em phải tin, rằng ta là nhân vật chính của câu chuyện cổ
Nơi hạnh phúc và nguyện cầu là điểm dừng.

Cùng nhau, ta viết nên kết thúc của riêng mình.

Thứ Hai, 18 tháng 10, 2010

Cấp ba.

Tháng ngày qua là những tháng ngày thật sự khó khăn với mình, cám ơn những người thân quen đã luôn ở đó bên mình ^^

Mình đã nhận ra, tất cả là lỗi của mình. Ngay cả chuyện mình bê trễ, bê bối, và tất cả.

Mình bước vào cấp ba, và trong khi mọi người đã quen được nếp sống ở nơi đây, mình vẫn rất bê bối thật sự. Đến cả hôm nay, mình đã khóc đến cạn nước mắt, vì mình nghĩ đến chuyện sẽ chuyển trường, để trốn được con người ấy.

Nhưng suy cho cùng, đó là chạy trốn, là bỏ cuộc, mà mình thì không làm vậy.

Mọi người hãy yên tâm là mình sẽ ám mọi người dài lâu nhé :)

.

.

Hôm nay là cái ngày mình đau lắm :) Sau bao nhiêu chuyện ở trường, mình về nhà, và mình không nhận được gì ngoài sự la nhiếc, trách mắng. Mình chỉ xé giấy tập cũ khi bực tức, và đây là lần thứ hai mình làm như vậy, sau cái ngày mình bị cắt tóc.

Thật sự cám ơn những con người vẫn luôn ủng hộ mình, nhiều lắm. Vì mọi người dỗ mình mà giờ mình đang cười toe toét đó nha.

Mình yêu mọi người lắm.

Mình vẫn đang giữ mảnh giấy an ủi của Tiên, và nhớ như in câu an ủi của Hà Phương:

"Thư mà khóc nữa là Phương bắt Thư bao Phương kem đó".

.

.

Anh Chân bảo mình, có chuyện gì thì cứ tâm sự với anh :) Giờ mình nhận ra là không thể.

Một ngày, mình có thể khóc đến cạn nước mắt. Cớ vì sao mà lại có thể làm phiền anh được? Mỗi lần gặp, mình bị sỉ vả đến tận cùng. Mỗi lần gặp, bạn bè lại tăng cái sự khinh bỉ đối với mình.

Giang nói, "T thấy ổng cũng nói hơi quá, t biết tính m mà"

Vy nói, "Ồi, t biết m mà. T biết m là con dê chúa trên diễn đàn rồi"

Yến vì nghe người đó kể, đã suýt ghét mình.

Họ là những con người hay nói chuyện với mình, và những con người không làm vậy thì rồi cũng sẽ khinh bỉ mình thôi :) Và cũng chẳng ai biết mình bị người khác bịa chuyện về cuộc sống của mình. Họ nghe thôi, và họ nghĩ thôi.

Đầu lớp 10, mà có lẽ bị một số người khinh bỉ rồi.

.

.

Thụy rất tế nhị :) Nhưng cuối cùng, đọc những lời đó, mình vẫn đau.

Làm sao mà sau bao nhiêu chuyện thế này, mình không còn khả năng nhận ra hàm ý của người khác được chứ?

.

.

Sẽ không nói câu "Con đã cố gắng hết sức" đâu \ m /

.

.

Vẫn chưa vui được chút nào cả.

Lại một lần nữa, mình tự hỏi: Phải khóc đến bao giờ thì mình mới mạnh mẽ?

Phải bao nhiêu tuổi, mình mới trưởng thành hơn được?

Thứ Năm, 14 tháng 10, 2010

OMG.

Ôi... dạo này mình bị thất vọng khá nhiều. Và mình nhận ra, mình chỉ là kẻ đứng nhất của một tập thể rất nhỏ, và chẳng là gì của một nơi rộng lớn đến dường này.

Từ lúc vào ngôi trường Nguyễn Thượng Hiền, mình bị shock lắm. Từ cái việc đùng một cái mình bị hạng 42, đùng một cái mình gặp biết bao nhiêu người giỏi hơn mình. Lần đầu tiên, mình biết được, mình đã nói tiếng anh một cách hoàn toàn sai.

Nó là một trải nghiệm rất mới lạ, mà mình đang cố gắng quen dần. Cũng phải vậy thôi. Bỗng nhiên, mình gặp biết bao nhiêu người giỏi hơn mình rất rất nhiều. Mình nhận ra biết bao khuyết điểm của bản thân, nhận ra cố gắng chưa bao giờ là đủ.

Cố lên. Cố lên. Nhất định sẽ không thua!!!

Thứ Tư, 6 tháng 10, 2010

A...

I love him, that's it.

I thought that, I could overcome it when I wouldn't see him anymore. I did, actually. But now, it's all returning to me.

Love is like a boomerang. It goes away whenever you want, but returns anytime it wants.

This is somewhat called "first love". So annoying. And, even though we can hardly see each other, sometimes I just suddenly like him again.

Nah...

:x :x

Đêm qua, mình mệt quá, mà đã có một giấc ngủ hoàn toàn không mộng mị :x Mừng đến chết mất thôi.

Chỉ vì chuyện ấy, từ thứ bảy đến giờ, không đêm nào mình đươc ngủ yên giấc. Và cái cớ cho sự mất ngủ đó, mình cũng không thể hiểu được.

Mình mong, nó không phải những gì mình đang nghĩ.

.

.

Hôm qua mình bắt đầu đi học tiếng trung, để một ngày sẽ quay lại với tình yêu đích thực, tiếng nhật. Mình bỏ tiếng nhật cũng khá lâu rồi còn gì.

Hôm trước, xem lại đĩa Doraemon, và đột nhiên ước muốn học lại tiếng nhật dâng trào. Mình vẫn chưa quên các cấu trúc, mà hán tự thì bây giờ không còn nhớ được nữa.

Giờ mới thật sự thấm lời cô: hán tự nếu không sử dụng liên tục, nhất định sẽ quên.

Có ngày mình đi xổ tiếng Trung cho mèo nghe \ m /

.

.

Ôi, dịch nhạc còn bao nhiêu bài, ý tưởng fic cũng có đến, mà vẫn chưa thực hiện được cái nào cả.

Mình nhớ ngày tháng lớp 8, rảnh rang /__\ thời thiếu nữ anh hùng của mình, bôn ba giang hồ từ đây sang đó.

.

.

Mình xem lại những tấm hình xưa cũ.

Mình cười trong tất cả tấm hình, nhưng chỉ có một tấm, mình thấy mình đã cười thật sự.

Niềm vui là thứ khó đạt được như vậy sao?

Ôi, từ nay sẽ chỉ cười mỉm cho thiên hạ coi \ m /

.

.

Em nó ngại lắm nha ;__; Người ta là bạn trai của ty em nó, mà giờ người ta tán tỉnh em nó, em nó phải làm sao? ;__;

Không muốn vì anh đó mà ty giận mình đâu ;__;

.

.

Show hàng vì em nó ghiền nhất ba tấm này :x chụp với em Sya và các ty đó.



.

.

Hôm qua đi ngang qua Trần Quang Khải, gặp Trúc.

Cảm giác không giống khi xưa mấy, nhưng ít ra, có vẻ Trúc vẫn là một người như vậy.

Mình không thích khi bạn bè ai cũng thay đổi. Nếu tình bạn là một thứ có thể dễ dàng bị cắt đứt bởi không gian và thời gian, thì có lẽ giờ đây mình chỉ có một người bạn đích thực rồi.

Thế gian không ai tuyệt vời như mình từng nghĩ cả. CTCD giờ đây có lẽ cũng vậy thôi.

Chủ Nhật, 3 tháng 10, 2010

Giới thiệu :x

Mình nói là giới thiệu chứ nơi ấy có lẽ ai cũng biết rồi. Thật sự là mình thích chỗ ấy quá.

Đó là Ghost cafe :x

Mới hôm qua, một cách rất tình cờ, mình thấy chỗ ấy, và có xem qua một số bản dịch. Các bạn ấy dịch rất mướt, với văn phong rất nhẹ nhàng. Các bạn cũng có một sự rất nỗ lực để dịch ;__; (theo mình là thế, vì các bạn dịch được nhiều quá)

*Tủi thân nhìn lại cái xó nhà của mình*

*Buồn*

Tóm lại là mình nhiệt liệt mời gọi mọi người ủng hộ nơi này ha :x Đồng thời mong các bạn ủng hộ Dog Bones Fansub :x

Ôi, nhìn mấy bạn ấy mà quyết tâm dịch nhiều hơn đây ;__; Tủi thân quá.

Sleepless.

Đêm qua mình mất ngủ, có lẽ đến 1h 2h mới yên giấc cho được.

Cả cái đêm ấy, mình trằn trọc trên giường, băn khoăn vì những câu hỏi lạ mãi trong đầu. Nó quấn chặt như một vòng gai thép, mà mình mãi không thể tháo gỡ được.

Chỉ vì chuyện đó, mình rất đau, không hiểu lý do nữa. Thật ra thì uất ức nó chiếm phần nhiều hơn.

Mà mình vẫn không hiểu, tại sao cái chuyện đó cứ lảng vảng quanh đầu mình. Không thể nào xảy ra cái chuyện mình đang nghĩ /__\

Ôi...

Mình không muốn làm con gái đâu, nếu con gái là nhạy cảm thế này.

Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2010

Tah dah.

Này thì lại onl đêm.

.

.

Mình đang nghe Thanksgiving, George Winston. Yêu nó từ thuở mới nghe lần đầu :"> Ngày đó còn viết hẳn một fic về nó kia mà.

Mình cũng đang có ý định viết lại nó, vì cái file đã mất rồi.

.

.

Đang viết Bức thư từ một kẻ đang yêu, chả biết nó là thể loại gì :)) Fic cũng không giống, mà thư thì không hẳn.

Chậc, kệ, viết tới đâu thì tính. Có lẽ mình sẽ cân nhắc chuyện đưa lên vnfiction, để bị nhận xét thôi. Cái góc nhỏ này, cho dù chắc chắn mình sẽ up lên, nhưng không hẳn rằng bất cứ ai cũng biết đến nó mà giúp mình nhận xét :))

Cũng hơi vớ vẩn, và nó mang tính chất cá nhân hơn. Nhưng không biết vì sao, mình lại muốn viết nó.

.

.

Chả biết nói gì nữa.

*Cộc cộc*

*Đóng dấu phê chuẩn*

Thứ Năm, 23 tháng 9, 2010

Bình yên.

Tôi đang chán.

Nói cho chính xác thì, dạo này tôi đang thèm cái cảm giác được ở một mình. Nhân cách tôi gần đây không được ổn định, cá tính tôi gần đây trở nên kì quặc. Tôi không muốn làm bất cứ điều gì, không muốn nói, không muốn nghe, không muốn cười, cũng chẳng muốn buồn nữa.

Tôi muốn có một căn phòng tối thật tối, và tôi sẽ nhốt mình lại trong đó, một lần nữa. Tôi thật sự cần một chút yên tĩnh, điều mà hiện tại tôi không nhận được.

Tôi sướng hơn rất nhiều người, tôi biết. Nên tôi không còn muốn nghe câu "Mày sướng hơn cả vạn người" nữa.

.

.

Góc lặng tâm hồn là thứ cần thiết đến vậy sao?

Tôi nhiều khi nói leo, hỗn và vô duyên đến tột cùng. Tôi nhiều khi vô tâm đến mức, khi có người đang tâm sự, tôi chỉ nghe cho có lệ và cố nghĩ ra một điều để nói với họ. Và ngày trước, tôi sẽ sẵn lòng gác tât cả sang một bên chỉ để lắng nghe họ.

Đầu óc trống rỗng, thể như tất cả đã quay lại cái điểm tôi từng xuất phát.

.

.

Hôm trước tôi nói với anh Chân rằng, tôi muốn là một đứa 15 tuổi thôi, mà mọi người đang trông cậy tôi quá nhiều. Mà tôi cũng không nghĩ nó thật sự là như vậy, hay có thì cũng chỉ phần nào. Đơn giản rằng tôi không muốn làm gì nữa.

Có những lúc bật yahoo, ba người cùng một lúc tâm sự với tôi. Và tôi đã chơi trò khốn nạn đến mức trốn những người bạn của mình.

Nhức đầu lắm.

Facebook làm hư tôi rồi, bởi lên đó thì click một cái là ra những dòng ngắn chỉ tâm trạng :)) Và rồi cái gì tôi cũng nói vớ vẩn trên đó, và giờ thì tôi đã hư :))

P/s: Rất mừng là blog em đã lết lên được mức có 3000 người vào :"> Cộng thêm số trước khi đổi theme là 1000, tức là 4000 :x mừng hết xiết.

Với người ta thì số này là hạt cát, mà mình cứ tự sướng vậy ha :">

Thứ Bảy, 18 tháng 9, 2010

Cố lên!!!

Dạo này mình thật con nít, cách nói chuyện cũng không còn ổn định nữa. Nghĩ gì là nói nấy, hoàn toàn không còn suy nghĩ nữa. Mình đang đi tụt hậu.

Học hành cũng yếu lại, và tất cả đều thụt lùi.

Có lẽ, mình cần thời gian để xem xét lại bản thân rồi

.

.

Nói chuyện với người khác mà mình thấy mình thật ấu trĩ /__\ Như một con tự kỉ điên cuồng.

Ôi, cái tuổi 15 đang lớn, thật khó chịu.

Từ giờ sẽ cố lên, học với phong độ cũ, và cố gắng nói chuyện cho tốt. Về nhà tát vài lần cho méo cái mỏ, chắc sẽ nói chuyện tốt hơn.

Cười, cười, cười, không nhăn mặt nữa. Quân dung luôn tươi tỉnh.

Bớt onl lại, học nhiều hơn!!!

Thứ Sáu, 17 tháng 9, 2010

...

Mình đang buồn.

Cũng chẳng rõ tại sao, mình cảm giác mình đang bị ghét, và đi đến bất cứ nơi đâu cũng không chiếm được cảm tình, và mình không có khả năng sắp xếp mọi việc sao cho ổn thỏa.

Ừm, bên TCD mình có bạn, NTH mình cũng có bạn, nhưng đến khi quay về giới cosplay, mình cảm giác mình đang bị lạc lõng đôi phần nào đó. Những người bạn khi xưa, có lẽ mình đã mất rồi.

Chắc cũng qua cái thời mình tám với mm Fai đủ thứ chuyện rồi LoL và một số người nữa, mà mình đang sợ họ ghét mình, hoặc đơn giản không muốn ở cùng với mình nữa.

Cái sự lo lắng, lạc lõng đang ăn mòn dần tâm trí mình. Thể như, mình rồi sẽ quay lại cái ngày xưa, luôn không biết mình đang ở đâu, luôn không biết mình phải làm gì. Mà mình thì không còn muốn dính vào những tháng ngày đó nữa.

Ước chi thế giới này có một cuốn từ điển, mà mỗi khi rắc rối, mình sẽ lật cuốn từ điển đó ra và biết phải làm gì.

Ôi...

.

.

Mấy hôm nay trời mưa. Nhiều khi đang đi đường, dầm mưa, mình lại có ý tưởng fic đến. Rồi nhiều khi, cũng đang ngồi rất tự nhiên, bỗng ý tưởng fic lại đến. Cứ dồn dập, gặp cái người lười như mình, chắc chẳng bao giờ viết cho nổi.

Nhiều khi, mình có nỗi sợ rằng mình và em Sya không còn tíu tít như hồi trước. Mình và Phương cũng cách xa hơn, và những người bạn mới thì vẫn chưa gần thật gần được.

Anh Chân nhiều khi cũng giúp mình trong những vấn đề tâm lý, tâm sự. Thật tốt, vì mình chỉ mới quen anh chưa đầy một tháng, mà anh đã giúp mình rất nhiều. Và, anh Chân là anh trai mình đó nha LoL Sau một thời gian dài mới gọi ai đó là anh trai đây nhé LoL

Ôi, thế gian này, rốt cuộc phải làm thế nào mới tìm được niềm vui trọn vẹn?

Mình đang chán, chán lắm.

.

.

Em blog xinh tươi lâu lắm rồi bị mình bỏ xó ;__; do mải chơi fb. Tội nghiệp em nó quá ;__;

Chậc, dạo này có lẽ cũng hơi stress rồi. Ở lớp mới, mình cảm thấy hơi lo vì các bạn quá giỏi. Rồi mới đầu năm mà vi phạm nội quy mấy lần.

Ôi, buồn...

Thứ Năm, 16 tháng 9, 2010

Ảnh và chụp hình.

Tình cờ, mình đọc được một bài như thế này:



LoL Thời này đạo gì cũng có nhỉ.

.

.

Mình đang xem những tấm hình mọi người chụp. Và mình nhận ra, mình đã quên mất mục đích chụp hình ngay từ ban đầu của mình.

Ngày xưa, khi ở Trung Quốc, mẹ bảo mình chụp hình cho bố và ông Lý. Mình bảo, "Con thích chụp tự nhiên, giữ lấy những nét tự nhiên nhất. Bảo con chụp hình người khác vào cười, giả tạo lắm mẹ ơi, con không làm được."

Và sau đó, mình lại chụp cho bố và ông Lý LoL

Ngày còn học lớp 9, mình cũng luôn bắt lấy những khoảnh khắc đẹp nhất mà chụp, với biết bao nét tự nhiên giữ trong đó. Vui lắm, cái ngày ấy, mình thấy mình thật sự đang chụp hình.

Đến bây giờ, có lẽ mình quên đi cái mục đích ấy rồi.

Dạo này mình không được dùng máy ảnh, chán nhiều lắm. Mình định mua một cái cho riêng bản thân, vì mẹ giấu cái máy đi rồi. Cũng dần dần mà sở thích bị héo mòn. Năm nay trường lại không lập câu lạc bộ nhiếp ảnh *buồn*

Lại bị lạc rồi. Quay trở về chuyện chụp tự nhiên nhé. Ừ thì, dạo này mình đi chơi Đồng Tháp hay đi chơi với lớp, sao mình vẫn mang máng trong tâm cái cảm giác mình không thật sự chụp hình.

*Cười buồn*

Mình có lẽ muốn trở thành nhiếp ảnh gia, một mặt nào đó, thỏa thích thực hiện những đam mê, thỏa thích sống với bản thân. Trong khi cái ngành nữ doanh nhân, có lẽ lại gò bó ép buộc nhiều quá.

Ôi...

Thứ Hai, 13 tháng 9, 2010

Trò vui với bạn Hoàng Nguyên lớp 9.1 (06-10)

*Cười* Ban đầu mình cũng chẳng có ý định xé cái chuyện này ra to đâu, nhưng có người xé nó to ra thì mình đành đốt trụi sự việc luôn vậy LoL

Mình đùa chút.

Trước tiên, mình muốn giải thích một số những điều mà chỉ có người trong cuộc mới hiểu được :) Vì có vẻ nhiều người hiểu nhầm mình quá, trong đó có cả những người mình yêu.

Có một số điều hạn chế là mình không thể lấy link của bài viết đó cho các bạn vì nó đã bị xóa. Nên, tất cả là kể miệng vậy. Sai điểm nào thì cứ cãi, nếu cãi nổi LoL *đùa* Và, tất cả đều diễn ra trên facebook. Ngày tháng mình cũng dựa vào facebook để nói nhé.

Ngày 7.9, Giao Linh lớp trưởng lớp 9.2 đăng lên 21 tấm hình của lớp 9.2, trong đó có một số tấm Quỳnh Thư 9.2 chụp cảnh sân trường.

Ngày 8.9, Hoàng Nguyên lớp 9.1 (kiêm chủ tịch Hội những "đứa con thân thương" của trường Lữ Gia) mượn những bức hình chụp sân trường để dăng lên trang của bạn ấy.

các bạn 9/2 cho mình copy 1 số tấm nhé

Đây là lời xin phép của bạn ấy, đăng trên album ảnh của Giao Linh.

Ngày 10.9, Quỳnh Thư đăng lên những tấm hình ngày 20.11.2009, trong đó có những tấm hình thầy cô do Quỳnh Thư chụp.

Cùng ngày hôm đó, admin của hội ... (mình xin viết tắt thế này nhé) đã tự tiện up hình không có chút xin phép.

Ngày 11.9, Quỳnh Thư phát hiện vụ việc và có gửi một tin nhắn.

Bạn à :) Tôi, Thư đây.

Ừm, tôi muốn nói một chút về những tấm hình tôi chụp các thầy cô.

Tôi không cấm bạn up lên đây nhưng xin bạn xin phép tôi một tiếng nhé.

Chỉ cần một tấm hình tôi bấm máy chụp, tôi đưa ra nó đã là của tôi rồi. Đừng có mà lấy rồi không xin phép. Của tôi thì mãi mãi là của tôi, tôi có cái quyền đồng ý chia sẻ cho ai, và tôi không có nhớ đã nói tiếng đồng ý cho bạn lần nào đâu. Vốn bạn cũng có xin tôi đâu mà đồng ý với chả không LoL

Nếu bạn ở đây là tôi sẽ tát cho bạn một cái đấy, tôi không đùa đâu. Không biết tự trọng hay sao mà làm cái hành động trắng trọn đến vậy? Những tấm hình Linh lớp 9/2 tôi chụp đấy bạn ạ. Tôi thấy bạn có xin phép, dù không ai đồng ý bạn đã up. Ừ, vẫn còn lịch sự, tôi bỏ qua LoL Mà đến hình trong album tôi thì hình như không ai xin phép tôi thì phải? Chắc tôi không đáng được tôn trọng bằng Linh ha LoL

Ông bà ta có câu "Đi với bụt mặc cà sa, đi với ma mặc áo giấy" bạn ạ. Tôi không muốn đụng vào ai bạn ạ, nhưng đụng vào tôi thì đừng trách.

Nghĩ lại, mọi chuyện cũng hay thật đấy nhỉ LoL

Và, tôi muốn nói thêm một chút điều.

Ban đầu tôi định chửi bạn công khai cơ :)) Bài đầu tôi viết nó căng lắm, đến độ Huy nó phải cản tôi lại kia mà. Rồi sau đó, tôi đọc được những dòng tâm tình của những anh chị đã học Lữ Gia.

Tôi mềm lòng, bạn ạ.

Tôi dù sao cũng là con gái, nên cứ dễ yếu đuối vậy đấy. Nên cuối cùng, đây cũng chỉ là trò chuyện thôi. Mong bạn đừng hiểu nhầm sang nó là một cuộc cãi nhau.

Và, tôi không cấm bạn kể chuyện này cho mọi người, nhưng tôi mong bạn đừng kể với những anh chị cựu học sinh LG ^^ Tôi không muốn bao nhiêu năm họ gặp lại mem LG và nhớ về LG, họ lại gặp chuyện xấu xảy ra.

Thân.

Quỳnh Thư.

Ngày 11.9, buổi sáng, bạn Thư đang ở Đồng Tháp, và tối về phát hiện ra những yêu cầu của mình đã bị ngó lơ. Bạn Hoàng Nguyên đã up lên phần Notes - Ghi chú của facebook. Bạn ấy còn kèm thêm một câu, đại loại như "lần sau muốn chửi nhau hay góp ý gì cứ public nhé bạn, không cần phải message thế này đâu"

Sau ghi chú đó là một số comment nói bạn Quỳnh Thư ích kỉ, chuyện không đáng để làm vậy, và bạn Nguyên đáp trả bạn Thư bằng một số lời lẽ thế này. Mình không còn nhớ được nguyên văn, nên tường thuật lại thôi nhé ^^

Đại ý là...

1. Thư không có đủ khả năng để làm cái chuyện này.
2. Thư không đề tên tác giả chụp hình.
3. Thư làm ầm một cái chuyện vớ vẩn.
4. Mắc mớ gì bạn Nguyên phải xin phép.

Đại loại thế, mình cũng không nhớ được nguyên văn.

Và có bạn Henry Nguyen bảo mình ích kỉ, facebook là mạng xã hội, cũng đại ý là của trên mạng thì là trời cho, muốn sao cũng được. Và, phải biết chia sẻ (mình không nhớ lắm)

Hoàng Nguyên trả lại những lời đó rằng vậy mà có những người không hiểu những điều đó anh ạ.

Yến Phụng 9.2 nói với mình rằng: "Thư à, đừng làm như vậy nữa, mọi người đi quá xa rồi" ngay trên trang đó, cũng là cái điều mà ngay từ ban đầu làm mình đau nhất, và đưa ra quyết định viết cái này để thanh minh.

Bảo Nguyên 9.6 có nói gì đó, mà mình không cần phải làm căng chuyện này như vậy.

Sau đó cũng chỉ là mình đáp lại, và chút mâu thuẫn.

Cùng ngày 11.9, có chị Thu Quyên cựu hs Lữ Gia đã đứng ra dàn xếp vụ này. Mình có được biết qua cách thức giải quyết của chị :)

Tối qua, ngay 12.9, mình vẫn còn thấy trang đó.

Hôm nay, 13.9, mình thấy trang đã bị xóa cùng tất cả những bài bình luận. Hoàng Nguyên có đưa ra một câu nói như thế này.

ko mún mất lòng các member trong hội... việc này đã đc giải quyết ... admin rút kinh nghiệm ko để xảy ra những việc tương tự nữa... thx cả nhà :X !

Đến bây giờ, mình vẫn chưa được xin lỗi :) Mọi thứ vẫn như trước.

Và sau đây là ít ý nghĩ của mình.

1. Linh được xin phép, mình thì không => mình không được tôn trọng bằng người ta LoL

2. Mình vốn gửi tin nhắn để nói chuyện riêng tư, bạn ấy công khai nó ra => nó trở thành công cụ để kêu gọi mọi người chống chọi lại với bạn Thư LoL Nói cho rõ là một thằng con trai muốn đối phó với một đứa con gái bằng cách kêu gọi mọi người tẩy chay đứa con gái đó =))

Chắc cũng là "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng" đó nha LoL

3. Nói đến thế vẫn cố ý đưa ra công chúng => có thể hơi bị chậm hiểu, hoặc cũng có thể là không tôn trọng những thành viên trong hội LoL

4. Admin không đáng mặt admin, nói thẳng ra là dốt LoL

Xong, mong các ty nghe mọi chuyện bằng hai tai :)

Chủ Nhật, 5 tháng 9, 2010

Leona Lewis - Run

Trình bày: Leona Lewis
Gốc: Snow Patrol
Album: Spirit
Đôi lời của người dịch:

Em nó dịch của Leona, không phải của Snow Patrol nhé.



Lời nhạc

I'll sing it one last time for you
Then we really have to go
You've been the only thing that's right
In all I've done

And I can barely look at you
But every single time I do
I know we'll make it anywhere
Away from here

Light up, light up
As if you have a choice
Even if you cannot hear my voice
I'll be right beside you dear

Louder louder
And we'll run for our lives
I can hardly speak I understand
Why you can't raise your voice to say

To think I might not see those eyes
Makes it so hard not to cry
And as we say our long goodbye
I nearly do

Light up, light up
As if you have a choice
Even if you cannot hear my voice
I'll be right beside you dear

Louder louder
And we'll run for our lives
I can hardly speak I understand
Why you can't raise your voice to say

Light up, light up
As if you have a choice
Even if you cannot hear my voice
I'll be right beside you dear

Louder louder
And we'll run for our lives
I can hardly speak I understand
Why you can't raise your voice to say

Lời dịch

Tôi sẽ hát tặng bạn một lần cuối
Bởi sau đó, chúng ta phải xa nhau rồi.
Bạn là điều tuyệt vời nhất
Trong cuộc đời tôi.

Rồi sao tôi thấy bạn được đây?
Vậy mà, mỗi khi nhìn bạn,
Tôi nhận ra, ta sẽ thành công ở mọi nơi,
Không phải nơi này.

Hãy vui lên, vui lên
Thể như đây là cơ hội duy nhất
Dù bạn sẽ không nghe thấy tôi nữa đâu
Hãy biết, tôi luôn ở bên bạn.

Chỉ nghĩ rằng, tôi rồi sẽ không gặp bạn nữa
Thật khó để kiềm được nước mắt
Và khi ta thốt nên lời tiễn biệt
Gần như, tôi đã khóc

Hãy vui lên, vui lên
Thể như đây là cơ hội duy nhất
Dù bạn sẽ không nghe thấy tôi nữa đâu
Hãy biết, tôi luôn ở bên bạn.

Nói lớn lên, thật lớn vào
Và chúng ta sẽ chạy, đến tương lai
Sao tôi nói được rằng, tôi biết
Cái lý do khiến bạn không thốt nên lời.

Hãy vui lên, vui lên
Thể như đây là cơ hội duy nhất
Dù bạn sẽ không nghe thấy tôi nữa đâu
Hãy biết, tôi luôn ở bên bạn.

Nói lớn lên, thật lớn vào
Và chúng ta sẽ chạy, đến tương lai
Sao tôi nói được rằng, tôi biết
Cái lý do khiến bạn không thốt nên lời...

Thứ Bảy, 4 tháng 9, 2010

[Đan Trường] Đất Việt - Tiếng vọng ngàn đời

Trình bày: Đan Trường
Sáng tác: Lê Quang
Album: Thiên sứ tình yêu

Chung quy cũng vì sáng nay trường mình cho múa cái bài này, mình mới biết đến nó. Phải công nhận Nguyễn Thượng Hiền thật quá quy mô, chi ra 15 chai cho vụ này :">

Vui vì đã đậu vào đây :">



Lời nhạc

Người Việt Nam, Dân Việt Nam, Đất nước Việt Nam.
Người Việt Nam, Dân Việt Nam, Đất nước Việt Nam
Người Việt Nam, Dân Việt Nam, Đất nước Việt Nam
Người Việt Nam, Dân Việt Nam, Đất nước Việt Nam

Bốn ngàn năm Đinh – Lý - Trần – Lê từ bà Trưng, bà Triệu.
Sóng Bạch Đằng âm vang trong gió, sóng Rạch Gầm chôn xác quân ngoại xâm.
Tiếng vó ngựa rền vang bờ cõi, những người con đất Việt oai hùng.

Vẫn ngàn năm dòng máu Việt nam, từ hồn thiêng sông núi
Tiếng trống đồng âm vang rừng núi, thấm máu đào trên đất mẹ yêu thương.
Hãy giữ lấy màu xanh bờ cõi, đất Việt ơi muôn thuở bên người

Đẹp biết bao quê hương Việt nam.
Đẹp biết bao tiếng ru giữa trưa hè
Con muốn hôn ngàn lần lên đất
Đất mẹ Việt nam mãi ôm con vào lòng

Triệu trái tim con người Việt nam
Triệu cánh tay xây đắp nước non này
Nắm chặc tay giữ yên bờ cõi
Tiếng vọng ngàn đời sử sách mãi còn lưu danh.) 2 lần

Người Việt Nam, Dân Việt Nam, Đất nước Việt Nam.
Người Việt Nam, Dân Việt Nam, Đất nước Việt Nam
Người Việt Nam, Dân Việt Nam, Đất nước Việt Nam
Người Việt Nam, Dân Việt Nam, Đất nước Việt Nam

Thứ Sáu, 3 tháng 9, 2010

[Hannah Montana The Movie] Miley Cyrus - Butterfly fly away

Trình bày: Miley Cyrus
Trích: Hannah Montana The Movie
Album: Hannah Montana The Movie Soundtrack
Bài hát: Butterfly fly away - Bươm bướm bay đi



Lyrics

You tucked me in, turned out the light
Kept me safe and sound at night
Little girls depend on things like that

Brushed my teeth and combed my hair
Had to drive me everywhere
You were always there when I looked back

You had to do it all alone
Make a living, make a home
Must have been as hard as it could be

And when I couldn't sleep at night
Scared things wouldn't turn out right
You would hold my hand and sing to me

Caterpillar in the tree
How you wonder who you'll be
Can't go far but you can always dream

Wish you may and wish you might
Don't you worry, hold on tight
I promise you there will come a day
Butterfly fly away

Butterfly fly away, butterfly fly away
Flap your wings now you can't stay
Take those dreams and make them all come true

Butterfly fly away, butterfly fly away
We've been waiting for this day
All along and knowing just what to do
Butterfly, butterfly, butterfly, butterfly fly away

Butterfly fly away
Butterfly fly away

Lời dịch

Đưa con vào giường ngủ, bố tắt đèn
Và bảo vệ con thật an toàn khi đêm về
Cô bé nhỏ phụ thuộc vào những điều như vậy.

Đánh răng cho con, chải tóc cho con
Chở con đi, đến bất kì nơi đâu
Bố luôn ở đó khi con ngoảnh đầu lại.

Bố phải làm tất cả một mình
Kiếm sống, và tạo dựng một gia đình
Bố ơi bố, khó lắm phải không?

Và khi đêm đến, con không ngủ được
Lo sợ rằng, mọi chuyện rồi sẽ không như ý
Bố sẽ nắm tay con, và hát:

"Hỡi nhộng bướm ẩn mình giữa cây cao
Xem ngươi tự hỏi rằng mình sẽ ra sao kìa
Không thể đi xa, nhưng ngươi vẫn mãi mơ ước.

Chúc ngươi đạt được những điều mình muốn
Đừng lo, cứ bám thật chặt vào cành cây.
Ta hứa, rồi sẽ đến một ngày
Bươm bướm vỗ cánh và vút bay."

Bươm bướm bay đi, bươm bướm bay đi.
Vô cánh đi. Giờ thì ngươi không ở lại được nữa.
Mang theo những giấc mơ và biến chúng thành hiện thực.

Bươm bướm bay đi, bươm bướm bay đi.
Chúng ta đợi ngày này lâu lắm rồi
Suốt bấy lâu, và biết rõ mình phải làm gì.
Bươm bướm, bươm bướm, bươm bướm, bươm bướm bay đi.

Bươm bướm vỗ cánh và vút bay...
Bươm bướm vỗ cánh và vút bay...

Thứ Năm, 2 tháng 9, 2010

Lữ Gia của tôi...

Tôi đang xem cái này.



Tôi cũng thấy nực cười. Trong đây, không có lấy một người tôi quen biết. Tôi sống ở HCM, họ sống ở HN. Họ hơn tôi nhiều tuổi. Cớ vậy mà, tôi bị thu hút bởi cái video clip này.

Tôi đang khóc.

Ừ, nực cười nhỉ. Tự nhiên như vậy đấy. Nói cho cùng cũng là những con người xa lạ. Tôi cứ xem đi xem lại.

Tôi nhận ra, nó quá đẹp. Tuổi học trò, tình bạn, hay tất cả, nó quá đẹp.

Và một lần nữa, tôi khóc, sau 3 tháng trời nhẫn nhịn.

Từ lúc ra trường đến giờ, tôi chưa nói một tiếng nào rằng "Tôi nhớ Lữ Gia". Ngay cả ngày tốt nghiệp, tôi chỉ khóc, chúc tụng bạn bè. Nhưng đến bây giờ, tôi phải nói tôi rất nhớ mái nhà cũ ấy.

Giờ thì nó còn còn chứa đựng tôi không? Đó là cái nôi tôi đã lớn, một thứ tôi không bao giờ quay lại được nữa. Những kỉ niệm trong đó rồi sẽ mất hết sao?

Tôi thật sự sợ. Tôi yêu mái trường ấy. Tôi yêu bạn bè tôi. Tôi yêu những con người luôn giúp đỡ tôi lúc tôi gục ngã.

Hiện chúng tôi vẫn liên lạc với nhau, vậy đến sau này thì sao? Hay rồi cũng chỉ như người dưng, xã giao với nhau một vài câu xa lạ. Tình bạn ấy sẽ mất đi chứ?

Tôi không muốn vậy đâu.

Tôi muốn trở lại những ngày lén ngủ gật trong lớp học, ngồi xuống dưới đất mà dựa lên đùi Phụng say ngủ. Tôi muốn về những ngày vắng tiết, 5 bà tám ngồi tụm lại nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Tôi muốn gặp lại mẹ Quỳnh, muốn gặp lại bố Thọ, muốn bị nghe cô Nhung rầy la lớp.

Ngày ra trường, tôi đã cố gắng lưu tất cả vào thâm tâm, nhưng không bao giờ là đủ.

Cấp 2 của tôi chứa chan những tháng ngày đẫm nước mắt. Ngày lớp 6, tôi không kết thân được với bất kì ai. Ngày ấy Bội ghét tôi, tôi biết chứ. Thuở bé thời ngây dại, tin lời bất kì ai, và bị Chiêu Nghi lợi dụng.

Lớp 7 qua đi với sự giả tạo, sự thù hằn, sự ghen tị và ganh đua. Lớp 8 đến với sự nổi loạn, kết thân với nhiều bạn bè mới. Và lớp 9, năm tháng hạnh phúc nhất, cũng chính là tháng ngày đau đớn nhất.

Tôi kết thúc lớp 9 với những tưởng nhớ về sự lợi dụng, sự nhẫn tâm của con người, và những giọt nước mắt rơi ra vì tôi đã có những người bạn, người thầy luôn ở bên. Khóc có bao nhiêu cũng không hết được nỗi lòng khi ấy.

Lớp 9 là năm xảy ra nhiều kỉ niệm nhất, không phải vì nó làm năm gần nhất mà tôi nhớ. Tôi luôn coi ấy là cái năm mà cô bé Thư ngày nào chuyển sang một bước ngoặt. Gọi là cái năm tôi tiến thêm một bước lớn trong đời cũng đúng.

Tôi yêu tất cả, hàng phượng lúc chuyển mùa, cái mát lạnh của bàn ghế, tháng ngày mưa trên hàng hiên... Hành lang lầu 3, góc cầu thang lầu 3, toilet lầu 2, nhiều nơi lưu giữ kỉ niệm lắm. Có lẽ giờ quay lại nơi ấy, tôi sẽ lại bật khóc cho xem LoL

.

.

Ừm, nói thì nói vậy, sống thì phải đi tiếp đúng không? Tôi luôn tự nhủ điều này, thế mà hôm nay một người bạn khác của tôi lại bảo tôi cái điều ấy :))

Tôi sẽ mạnh mẽ! Tôi sẽ cười! Tôi sẽ tiến bước!!!

Thứ Ba, 31 tháng 8, 2010

Tử Linh's first fandub ever made.

Ưm, bài này mình hát cho thỏa lòng thôi nhé :p Mình biết giọng mình không sánh được với ai, nhưng đây là bản fandub đầu tiên của mình. Mong mọi người ủng hộ.

Mình vẫn còn bệnh, không kéo giọng được. Hơn nữa, mình lần đầu dùng Audacity, không biết chỉnh gì cả. Xin lỗi mọi người.

http://www.mediafire.com/?2vnja0pfn5n8jtx

Sẽ cố làm một bản hoàn chỉnh hơn để tặng cô Sya.

Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2010

...

Hôm nay, mình lướt lại ACC. Và, cái tên ấy hiện diện nơi "Cho Cosplayer" lâu lắm rồi, nhưng đến bây giờ mình mới nhận ra, và bước vào lại.

Fykyshyyru.

Ngày mình 11 tuổi, cái thuở thiếu thời ngây thơ ấy, mình quen chị. Mình bảo chị nhận mình làm mm. Nói chuyện tám nhảm nhiều, cũng vui lắm. Lúc ấy mình và Ikina (tên ngày ấy của nó) đều làm con của mm.

Nói chuyện nhiều, mình cũng được nghe kể thêm về cuộc sống về chị. Nhiều chuyện hài hước, cũng có những chuyện không thể nào cười nổi. Hồi ấy mình nghe xong, đôi khi mình buồn đến nỗi bật khóc.

Mình có lẽ cũng bị ảnh hưởng bởi chị nhiều. Mình đến bây giờ vẫn ngưỡng mộ chị, một người con gái độc lập, tài giỏi, xinh đẹp, và nhiều điều mà chị biết làm. Mình ngưỡng mộ cách nói chuyện và nhiều thứ.

Dù Shi bảo là chị nói dối, mình cũng không đáp lại gì, nhưng trong đáy lòng, mình vẫn tin. Vì câu chuyện ấy quá thực, và có quá nhiều người đã nói vậy. Băn khoăn trong cõi lòng biến mất bởi sự kính trọng. Cuối cùng, đến bây giờ, mình vẫn tin.

Nhớ ngày ấy, từng ngày mình đọc blog chị. Văn phong của mình giờ đây chắc cũng hơi bị ảnh hưởng chị (bởi toàn đọc fic chị thôi /__\).

Đến hôm nay, mình vào profile chị. Đối thoại giữa Cam với Hành. Nghe bảo, chị vẫn đang ở Nhật. Và xem lại profile của những người mình từng quen. Eve, chị, Makuru, Jyakshiki, Byakuya, nhiều người nữa. Mình không nhớ nhiều nữa /__\ 4 năm rồi còn gì nữa /__\

Mà hồi đó mình ngu. Ngu đến kinh hồn. Nhớ lại còn thấy hãi hùng cái sự ngu T__T Ghét lắm cơ. Nhất định, không bao giờ thèm ngu như vậy nữa T__T

Chậc. Tự dưng lại muốn gặp chị, nói chuyện với chị. Nghe bảo chị dùng Skype, mà mình còn không biết Skype của chị là gì LoL

Hôm nào lon ton xin lại nick chị chăng *đùa* Bạn nào hảo tâm thì cho mình nhé LoL

P/s: hôm trước mình gặp lại Jyakshiki, qua vài cái off mess. Shiki vẫn gọi mình là Nanami, làm nhớ tới cái tên đó quá =)) Mình xưng "mình", "bạn", bởi lâu rồi không gặp, xưng tui bà mình thấy kì kì. Lần gặp ngẫu nhiên sau một năm trời.

Còn Hakuru, dạo này tự dưng thấy tung tích của bản hơi bị nhiều. Bản cũng để lại cho mình nhiều ấn tượng ấy chứ.

Thứ Năm, 26 tháng 8, 2010

Quỳnh Thư.

Đến hôm nay, tôi thay đổi tên trên fb của mình, "Quỳnh Thư".

Ngày bé thì tôi cứ ghét cái tên này, muốn giống tên mọi người. Cấp 1 của tôi một lớp có đến 3 Linh, 2 Quỳnh, chỉ có Thư là không ai trùng. Nhất là Quỳnh Thư, tôi chưa gặp ai tên giống vậy. Vậy nên hồi đó ghét nó, ghét đến kinh hồn.

Đến dạo này, tôi lại yêu nó cơ chứ. Yêu cái tên của mình rất nhiều. Chẳng biết lý do là gì nữa, chỉ yêu nó như vậy thôi.

Hồi trước tôi mới đặt ra biết bao tên, bảo là, tên mình sến quá đi. Nào thì Nanami Kuroda, nào thì Delphinus Lyra, Diệm Tử Linh, Yuuka, Rei hay nhiều tên khác, tôi tự đặt, để che đi cái tên tôi từng một thời tự ti. Và giờ đây, tôi nhận ra, tôi là Quỳnh Thư, chứ không phải ai khác.

Không biết vì sao dạo này không còn dịch nhạc được. Những lời tôi dịch khô khốc, ẩu tả, rất cứng. Cũng chưa biết vì sao tôi lại như vậy. Fic tôi cũng không viết nổi.

Ôi...

Hiện tôi đang học ở NTH, với những ngày tháng còn đú đởn. Gia nhập EC khiến tôi thấy khá vui, mọi người cũng đê tiện hay chi đó. Tóm lại, tôi đang ở trong một gia đình ở NTH. Họ gọi nhau là family, đối xử với nhau cũng khá thân mật.

Ưm, chẳng còn ý gì nữa. Tôi cũng mất khả năng sử dụng những ngôn từ hoa mỹ rồi /__\ Có lẽ chỉ khi buồn, tôi mới có thể "tâm trạng" như vậy.

Thứ Tư, 18 tháng 8, 2010

Kính vạn hoa muôn năm.

Mình vừa mới coi lại Kính vạn hoa :">

Phải nói đó là một trong những phim mình rất yêu, đưa mình lại thời be bé :">

Mình đọc KVH lúc lớp 4, là khi 8 tuổi. Lúc đó thấy mọi người trong truyện đều lớp 7, mình bắt đầu tưởng tượng lung tung. Trí tưởng tượng con nít nó bay cao không tả nổi =)) Mình đọc xong, muốn giống như chị Hạnh, học giỏi. Sau đó mình bắt bố chở đi nhà sách mua một đống... Doraemon, Siêu nhân Mami =)) Và một ít sách khoa học :">

Hồi đó mình cũng dạng nữ anh hùng trong lớp =)) Luôn luôn bắt nạt thằng ngồi kế bên (lúc lớp 5). Lớp 4 có bạn Tùng... mập quá = =v mình hông ăn hiếp nổi, bị bản ăn hiếp lại. Nhớ có đợt mình chọc bạn Tín đến độ bản khóc tóe lên =))

Thời oai hùng ngày đó, ôi, mình kể ton ton vị trí các sao trong hệ Mặt Trời =)) Bạn nam ngồi kế bên cứ ngồi nghe "vậy đó hả" rồi học thuộc theo.

Chậc. Nhớ về một bài thuyết trình làm năm lớp 9, mình phụ trách thuyết trình về Nguyễn Nhật Ánh. Show vài thứ của NNA mình có, mình có bảo một câu như thế này. "Truyện của NNA, cụ thể là Kính Vạn Hoa có một đặc điểm khác với những tác giả khác, rằng người lớn đọc vào sẽ như trẻ lại, và trẻ nhỏ đọc vào sẽ như trưởng thành ra". Giờ mới tự hào vì mình đã nói câu đó =)) Mỗi lần xem KVH, mình luôn thấy tâm hồn thanh thản, dễ thương, con nít ra, cũng như khi đọc Doraemon vậy.

Việt Nam rất tiếc là đã không biến Kính Vạn Hoa trở thành một câu chuyện thuộc dạng tầm cỡ, kiểu như biểu tượng của trẻ nhỏ. Cá nhân mình thấy cái đó cũng giống Doraemon của VN đó nha. Lẽ ra nên viết truyện tranh, nếu có điều kiện, hoặc làm sao cho các em nó yêu cái này. Cái đó thì hay vô đối rồi.

Thời này coi bộ con nít không còn coi KVH, không còn biết Doraemon. Nhiều khi mình giới thiệu Doraemon cho bé Trân, bé hoàn toàn không biết. Giờ là Pink Panther chiếm ngôi rồi, này thì Ben 10 và nhiêu cái. Thứ lỗi cho mình vì không biết nhiều phim hay truyện cho con nít thời nay.

Mỗi thời đều có một thứ để nhớ, nhưng thật đáng tiếc là VN mình đã không biết cách lưu giữ sao cho câu chuyện đó trở nên "bất hủ". Nó thật sự hay, mình rất thích. Như cái thời bảy mươi tám mươi, có những chuyện như Cô bé Mai mơ hay nhiều cái khác. Giờ đây mình muốn chiêm ngưỡng nó lắm.

Có lẽ mình thích những thứ cu cũ, mà chính ra cũng còn mới chứ '__'v Đêm nào cũng ráng thức để coi Donald, nhất là cái khúc con kiến giảng bài. Mình thật sự rất thích. Rất mang tính giáo dục đó chứ. Mr Bean là ghét từ thuở bé = =

Mình có ước mơ be bé là có đủ bộ Donald Duck, Mickey và Tom & Jerry. Truyện Doraemon mình có đủ rồi :> Chậc. Sau này lớn mình sẽ sưu tập tất cả, coi như giữ lại những gì của thuở bé.

Vốn dĩ đọc lại cái gì mà mấy năm về trước mình đã viết hoặc xem cũng thú vị. Nhiều khi mình đọc lại entries cũ, không thể ngờ đó là mình. Hay đơn giản xem KVH. Qua rồi cái thuở thiếu thời mỗi lần đọc là oa mắt ra ngạc nhiên (đến khi học lớp 8 thì mới hiểu là những chuyện đó rất đỗi bình thường trong tuổi học trò).

.

.

Mình mới thấy nhà sách đang bán cuốn Lịch sử các nền văn minh trên thế giới. Nhất định phải mua cuốn đó >V<

Thứ Tư, 11 tháng 8, 2010

[Fiction] Passion from the lost land.

Trân trọng cám ơn chị Renix về việc chị giúp em với cái này như thế nào.

Tác giả: Diệm Tử Linh
Thể loại: General, angst.
Tình trạng fic: Ongoing.
Rating: 10+
Summary:

Nếu em có sức mạnh để thay đổi tất cả, liệu anh sẽ thanh thản chứ?

.

.

Passion from the lost land.



Bướm xanh, bướm trắng, bay xen kẽ nhau, tỏa sáng.

Trước mắt nàng hiện ra một khung cảnh thật huyền ảo. Đôi bướm mãi lượn quanh, quấn quít thương yêu, tưởng chừng không gì chia cắt chúng được nữa. Cả cái vũ điệu kia cơ hồ cũng mê hoặc lòng người.

Nàng cười. Chưa bao giờ nàng thấy điều gì tuyệt vời hơn. Muốn vươn tay ra, nhưng đôi tay bỗng khựng lại. Nàng nhận ra, rằng mình bị quấn lấy bởi một sợi xích, chặt đến nỗi khó mà cựa quậy người.

Nàng nhìn kĩ lại quang cảnh xung quanh, và gần như phát mửa khi mùi tanh nồng của máu xông lên mũi. Xác người chất đống lên: phụ hoàng, mẫu hậu, em gái, và nữ hầu cận của nàng. Ngay cạnh đó là anh, đang trăn trối, đang trách móc nàng, đang căm hận nàng. Ánh mắt ấy, như đương muốn ăn tươi nuốt sống chính nàng, người anh yêu.

Chưa kịp hiểu điều gì đang xảy ra, nàng bất giác nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình, làn da từ khi nào đã tắm trong màu máu. Và trong tay, hiện diện một thanh trường kiếm, với từng giọt đỏ mọng đương nhỏ dần xuống nền đất tanh tưởi.

Nàng định hét lên, nhưng cổ họng nghẹn cứng lại. Thanh quản không thể hoạt động. Nàng hoảng sợ như một người điên loạn, cố gào thét mà không được. Họ đương nhìn nàng, nhìn kẻ giết họ, với những ánh mắt hay chăng đương chứa chan thù hằn.

Mặt đất nơi nàng đứng nứt ra, đẩy đưa nàng xuống một hố đen vô tận. Nỗ lực không bật ra tiếng kêu gọi sự cứu vẫn của nàng, khiến nàng hoảng sợ mà khóc.

Tất cả dần trở nên nhạt nhòa trước mắt nàng, cả đôi bướm rực rỡ…

.

.

Thứ Ba, 10 tháng 8, 2010

Tan tan tan~

Xem chuyện người đời cãi nhau thật vui quá đi~ (Dù mình có dính ti tí vào nó).

Nhớ ngày trước, vụ nàng Tral ấy mà, mình thấy viễn cảnh như sau. Kẻ tung, người hứng. Có một bạn xuất hiện và tạo nên trò vui, rồi một số người (xem ra rất nhiều, chứ không còn là một số) nhìn thấy, mừng thầm vì đã gặp người não mịn hơn mình, lon ton chạy vào "ra oai", lên tiếng chửi bới. Dù thật ra trong đó cũng có một số người mình thích (vì họ không phải vào để ra oai mà khuyên nhủ, khuyên không nghe thì rút luôn, chứ ai đời vào để chửi + tám nhảm)

Giờ đây thực sự mình rất vui, vì mấy bạn đã nhận ra cái vụ này không thuộc thẩm quyền của mấy ngưỡi não mịn, tức là mấy bạn ấy thấy người ta não nhăn hơn ấy mà, đã lập tức cứng họng =)) Mình nhìn quang cảnh đó rất là buồn cười~

Fu fu fu~ Thỏa mãn quá.

Mà xét ra, mình cũng có ít câu hỏi. Nghe nói bên đó (một bên nào đó, ai dính ráng chịu) muốn "đè bẹp coser VN, quăng vào bọn cos VN cho chúng khỏi ngóc đầu lên được nữa". Giờ, khi lộ hình RAW, bắt đầu đi xin sự giúp đỡ từ coser VN sao? :))

Bên kia thì mình không bàn gì hết đâu 'x'

Thứ Bảy, 7 tháng 8, 2010

Halloween's Night 2009.

Không phải cái này để post hình, mà để nhớ lại những gì đã xảy ra hôm đó.

Phải công nhận, dạo này xảy ra nhiều chuyện, mình mới thật sự thấm nhuần rằng, chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ mọi chuyện. Hôm ấy bạn Oanh làm mình tức điên lên, tới độ bỏ cả show mà đi xuống chơi với lớp.

Bạn ấy thì, lúc tập MC, mình đọc cho bạn ấy nghe, bản không thèm nghe mà "Ôi xời, Oanh không thuộc được. Có gì Thư nói hộ Oanh nha" - - Mình là mình đã chưa nói gì rồi. Tập một chút là đau, tập một chút là dựa dẫm. Đến lúc lên sân khấu cũng toàn do mình với cháu lo, còn nàng ấy thì phè phỡn với lớp nàng, không thèm lo gì cho show.

Thuở cha sinh mẹ đẻ, chưa ghét ai như ghét nàng. Cũng may thoát khỏi nàng rồi. Mập mà vô duyên + giả tạo thấy ớn.

.

.

Hôm đó mình không mặc váy mẹ mua. Sợ mẹ buồn, lúc về lấy giày, mình đã lén trốn.

Lát sau, mình nhận ra, mẹ ở đó ủng hộ mình cả một buổi. Mẹ xem tất cả, rồi mẹ cười xòa, "Mẹ dốt tiếng nước ngoài, có hiểu cái gì đâu". Đến giờ mình mới nhận ra mẹ yêu mình đến thế nào.

Mình yêu mẹ lắm. Yêu mẹ nhất trên đời.

*Hun chụt chụt* Sinh nhật mẹ, dù con lười cỡ nào, cũng sẽ earn ra money để mua cho mẹ một cái bóp, và viết tặng mẹ một câu chuyện.

Thứ Năm, 5 tháng 8, 2010

[Monoshitsuji ED] Yuya Matsushita - Bird

Trình bày: Yuya Matsushita
Album: Chưa rõ /__\
Bài hát: BIRD
Phim: Monoshitsuji (Kuroshitsuji II)
Đôi lời của người dịch:

Bài này mình dịch không tốt, không chắc chắn rằng sẽ đúng với nguyên gốc (Mặc dù đã có hỏi qua anh ét - người mà trình tiếng nhật VIP vô đói), nhưng mình chưa tự tin lắm (vì anh ét giúp mình có vài câu thôi). Nếu có thể, mong mọi người giúp đỡ mình với bản dịch của mình.



Kanji:

花も 樹も 僕らも 悲しい
空に向かって 伸びるしかない
うつむくたびに 僕らは気づく
そして また 見上げる

眠る あなたは 悲しそうで
悪い夢でも 見てるようだ
僕は ここだよ。隣に いるよ。
どこへも もう 行かない。
how do i live without you?

人は皆 空を 見る
見上げては 目を 伏せる
いつか見た 青空を
探せずに 嘆くけど
自由さと 我儘を 
すりかえて 生きてきた
星もない 夜の空 行く当ても
見えない 目で 彷徨う

何も 怖いものなど 無かった
それは 守るものが 無いだけ
明日のことも 十年 先も
今の僕は 怖いよ
I live happy my sweetheart

人は皆 空になく
手を広げ 夢を 見る
いつか見た 青空を
いつまでも 守るけど

自由に 羽ばたき 飛び回る 影に
僕は もう 憧れたりしない
だれも 自由じゃない
自由って そうじゃない
空には 道がない だけ

あなたという 空の中
僕だけを 閉じ込めて
もう どこへも いかないよ。
もう どこにも いかないで。

人は皆 空の中
自由という 籠の中
あなただけ いればいい
この空に もう 翼は いらない 

Romaji:

hana mo kimo bokura mo kanashii
sora ni mukatte nobiru shika nai
utsumu kutabi ni bokura wa kizuku
soshite mata miageru

nemuru anata wa kanashi sou de
warui yume demo miteru youda
boku wa koko dayo tonari ni iruyo
dokoemo mou ikanai
How do I live without you?

Hito wa mina sora wo miru
miagete wa me wo fuseru
itsuka mita aozora wo sagasezu ni nageku kedo
jiyuu sa to wagamama wo surikaete ikite kita
hoshi mo nai yoru no sora
yukuatemo mienai me de samayou

nani mo kowai mono nado nakatta
sore wa mamoru monoga nai dake
ashita no koto mo jyuunen saki mo ima no boku wa kowai yo
I live happy my sweetheart

hito wa mina sora ni naku
te wo hiroge yume wo miru
itsuka mita aozora wo
itsumade mo mamoru kedo

jiyuu ni habataki tobi mawaru kage ni
boku wa mou akogare tari shinai
dare mo jiyuu ja nai jiyuu tte sou ja nai
sora niwa michi ga nai dake

anata to iu sora no naka
boku dake wo tojikomete
mou dokoemo ikanai yo
mou dokonimo ikanai de

hito wa mina sora no naka
jiyuu to iu kago no naka
anata dake ireba ii
kono sora ni mou tsubasa wa
iranai

Lời dịch:

Cả hoa, cả cây, và cả tôi
Chỉ có thể vươn lên bầu trời buồn thẳm ấy
Mỗi khi cúi đầu, tôi nhận ra sự thật
Và rồi, tôi lại ngẩng đầu.

Cách em say ngủ, trông thật buồn
Thể như cơn ác mông nào đương đeo đuổi
Nhưng tôi ở đây, ngay cạnh em.
Tôi sẽ không đi nữa.
Sao tôi sống thiếu em được đây?

Nhân gian, tất cả đều ngước nhìn bầu trời
Họ nhắm mắt khi nhìn lên.
Dù cho sẽ đau, một lúc nào đó,
Em sẽ không còn kiếm tìm nơi trời xanh ấy nữa.
Giữa sự tự do lầm lỗi của lòng ích kỉ,
Em sống
Dưới bầu trời đêm không sao
Em đi, vô định hướng.

Khi ấy, tôi không sợ
Vì tôi không có gì để bảo vệ
Nhưng chuyện của ngày mai, hay mười năm trước,
Tôi sợ.
Tôi sống hạnh phúc, cùng với người tôi yêu.

Nhân gian, như hòa vào bầu trời
Dang rộng đôi tay, tìm thấy giấc mơ.
Một lúc nào đó, hãy nhìn nơi trời xanh em đã thấy
Vì tôi sẽ luôn bảo vệ em.

Bóng đêm có thể tự do, sải cánh mà bay đi
Vì tôi không tồn tại cho nó nữa.
Nhân gian, không ai tự do.
Tự do không phải như vậy.
Chỉ vì trên trời xanh ấy, không có đường đi.

Nơi trời xanh được gọi là em
Là nơi tôi bị giam cầm
Tôi sẽ không đi đâu nữa.
Đừng bỏ tôi mà đi nữa.

Nhân gian, mọi người đều trong bầu trời ấy
Trong chiếc lồng vốn được gọi là tự do
Chỉ cần có em là được rồi
Vì giữa bầu trời này, tôi không cần đôi cánh nữa.

.

.

*Lại khóc* Có ai biết tiếng nhật, làm ơn giúp mình TT^TT