Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2011

Bỉ Ngạn Hoa - loài hoa chốn hoàng tuyền

Bỉ Ngạn Hoa - loài hoa chốn hoàng tuyền

Bỉ Ngạn Hoa

Bỉ Ngạn hoa có 3 màu chính: Trắng, đỏ và vàng. Bỉ Ngạn Hoa màu trắng gọi là Mạn Đà La Hoa (mandarava), Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ gọi là Mạn Châu Sa Hoa (Manjusaka).



Danh xưng


Tên tiếng Trung:
Bỉ Ngạn hoa
Mạn Châu Sa Hoa
hồng hoa Thạch Toán
Thạch Toán
Long Trảo hoa
Vô Nghĩa thảo
San Ô Độc
U Linh hoa
Địa Ngục hoa
Tử Nhân hoa
Vong Xuyên hoa
...

Tên tiếng Nhật:
Higan Bana
Shibito Bana
Yuurei Bana
Manjushage
Sutego Bana
Kamisori Bana
Tengai Bana
Jigoku Bana
...


Tên khác: Red spider lily, Cluster Amaryllis, Shorttube Lycoris


Tên khoa học: Lycoris Radiata

.

.

Ý nghĩa:


Nhật Bản: Hồi ức đau thương

Triều Tiên: Nhớ về nhau

Trung Quốc: Ưu mỹ thuần khiết.

Còn có ý nghĩa là “phân ly, đau khổ, không may mắn, vẻ đẹp của cái chết” , nhưng nhiều người hiểu ý nghĩa hoa là “hồi ức đau thương” .

.

.

Xuất xứ

Hoa Bỉ ngạn ban đầu được tìm thấy ở Trung Quốc. Nó cũng được tìm thấy ở Nhật Bản. Ở Hoa Kỳ các Lycoris radiata phát triển ở Bắc Carolina , Texas , và nhiều tiểu bang phía Nam khác.

Loài cây này được trông thấy ở Hoa kỳ lần đầu tiên năm 1854. Đó là khi Hoa Kỳ mở cửa thương mại cho Nhật Bản. Thuyền trưởng William Roberts trong một lần trở lại Hoa kỳ đã mang theo loài Lycoris radiata này từ Nhật. Ông mang theo 3 cây, và những cây này được trồng và chăm sóc bởi cô cháu gái. Sau một thời gian chăm sóc và cô thấy rằng loài cây này không nở hoa cho đến khi sau một cơn mưa đầu mùa của mùa thu.
.

.

Đặc điểm

Lycoris radiata không thích nhiệt. Nó thích một môi trường ấm áp. Khi nhiệt độ vào mùa hè quá cao, các cây Lycoris radiata sẽ chết. Các cây Bỉ Ngạn thường được trồng ở những khu vực có hệ thống thoát nước tốt để các bông hoa không bị tổn hai và phát triển bình thường. Đặc biệt là khu vực trồng cũng không bị ảnh hưởng bởi gió quá nhiều vào những tháng mùa đông.

Ba ngày trước và sau xuân phân gọi là Xuân Bỉ Ngạn, ba ngày trước và sau thu phân gọi là Thu Bỉ Ngạn. Bỉ Ngạn hoa nở vào Thu Bỉ Ngạn, thời gian rất chính xác cho nên mới gọi là Bỉ Ngạn hoa.

Trong Phật kinh có ghi  "Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử."

.

.

Truyền thuyết liên quan:

Tương truyền loài hoa này nở nơi hoàng tuyền, đa số người đều nhận định rằng Bỉ Ngạn hoa nở bên cạnh Vong Xuyên hồ ở Minh giới. Hoa có màu đỏ rực rỡ như máu, phủ đầy trên con đường thông đến địa ngục, mà có hoa thì không có lá, đây là loài hoa duy nhất của Minh giới. Theo truyền thuyết hương hoa có ma lực, có thể gọi về kí ức lúc còn sống của người chết. Trên con đường Hoàng Tuyền nở rất nhiều loài hoa này, nhìn từ xa như một tấm thảm phủ đầy máu, màu đỏ đó như là ánh lửa nên bị gọi là “hỏa chiếu chi lộ”, đây cũng là loài hoa duy nhất mọc trên con đường Hoàng Tuyền, và cũng là phong cảnh, là màu sắc duy nhất ở nơi đấy. Khi linh hồn đi qua vong xuyên, liền quên hết tất cả những gì khi còn sống, tất cả mọi thứ đều lưu lại nơi bỉ ngạn, bước theo sự chỉ dẫn của loài hoa này mà hướng đến địa ngục của u linh.


[Bỉ Ngạn hoa, sự dịu dàng của ác ma]

Bỉ Ngạn hoa là đóa hoa trong truyền thuyết tình nguyện đi vào địa ngục, bị chúng ma quỷ bắt quay về nhưng vẫn ngập ngừng trên con đường Hoàng Tuyền, chúng ma quỷ không nhịn được nên đều đồng ý cho nàng nở trên con đường này, cho những linh hồn đã rời khỏi nhân giới có một sự chỉ dẫn và an ủi.

Lúc Bỉ Ngạn hoa nở thì không thấy lá, khi có lá thì không thấy hoa, hoa là không bao giờ gặp gỡ, đời đời dở lỡ. Bởi vậy mấy có cách nói: ” Bỉ Ngạn hoa nở nơi Bỉ Ngạn, chỉ thấy hoa, không thấy lá” . Nhớ nhau thương nhau nhưng vĩnh viễn mất nhau, cứ như thế luân hồi và hoa lá không bao giờ nhìn thấy nhau, cũng có ý nghĩa là mối tình đau thương vĩnh viễn không thể gặp gỡ.



Trong Phật kinh có ghi "Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử."

.

.

Truyền thuyết thứ hai:

Truyền thuyết nói, rất lâu rất lâu trước đây, ven thành thị nở một dải lớn Bỉ Ngạn hoa – cũng chính là Mạn Châu Sa Hoa. Bảo vệ bên cạnh Bỉ Ngạn hoa là hai yêu tinh, một người tên là Mạn Châu, một người tên là Sa Hoa. Bọn họ đã canh giữ Bỉ Ngạn hoa suốt mấy nghìn năm nhưng trước giờ chưa từng tận mắt nhìn thấy đối phương… Bởi vì lúc hoa nở nhìn không thấy lá; khi có lá lại không thấy hoa. Giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp nhau, đời đời lầm lỡ. Thế nhưng, bọn họ điên cuồng nhung nhớ đối phương, và bị nỗi đau khổ hành hạ sâu sắc. Cuối cùng có một ngày, bọn họ quyết định làm trái quy định của thần, lén gặp nhau một lần.



Năm đó, sắc đỏ rực rỡ của Mạn Châu Sa Hoa được sắc xanh bắt mắt bao bọc lấy, nở ra đặc biệt yêu diễm xinh đẹp. Thế nhưng vì việc này mà Thần trách tội. Mạn Châu và Sa Hoa bị đánh vào luân hồi, và bị lời nguyền vĩnh viễn không thể ở cùng nhau, đời đời kiếp kiếp ở nhân gian chịu đựng nỗi đau khổ. Kể từ đó về sau, Mạn Châu Sa Hoa chỉ nở trên con đường Hoàng Tuyền, hoa có hình dạng như những cánh tay hướng về thiên đường để cầu khẩn, mỗi khi Mạn Châu và Sa Hoa luân hồi chuyển thế, trên con đường Hoàng Tuyền ngửi thấy mùi hương của Bỉ Ngạn hoa thì có thể nhớ lại bản thân ở kiếp trước, sau đó thề không bao giờ chia lìa nữa nhưng vẫn lần nữa bị lời nguyền kéo vào vòng luân hồi.

.

.

Hoa Bỉ Ngạn trong quan điểm nhà Phật

Trong kinh Phật thường thấy xuất hiện nhiều tên Hoa trong thời thuyết pháp của Phật như: Mưa hoa Mạn Đà La, hoa Mạn Thù Sa, hoa Ma-ha Mạn Đà La, hoa Ma-ha Mạn Thù Sa. Thông thường mọi người đều biết hoa Mạn Đà La là một loại hoa trà, rất hiếm người biết nó là hoa Mạn Thù Sa, hoặc là hoa Mạn Châu Sa



Chúng ta đều biết rõ con người sau khi chết, sẽ không còn chấp trước. Nhưng chúng ta không thể vì điều này mà cam chịu thụt lùi, cho rằng làm người dù sao đi nữa thì cũng phải trở về, thích sống như thế nào thì cứ sống như thế đó, điều này không được, đây gọi là "chấp không".

Trong kinh Phật nói, thân người khó được. Đời sống của người thế tục cho dù không có ý nghĩa, nhưng suốt cuộc đời của một con người trải qua mấy mươi năm lại rất quý. Chúng tôi thông qua việc học Phật, thông qua sự nỗ lực tu hành, thông qua phương thức sinh hoạt với thế tục, thì cuộc sống có ý nghĩa khác, đó chính là thành Phật. Có người nói, Phật cũng là người. Đúng, Phật cũng là người, nhưng lại là Người đã giác ngộ. Cho nên kinh nói, chúng sanh là Phật chưa giác ngộ, Phật là chúng sanh đã giác ngộ. Không nên cho rằng sau khi thành Phật, ngồi trên tòa sen trong Đại Hùng Bảo Điện, khói hương xông ướp, được muôn người bái lạy. Như thế có đúng không? Sau khi đức Thích Ca thành Phật, qua 49 năm đi trong mưa gió thuyết pháp độ sanh, với chiếc bình bát du hóa suốt cả đời. Vậy thì sau khi thành Phật, người vẫn là người đó, nhưng trạng thái tâm lý của họ đã phát sanh sự thay đổi căn bản, họ đã trở thành người thanh tịnh sáng suốt, không còn sự trói buộc nào, bừng bừng sức sống.



Tóm lại Tâm Kinh Bát nhã đã kết thúc loài hoa Mạn Thù Sa: Sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc, nhưng sắc tức là không, không tức là sắc, thọ, tưởng , hành thức cũng lại như thế.

Tương truyền hoa này chỉ nở ở Huỳnh Tuyền, là phong cảnh duy nhất trên đường Huỳnh Tuyền, hoa nơi đó nở hàng loạt, nhìn từ xa có thể thấy nó giống như tấm thảm màu hồng tươi rực rỡ trải dài, vì màu của nó đỏ như lửa, trắng như lau, giống như máu mà được gọi là "con đường rực lửa"

Hoa Mạn Châu Sa còn gọi là hoa Bỉ Ngạn. Thông thường cho rằng đây là loài hoa tiếp dẫn, sanh trưởng bên bờ sông Tam đồ. Theo truyền thuyết, mùi hương của hoa có ma lực, có thể gọi ký ức thuở còn sanh tiền của người chết trở về.

Ba ngày Xuân lần lượt đi qua gọi là Xuân Bỉ Ngạn, ba ngày Thu chầm chầm trôi qua gọi là Thu Bỉ Ngạn. Là ngày thăm mồ mã. Hoa Bỉ Ngạn nở giữa thời kỳ Thu Bỉ Ngạn rất đúng giờ, cho nên mới gọi là hoa Bỉ Ngạn

Hoa Bỉ Ngạn lúc nở hoa nhìn không thấy lá, khi có lá thì không thấy hoa.

Hoa lá không thấy nhau, nhưng chúng đan xen với nhau đời đời.

[Sưu tầm - Tổng hợp]

Thứ Năm, 26 tháng 5, 2011

Christina Perri - Jar of Hearts

Trình bày: Christina Perri
Bài hát: Jar of Hearts
Album: Lovestrong



Lời nhạc - Lyrics

I know I can't take one more step towards you
'Cause all that's waiting is regret
And don't you know I'm not your ghost anymore?
You lost the love I loved the most

And I learned to live, half-alive
And now you want me one more time

And who do you think you are?
Runnin' 'round leaving scars
Collecting your jar of hearts
And tearing love apart

You're gonna catch a cold
From the ice inside your soul
So don't come back for me
Who do you think you are?

I hear you're asking all around
If I am anywhere to be found
But I have grown too strong
To ever fall back in your arms

And I learned to live, half-alive
And now you want me one more time

And who do you think you are?
Runnin' 'round leaving scars
Collecting your jar of hearts
And tearing love apart

You're gonna catch a cold
From the ice inside your soul
So don't come back for me
Who do you think you are?

Dear, it took so long just to feel alright
Remember how to put back the light in my eyes
I wish I had missed the first time that we kissed
Cause you broke all your promises

And now you're back
You don't get to get me back

And who do you think you are?
Runnin' 'round leaving scars
Collecting your jar of hearts
And tearing love apart

You're gonna catch a cold
From the ice inside your soul
So don't come back for me
Don't come back at all

And who do you think you are?
Runnin' 'round leaving scars
Collecting your jar of hearts
And tearing love apart

You're gonna catch a cold
From the ice inside your soul
Don't come back for me
Don't come back at all

Who do you think you are?

Who do you think you are?

Who do you think you are?

Lời dịch

Tôi hiểu, tôi không đi được bước nào nữa, về phía anh
Vì những gì đón đợi là tiếc nuối mà thôi
Và anh không biết sao? Tôi không yêu anh nữa.
Anh mất nó rồi, chuyện tình một thời tôi rất yêu.

Khi tôi đã học được, cái cách tồn tại dở chừng
Anh một lần nữa, muốn tôi về bên anh

Và anh nghĩ anh là ai?
Chạy khắp nơi, để đau thương ở lại
Thập thu thêm cho bình đựng trái tim
Và tách rời tình yêu thành từng mảnh.

Anh sẽ bị cảm đấy
Bởi hơi lạnh của giá băng trong cõi lòng
Nên, đừng quay lại vì tôi
Anh nghĩ anh là ai?

Tôi nghe nói, anh hỏi han mọi nơi
Rằng, giờ đây, tôi ở đâu?
Nhưng tôi đã mạnh mẽ quá rồi
Để có thể quay về nơi vòng tay anh

Khi tôi đã học được, cái cách tồn tại dở chừng
Anh một lần nữa, muốn tôi về bên anh

Và anh nghĩ anh là ai?
Chạy khắp nơi, để đau thương ở lại
Thập thu thêm cho bình đựng trái tim
Và tách rời tình yêu thành từng mảnh.

Anh sẽ bị cảm đấy
Bởi hơi lạnh của giá băng trong cõi lòng
Nên, đừng quay lại vì tôi
Anh nghĩ anh là ai?

Anh yêu à, mất một thời gian rất lâu để tôi bình phục
Hãy nhớ đi, cách trả ánh sáng về cho đôi ngươi này
Ước chi tôi đã bỏ lỡ, nụ hôn đầu của ta
Vì những gì anh từng hứa, anh phá vỡ hết rồi.

Và giờ đây anh lại quay về
Anh không có lại tôi đâu

Và anh nghĩ anh là ai?
Chạy khắp nơi, để đau thương ở lại
Thập thu thêm cho bình đựng trái tim
Và tách rời tình yêu thành từng mảnh.

Anh sẽ bị cảm đấy
Bởi hơi lạnh của giá băng trong cõi lòng
Nên, đừng quay lại vì tôi
Anh nghĩ anh là ai?

Và anh nghĩ anh là ai?
Chạy khắp nơi, để đau thương ở lại
Thập thu thêm cho bình đựng trái tim
Và tách rời tình yêu thành từng mảnh.

Anh sẽ bị cảm đấy
Bởi hơi lạnh của giá băng trong cõi lòng
Nên đừng quay lại vì tôi
Đừng bao giờ quay lại nữa.

Anh nghĩ anh là ai?

Anh nghĩ anh là ai?

Anh nghĩ... anh là ai?

26.05.11

Bữa qua mơ kì lắm. Một giấc mơ dính dáng đến tôn giáo, rồi chạy trốn, rượt đuổi.

Hình như mình từng gặp một giấc mơ cũng cùng nội dung một lần.

Cũng muốn nhớ lắm, mà dậy là quên T__T

Gần đây ngày nào cũng ngủ thật nhiều, đến 4h chiều mới chịu mở mắt ra. Trước đó mẹ cũng có gọi, nhưng không chịu dậy.

Cuộc sống như con mèo là tuyệt vời. Trời lạnh thì rúc mình thật chặt trong chăn. Trời nóng thì mặc đồ cực kì mỏng rồi nằm giữa giường hưởng gió quạt.

Dạo này mình rất thoải mái. Trong đầu óc chẳng còn chút gì là ghen ghét hận thù.

Và mình thích như thế <3

.

.

Hôm nay về trường. Chút gì đó hẫng hụt.

Không phải hẫng hụt vì ngôi trường này không còn chào đón tôi, và cũng không hụt hẫng vì bộ đồng phục Nguyễn Thượng Hiền tôi đương mặc trên người.

Chỉ là, trong mắt tôi, trường này sao tự dưng nhìn khác hẳn với lúc trước.

Nó giống như khi bạn đọc một cuốn sách lần đầu, và đọc lần thứ hai vậy. Và đây là lần thứ hai của tôi.

Cảm giác nhẹ nhõm thoải mái, không trĩu nặng như khi nào nữa.

Tôi không vô tâm.

Chỉ là tôi đã vượt qua được nỗi đau của mình về sự chia ly.

Và tôi của hôm nay, nhìn ngôi trường mến yêu này, bằng một đôi mắt hài lòng mãn nguyện, bằng cái nhìn với những gì đẹp nhất, bằng tấm lòng luôn luôn muốn ôm trọn nơi đây.

Tôi yêu Lữ Gia. Chỉ thế thôi.

Atsumi Saori - Mou Sukoshi

Trình bày: Atsumi Saori
Bài hát: Mou sukoshi
Ending phim Midori no Hibi



Lời nhật - Kanji

そして気づいた時に 考えてるのは君のことで…。
それがすごく恥ずかしかったり すごく嫌だったり思えて
それは僕が気持ちを 伝えることが怖いからで

頭で押さえつけても 心はどうすることも出来なくて
逢うたびに君に悟られないように
いつもと変わりないように 話してるつもりで
余裕もなくて 苦しくなった僕は 君に嘘をついてしまう…だけど

もう少し… もう少し… 君の心に近づいたら
もう少し… もう少し… 今 この時が消えないように

どうか神様 僕に勇気をください

そして思いあぐねても 格好悪いだけの僕で…。
君がどう思ってるのか気になっても
一歩も先へすまない 解ってるつもりで
自分じゃないような胸のモヤモヤが
痛くなって逃げたくなる…だけど

もう少し… もう少し… 君のそばにいられたなら
もう少し… もう少し… 夜よ 明けないでくれたなら
寂しい時も 涙を拭ってあげるから

夜空に浮かぶ 欠けても光る月が
強くもなれない 自信もない 僕を見て微笑んだ ほらね…。

もう少し… もう少し… 君のそばにいられたなら
もう少し… もう少し… 夜よ 明けないでくれたなら

もう少し… もう少し… 君の心に近づいたら
もう少し… もう少し… 今 この時が消えないように

どうか神様 僕に勇気をください

Phiên âm - Romaji

Soshite kizuita toki ni kangaeteru no wa kimi no koto de...
Sore ga sugoku hazukashikattari
Sugoku iyadattari omoete
Sore wa boku ga kimochi wo tsutaeru koto ga kowai kara de

Atama de osaetsukete mo kokoro ga dousuru koto mo dekinakute
Autabi ni kimi ni satorarenai youni
Itsumo to kawarinai youni hanashiteru tsumori de

Yoyuu mo nakute kurushiku natta boku wa
Kimi ni uso wo tsuiteshimau... dakedo

Mou sukoshi... mou sukoshi...
Kimi no kokoro ni chikazuitara
Mou sukoshi... mou sukoshi...
Ima kono toki ga kienai youni

Douka kamisama boku ni yuuki wo kudasai

Soshite omoiagunete mo kakkou warui dake no boku de...
Kimi ga dou omotteru no ga ki ni natte mo
Ippo mo saki he sumanai wakatteru tsumori de

Jibun jyanai you na mune no moyamoya ga
Itaku natte nigetakunaru... dakedo

Mou sukoshi... mou sukoshi...
Kimi no soba ni irareta nara
Mou sukoshi... mou sukoshi...
Yoru yoake nai de kureta nara
Sabishii toki mo namida wo nugutte ageru kara

Yozora ni ukabu kakete mo hikaru tsuki ga
Tsuyoku mo narenai jishin mo nai
Boku wo mite hohoenda hora ne...

Mou sukoshi... mou sukoshi...
Kimi no soba ni irareta nara
Mou sukoshi... mou sukoshi...
Yoru yoake nai de kureta nara

Mou sukoshi... mou sukoshi...
Kimi no kokoro ni chikazuitara
Mou sukoshi... mou sukoshi...
Ima kono toki ga kienai you ni

Douka kamisama boku ni yuuki wo kudasai

Lời dịch - Translation

Và rồi em nhận ra, em vẫn mãi nghĩ về anh
Em xấu hổ chết mất thôi
Thật sự em ghét cảm giác đó
Vì em sợ phải nói ra tình cảm của mình.

Trong tiềm thức, em luôn dồn nén chúng thật chặt
Nhưng em biết làm gì với con tim này đây?
Tình cảm đó, em không muốn thể hiện ra
Để khi em nói chuyện với anh, mọi thứ rồi sẽ thật tự nhiên.

Mãi giả như bình thường, dần dần khiến em thật đau
Em sẽ nói dối anh mất thôi... nhưng mà

Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi
Nếu em tiến gần hơn đến trái tim anh
Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi
Để giây phút này trở thành mãi mãi

Lạy Chúa, xin hãy cho con dũng cảm.

Và khi em chỉ còn một mình, những suy nghĩ đáng sợ mãi quẩn quanh
Em rất lo. Anh nghĩ gì về em vậy?
Em xin lỗi, vì đã cố tỏ tình với anh trước.

Em không còn là chính mình nữa.
Em cũng không thích màn sương đang phủ lấp con tim.
Mãi nghĩ suy về một người, khiến em thật sự muốn bỏ cuộc... Nhưng mà...

Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi
Nếu em có thể tiến đến cạnh anh
Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi
Đêm đen qua đi, bình mình rồi sẽ đến
Vậy nên những lúc bơ vơ, em sẽ lau nước mắt đi, vì anh.

Mặt trăng đương tỏa sáng trên kia, dạt trôi lên đến tận thiên đường
Em không mạnh mẽ hơn, cũng không tự tin hơn
Nhưng nhìn em này, em đang cười đấy.

Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi,
Nếu em có thể tiến đến cạnh anh
Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi,
Đêm đen qua đi, bình minh rồi sẽ đến thôi.

Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi
Nếu em tiến gần hơn đến trái tim anh
Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi
Để giây phút này trở thành mãi mãi

Lạy chúa, xin hãy cho con dũng cảm.

Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

For a sleepless night.

Có những đêm, tôi lại tự suy nghĩ vẩn vơ, nghĩ về những điều đáng sợ đến tột cùng. Nó có thể là một hình thức mơ, chỉ là mơ khi mắt tôi vẫn đang mở. Thế nào cũng được, chỉ là, mỗi khi tôi nhận thức được, thì tôi đã khóc đến lả người rồi.

Từ bé đã là vậy. Tôi hay tự nhìn vào gương, tự nghĩ đến tình huống tồi tệ nhất có thể, để xem xem bản thân sẽ ứng xử được như thế nào. Nhưng cuối cùng cũng chỉ là một giấc ngủ say ôm mẹ và nước mắt.

Hôm nay cũng là một ngày như vậy. Và trong những suy nghĩ đáng sợ kia, tôi thấy một đám tang, tang của bố tôi.

Cũng do tôi quá nhạy cảm, đến độ nhiều khi tôi muốn đi "rèn tim". Mỗi khi xem bộ phim nào đó quá sống động, quá chân thực, tôi sẽ lại bị cảm động mất thôi. Và cái phim đó cũng chẳng phải vừa.

Nếu chuyện đó xảy ra thật, tôi biết làm sao?

Tôi quen với một cuộc sống hay xa bố, nhưng chưa bao giờ quen được với ý nghĩ không có bố.

... Có lẽ tôi đang nói bậy bạ.

Nhưng, điên khùng rằng, tôi phải tâm sự. Tôi nói được với ít người, nên chỉ còn nơi đây. Sẽ ai hiểu cho một con bé "à mày ạ tao tự dưng nghĩ rằng nếu ... (tôi sợ ngay cả việc ghi nó ra) thì tao làm gì". Họ sẽ nghĩ con bé đó tâm thần, cần được đưa vào bệnh viện ngay lập tức dù đó là buổi đêm, họ sẽ bảo mày vớ vẩn quá ngủ đi cho rồi.

Nên rốt cuộc, tôi chỉ còn cái xó này. Và tôi sẽ nổ tung nếu không tâm sự được mất.

Trong tôi là một trái bong bóng của ý nghĩ và sợ hãi, nổ tung bất kì lúc nào. Rồi nó lại tự thành lập một bọng khác và chờ ngày nổ tung.

Tôi nên đi bác sĩ thật? Hay đây là khùng điên của tuổi dậy thì?

.

.

Hôm trước, có người bảo tôi cô độc.

Có lẽ nó đúng phần nào đó.

Từ khi nào, tôi mất khả năng mở lòng hay tin tưởng người ngoài rồi. Từ khi nào, tôi luôn cảm giác, tôi chỉ còn gia đình tôi thôi.

Một ngày tôi ốm nặng, sẽ là một ngày vắng tanh ở phòng bệnh của tôi. Không hoa, không sách, không trái cây. Chỉ có gia đình tôi ở đó chăm sóc.

Một ngày tôi trặc chân do té cầu thang, sẽ là một ngày của "im lặng" - tức là không lời hỏi thăm nào cả.

Một ngày tôi khóc do gặp chuyện, sẽ là một ngày của "vô tâm" - tức là không ai thèm quan tâm đến việc một con khùng đang khóc.

Nhiều cái. Trong tôi tồn tại rất nhiều nỗi sợ, nhiều đến mức không ai hiểu được tôi.

Tôi muốn bố. Chỉ với bố tôi mới kể tất cả được.

Vì ai rồi cũng sẽ phản bội tôi thôi.

.

.

Lại khùng rồi.

Cứ về đêm là khùng, khùng lên vì sợ.

Chắc là thức khuya thực sự không tốt cho tôi.

.

.

Ngày trước, có một người lạ - tức là chưa quen, chưa nói chuyện trực tiếp (chat chít gặp gỡ chi đó) thấy tôi sợ, và đã rất tuyệt vời hỏi thăm tôi và cho tôi lời khuyên.

Đó là một ngày rất hạnh phúc, cười mãi không thôi.

Nhưng mà tôi nghe xong hạnh phúc quá chẳng biết nói gì hết, nên cuối cùng chỉ cám ơn được thôi. Thật lòng muốn nói thêm ngàn vạn lần cám ơn lắm lắm lắm, nhưng mà hông biết nói sao hết.

Thôi thì một lần nữa, cám ơn chị nhiều lắm ạ. Mong chị đang đọc cái này.

Xin lỗi chị vì em không làm hẳn một entry ra dành cho chị. Em hơi kị những entry ngắn quá.

Xin lỗi chị nhiều nhé ạ. Cám ơn chị nhiều vì đã quan tâm em <3 <3 À xí .__. mặc dù là em hông có comm gì trên blog chị hết, nhưng trên thực tế là em có đọc. Chỉ là do em không biết phải nói gì hết đó, nói nhảm thì ngại quá, nói sầu não thì mất công .__. blogspot lại không có chức năng like bài viết. Muốn nói cái này lâu lắm rồi mà sang đó lảm nhảm em ngại quá .__. . . Xả tới cuối entry là hết sầu :> tah dah.

Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2011

Richard Marx - Thanks to you

Trình bày: Richard Marx
Bài hát: Thanks to you

Chúc mừng ngày của mẹ ♥



Lời nhạc - Lyrics

You gave me life
Gave me your heart
And your shoulder when I needed to cry
You give me hope
When all my hope is gone
And wings so my dreams can fly

And I haven't told you enough
Haven't been good enough
At making you see

My love for you will live in my heart
Until eternity through
I see your smile in the eyes of my child
I am who I am
Mama, thanks to you

You gave me your word
Gave me your voice
Gave me your everything each breath of your life
And you believe
When I can remember how
You teach my faith to survive

And I never can do enough
Never thank you enough
For all that you are

My love for you will live in my heart
Until eternity through
I see your smile in the eyes of my child
I am who I am
Mama, thanks to you

I know the treasure
And I'm filled with grace
Whenever I see your face

I see your smile in the eyes of my child
I am who I am
Mama, thanks to you

Lời dịch - Translation

Mẹ tặng con sự sống
Tặng con muôn vàn yêu thương
Cho con một bờ vai để khóc
Mẹ đưa con niềm tin
Khi trong con hy vọng tan biến
Và một đôi cánh, để mơ ước bay xa.

Con chưa nói với mẹ nhiều điều
Vẫn chưa cho mẹ thấy được rằng

Trong tim con, mãi mãi con yêu mẹ
Yêu mẹ đến hết cuộc đời con
Con nhìn mẹ cười, qua đôi mắt đứa con thơ
Con chính là con
Mẹ ơi, là nhờ mẹ đấy.

Mẹ tặng con ngôn từ
Tặng con giọng nói của mình
Tặng con từng hơi thở đời mẹ
Và mẹ tin
Khi con có thể nhớ, cái cách mà
Mẹ dạy con niềm tin để sống.

Và có bao giờ, con bù đắp cho đủ
Cám ơn mẹ cho đủ
Vì mẹ chính là mẹ

Trong tim con, mãi mãi con yêu mẹ
Yêu mẹ đến hết cuộc đời con
Con nhìn mẹ cười, qua đôi mắt đứa con thơ
Con chính là con
Mẹ ơi, là nhờ mẹ đấy.

Con biết về những điều thân thương ấy
Và trong con đong đầy sự biết ơn
Mỗi khi con nhìn vào mẹ.

Con nhìn mẹ cười, qua đôi mắt đứa con thơ
Con chính là con
Mẹ ơi, là nhờ mẹ đấy.

Muôn vàn yêu thương cho mẹ.

Hôm nay là ngày của mẹ, và trong con trỗi dậy những cảm xúc kì lạ. Một chút gì đó yêu mẹ hơn ngày thường, thương mẹ hơn ngày thường và muốn bảo vệ mẹ hơn ngày thường.

Mẹ sinh ra đã là trong nhọc nhằn. Những tháng ngày chiến tranh cướp đi của mẹ một tuổi thơ êm đềm. Là chị cả, mẹ gánh tất cả trách nhiệm trong mình. Với những đứa em của mình, mẹ là một người chị lớn có nghĩa vụ bảo vệ em nhỏ, là một người "mẹ thay thế" để an ủi những đứa em khi chúng khóc òa.

Có một thuở con nghe kể, ngày bé mẹ bồng trên vai những đứa em, chạy khắp nơi để trốn giặc. Khi ấy con nghe qua, chỉ nghĩ "ngày xưa khổ quá", còn bây giờ nghĩ lại, mắt con ươn ướt vì tuổi thơ khó khăn ngày nào của mẹ.

Cái sự khổ sở nó cứ xoay vần, cuốn mẹ theo trong từng cơn càn quét. Tuổi 13, mẹ trở thành trẻ mồ côi cha, bởi căn bệnh ung thư gan ác liệt đã cướp ông của con đi rồi. Mẹ lớn lên không có sự yêu thương của cha, nhưng lại nảy mầm trong tim sự mạnh mẽ cứng rắn đến tột cùng. Mẹ ơi, con không biết, đó là cái may hay cái rủi. Như một bông hồng rất đẹp, tự mọc lên gai xung quanh mình để bảo vệ bản thân vậy. Nhưng bông hồng đó vẫn yếu đuối lắm, mỏng manh lắm. Mẹ của con cũng thế chứ?

Xin lỗi mẹ vì con của mẹ không được mạnh mẽ. Con không có can đảm để ôm lấy mẹ mỗi khi nhìn mẹ khóc, chỉ đứng yên đó để mẹ ôm con mà khóc òa. Con không có dũng khí để nhận lỗi mỗi khi con sai, lại cứ thốt ra những ngôn từ nhọn sắc, để gối mẹ lại ướt vào buổi đêm. Nếu con nói ra, chỉ một tiếng "xin lỗi" thôi, có lẽ mẹ đã được an ủi hơn nhiều rồi.

Tuổi thơ ươm đậm mùi vất vả qua đi, mẹ vẫn là một người con gái đẹp, mạnh mẽ đến tột cùng, vô cùng cá tính đối với bất kì ai. Mẹ lấy bố, sinh ra chị, nhiều chuyện, khi đó con không được biết nhiều.

Rồi mẹ chuyển vào nam, khi này con được ra đời. Trong tâm con in đậm những cái ôm ấm áp và những lần mẹ chọc con. Chỉ nhớ, con lớn lên trong tình thương của mẹ, chỉ nhớ con được nuôi dưỡng bởi giọt mồ hôi của mẹ.

Mọi chuyện vẫn bình thường, đến khi công ty được thành lập, và bố mở nhà máy. Triền miên những buổi đêm bố không về nhà, ngủ lại nhà máy. Bố của con không phải một người bố tồi tệ, bỏ bê mẹ con mình, là một người bố tận tụy với gia đình và hết lòng với vợ con. Bố dồn hết tâm sức vào công việc, để dựng nên một cuộc sống êm ấm cho gia đình mình. Nhưng có ai biết đâu những đêm mẹ ở nhà cùng với con, thiếu vắng hơi ấm của một người đàn ông? Có ai biết đâu những khi mẹ cần một bờ vai để chia sẻ, để tâm sự. Có ai biết đâu những lúc mẹ buồn chán, mở TV từ kênh này sang kênh khác, may hết chiếc váy này đến váy khác, để giết thời gian của chính mình?

Bà ngoại từng bảo con, chị hai tập đàn và đàn để quên đi nỗi nhớ gia đình. Tại sao không ai nói lên cho mẹ con sự cô đơn lẻ bóng của một người phụ nữ khi xa chồng? Một năm, bố ở nhà chưa được đầy ba tháng. Sao không ai nói lên cho mẹ con?

Con là một đứa con nít, và con xin lỗi mẹ. Con không đủ dũng khí để nói ra cho mẹ. Và con sợ họ sẽ nhìn mẹ với ánh mắt dị nghị, khi con đi khắp nơi để kể về mẹ tuyệt vời như thế nào.

Dạo này bố ở nhà nhiều hơn, con mừng. Nhưng có nỗi buồn tồn đọng rằng, bố mẹ cãi nhau nhiều. Con không thích chuyện đó. Con nhớ tết năm ngoái, bố hôn vào má mẹ, và con đỏ mặt nhắm tịt mắt lại. Bố hát tặng mẹ bài "Và tôi cũng yêu em", hình như là bài đó nhỉ. Mẹ cũng ngại quá chừng, cứ đẩy bố ra, nhưng trên môi vẫn nhoẻn một nụ cười hạnh phúc.

Đó là những phút giây con thích ở nhà mình. Gia đình mình ai cũng thương yêu nhau mà, tại sao lại cứ cãi nhau?

Hôm nay, con muốn xin lỗi mẹ. Xin lỗi vì những phút giây con hỗn hào trách mẹ vô căn cứ. Xin lỗi vì những phút giây con vô tâm không để ý đến nỗi buồn nơi mẹ. Xin lỗi vì con không phải một đứa con ngoan. Xin lỗi vì con quá ích kỉ.

Chúc mẹ một ngày của mẹ thật vui. Hôm nay đứa keo kiệt như con đây tự tay chi tiền đãi bố mẹ ăn cơm đó nhé. Mong hôm nay sẽ là một ngày đáng nhớ, với cả bố, mẹ và con.

Muôn vàn yêu thương cho mẹ.

Vì hôm nay, là ngày của mẹ. Nên mình sưu tầm một số bài dính dáng tới mẹ nhé.

P/s: yêu mẹ nhiều <3 <3 hôn mẹ nhiều, thương mẹ nhiều.

.

.

Có một ngày, con gái ạ, con sẽ hiểu ý nghĩa của sự tồn tại của con, nó quí giá và đáng trân trọng biết nhường nào, nhất là với mẹ...

~ Cho một tình yêu sẽ luôn là mãi mãi.

Gửi con gái của mẹ,

Mấy ngày hôm nay mẹ thấy con bần thần, ăn không ngon, và thi thoảng nhìn con rất buồn. Mẹ hỏi con không nói, con bảo là con học mệt quá, nên con có phần bất thần thế thôi, con bảo mẹ đừng lo gì cả vì con là con gái của mẹ cơ mà.

Con gái à, vì con là con của mẹ, nên mẹ hiểu hơn ai hết khi nào con mệt mỏi vì công việc học hành, khi nào con có chuyện buồn không muốn cho bố mẹ biết. Mẹ vẫn chưa quen với việc rằng con gái mẹ đã lớn rồi, có những việc cha mẹ chẳng thể can thiệp, có những chuyện con muốn giữ cho riêng mình. Với mẹ con vẫn là con gái bé nhỏ, cho dù giờ con đã cao hơn mẹ rất nhiều.

Con giấu bố mẹ những rung động của thời học sinh, vì con sợ bố mẹ sẽ mắng con không lo học hành, con giấu bố mẹ những chuyện thất thường mưa nắng của cái tuổi ẩm ương bồng bột. Ngốc ạ, dù cho có nghiêm khắc thế nào, mẹ cũng từng trải qua một thời tuổi trẻ, cái tuổi ô mai với những tình cảm trong sáng, ngọt ngào như cái nắng ngọt mùa xuân. Có một thời như thế…

Thời của các con là thời của chat, của emails, của tin nhắn, của facebook, còn thời của mẹ chỉ có những lá thư ngăn bàn, những cánh hoa ép trong trang vở, những chiều phượng đỏ rực nắng, hay những ngày man mác sắc bằng lăng. Thời của các con bây giờ tình cảm được thể hiện tự nhiên và dễ dàng hơn rất nhiều, chứ chẳng ngượng ngùng dè dặt như thời của mẹ. Có bao nhiêu sự cách biệt của tháng năm, nhưng mẹ tin có những điều vẫn luôn tồn tại, như là niềm hạnh phúc được là một người đặc biệt, được thấy thế giới bé nhỏ và ấm áp trong một cái nắm tay thật chặt, được cảm nhận những phút giây lắng đọng và thời gian như ngừng lại, như Victor Hugo từng nói, không có tình yêu vĩnh cửu, chỉ có những khoảnh khắc vĩnh cửu của tình yêu.

Rồi con cũng sẽ như mẹ, sẽ trải qua những nỗi buồn khôn xiết của những tình cảm đầu đời, sẽ có nước mắt, có giận hờn, có cãi vã, và có cả sự chia li. Sẽ có lúc con tưởng chừng như thế giới đang đổ sụp trước mắt, và hình như chẳng có điều gì là còn ý nghĩa, chẳng ai là có thể tin tưởng. Nhưng con gái ạ, khi ở tuổi của mẹ, con sẽ thấy những điều ấy nhỏ nhoi lắm so với một đời người, con sẽ thấy điều ý nghĩa nhất cuộc đời, khi ôm trong vòng tay là đứa con bé nhỏ, sẽ hiểu thế nào là hạnh phúc vỡ òa. Có một ngày, con gái ạ, con sẽ hiểu ý nghĩa của sự tồn tại của con, nó quý giá và đáng trân trọng biết nhường nào, nhất là với mẹ.

Khi con gái mẹ biết yêu, mẹ cũng lo như biết bao người mẹ khác trên đời. Mẹ lo con sẽ ngã mà mẹ không thể ở bên cạnh đỡ con dậy như khi con mới tập đi. Mẹ lo con gái mẹ quá mạnh mẽ, quá cứng cỏi để vấp ngã, và khi con ngã sẽ rất đau. Con vẫn thường thắc mắc sao mẹ có thể chiều bố thế, sao mẹ có thể chịu được những tính cách mà con sẽ khó chấp nhận ở người con yêu, sao trong mọi cuộc tranh luận mẹ luôn là người nhún nhường, dù lắm khi mẹ là người đúng. Con ạ, có những bài học mà phải khi ở tuổi của mẹ rồi con mới thấy thấm thía, rằng trong tình yêu, kẻ chiến thắng luôn là kẻ thất bại, và người chiến thắng thật sự là người biết thua trên thế thắng. Con có thể hiếu thắng, nhưng đừng vì muốn thắng, muốn tỏ ra là mình đúng, mà tự làm tổn thương mình, con nhé.

Ở tuổi mười chín, hai mươi, con gái mẹ có thật nhiều ước mơ và hi vọng cao đẹp của tuổi trẻ. Con ao ước những thứ như công bằng, bình đẳng, con còn mạnh bạo tuyên bố sẽ đấu tranh giành quyền bình đẳng cho phụ nữ. Là một người phụ nữ, một người mẹ, mẹ ủng hộ con gái hết mực, nhưng dù làm gì con cũng hãy nhớ, bình đẳng, hay công bằng, hay gì khác cũng là vì hạnh phúc mà thôi. Hãy nhớ, con nhé, hạnh phúc là yêu và được yêu hết lòng, chỉ như thế thôi, là đủ.

Biết nhún nhường là bí quyết của hạnh phúc, biết mạnh mẽ là bí quyết của thành công. Dù biết rằng yếu đuối đôi khi là bản chất của con gái, nhưng mẹ mong con sẽ luôn mạnh mẽ. Dù có chuyện gì xảy ra, hãy luôn trân trọng và yêu quí chính mình, hãy đừng làm tổn thương trái tim của con bằng những điều không đáng. Con từng cười mẹ cổ lỗ sĩ khi tin vào định mệnh, mẹ chưa từng nói cho con, mẹ tin vào định mệnh trong bàn tay mình. Hãy quyết định cuộc đời mình con nhé, dù cho có những quyết định rất khó khăn, có những lúc con mệt mỏi vì gặp phải sai lầm, đừng hối tiếc và vững vàng bước tiếp, bởi con biết không, ở ngay phía sau con, luôn là bạn bè và gia đình, bố mẹ, những người sẽ luôn yêu quí và tin tưởng con.

Trên đời có những thứ tình yêu đầy kịch tính như những bộ phim con vẫn thường xem, có những tình yêu đầy lãng mạn và ước mơ như phim Hàn Quốc, có những câu nói làm mủi lòng người như trong tiểu thuyết, có những điều kì diệu và tuyệt vời như thế thật. Nhưng cũng có những tình yêu bình thường lắm, đơn giản lắm, không có những tình huống hấp dẫn, không có những thứ như trong tiểu thuyết. Con sẽ nhận ra, khi thấy lòng ấm lại khi nhìn hai cụ già tóc bạc trắng nắm tay nhau qua đường, con sẽ nhận ra, khi được nghe một câu hỏi thăm ấm áp khi con ốm, con sẽ nhận ra, khi con lớn.

Mẹ vẫn chẳng thể nào quen được với việc rằng con đã lớn, dù rằng bây giờ mỗi lần mẹ mặc quần áo gì hay trang điểm sẽ có một cô gái xinh đẹp và hiểu biết giúp mẹ chọn đồ, ngắm giúp mẹ xem cái này hay cái kia có đẹp không. Mẹ vẫn mỉm cười khi con cứ toáng lên hỏi mẹ con có béo không, chỗ này chỗ kia con có làm sao không. Mẹ vẫn đùa con, và trêu con rằng có béo đấy, chỗ này chỗ kia xấu đấy. Nhưng con gái biết không, trong mắt của mọi bà mẹ trên đời, con gái mình luôn là đẹp nhất. Dù trên mặt con chẳng may có mụn vì thức khuya học bài, dù đầu tóc còn bù xù vì dậy muộn, dù gì đi chăng nữa, trong mắt mẹ, con luôn là đẹp nhất. Hãy tìm được người yêu con và luôn thấy con như vậy, con nhé!

Trách nhiệm lớn nhất của con với bố mẹ, không phải là phụng dưỡng cha mẹ khi tuổi già (đó là một trách nhiệm lớn nhưng không phải lớn nhất), càng không phải kiếm được nhiều tiền mang về cho bố mẹ. Trách nhiệm lớn nhất của con là hãy sống một cuộc đời hạnh phúc và là một người tử tế. Hãy yêu quí chính con như bố mẹ yêu quí con, hãy yêu và sống thật hết mình và rộng lượng với những người xung quanh, hãy tìm thấy niềm vui trong những gì bé nhỏ. Mẹ đang kể cho con một bí mật rất rõ ràng, hạnh phúc của con là món quà lớn nhất trong cuộc đời người làm cha mẹ.
Ngày mai mẹ muốn con lại mỉm cười, sẽ ăn cơm hào hứng như hàng ngày con vẫn thế, sẽ vui tươi và yêu đời như khi con còn nhỏ, con sẽ vượt qua được nỗi buồn này, sẽ đáng yêu và tỏa sáng như con vẫn thế, vì con là con gái của mẹ cơ mà, phải không con…

***

Mẹ vẫn thường nói thật nhiều điều nghe vô lí, mẹ vẫn hay mắng, hay đòi hỏi rất nhiều. Mẹ vẫn hay kêu con nhõng nhẽo, con không chịu lớn. Mẹ vẫn hay làm những điều thật chẳng hợp thời, vẫn kể những câu chuyện từ xưa xưa lắm. Nhưng cuộc sống sẽ thiếu thốn và nhạt nhẽo lắm, nếu không có những gì mẹ nói hàng ngày.

...

Có những lá thư được cất ở trong lòng, có những niềm riêng mãi nằm trên trang giấy, và có những tình cảm dù không bộc lộ ra, vẫn luôn hiện hữu. Khi bắt đầu một điều gì, người ta đều mong nó trọn vẹn, tròn trịa và viên mãn. Nhưng nét đẹp của cuộc sống lại nằm ở những gì không hoàn hảo. Có làm sao đâu nếu truyện cổ tích chưa thành hiện thực, bởi vì kết thúc có hậu, là khi còn hi vọng

Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2011

!@#$%^&*&&^%$

Chắc ai cũng biết rồi, dạo này mình bấn loạn hơn bình thường, rất nhiều.

Mình mất khả năng viết, mất khả năng nói, mất khả năng nghe, mất khả năng cười.

Chỉ khi có bố mẹ, mới bắt đầu thấy nhẹ nhõm trong tâm được.

.

.

Đổi ava tất cả, thành ava Ai Enma. Thóa những ava cười tươi tắn trước đó.

Vì đơn giản, dạo này, mình không cười.

Thứ Hai, 2 tháng 5, 2011

...

Tôi đang sợ.

Tôi đang rất sợ.

Có thể là sợ hiện tại, sợ quá khứ, sợ tương lai, sợ con người, tôi không biết tôi đang sợ gì nữa.

Chỉ là tôi sợ, sợ lắm.

Tôi ghét, vì trên chính cái blog này, tôi đã tạo ra để xả hết nỗi lòng vào nơi đây. Khi ấy, tôi chỉ mong là bạn bè của mình sẽ xem, và mong muốn mọi người đọc hơn bao giờ hết. Và giờ đây, tôi sợ, bởi nếu tôi đưa lên đây, ai cũng sẽ bắt được gai của tôi, và nhổ ra dễ dàng. Không, tôi không muốn vậy...

Quay lại rồi, cái thuở mỗi khi ngồi một mình, tôi lại sợ một thứ vô hình, sợ đến khóc thét lên, sợ đến phải chạy ngay bên máy tính để tìm một người nào đó nói chuyện cùng.

.

.

Tôi là gì? Tôi là ai? Trong tôi có bao nhiêu bản ngã? Tôi như thế nào, là giỏi hay tệ?

Hàng vạn câu hỏi bắt đầu hiện dần lên, quấn chặt con tim vốn đang run rẩy vì sợ hãi. Nó xới tung đầu tôi lên, tạo dựng một mê cung vô hình, khiến tôi lạc lối trong chính bản thân mình.

Tôi muốn một sự ủng hộ, tôi muốn một lời khen, tôi muốn một ai đó, chỉ một ai đó thôi, để ở bên tôi ngay bây giờ.

Tôi đã khóc.

.

.

Tôi là một người rất dễ bị ảnh hưởng, nói đúng hơn là rất dễ bị xúc động. Và ừ, tôi lại bị xúc động nữa rồi.

Tôi sợ, sợ cho chính bản thân tôi trong tương lai. Sẽ ra sao, nếu tôi chỉ là một đứa bé bất tài, không làm gì được? Sẽ thế nào, nếu tôi đánh mất tất cả những gì tôi đang có? Xung quanh tưởng chừng là những điều mờ ảo vốn huyễn hoặc tôi vào một giấc mộng yên bình, và ảo ảnh đó sẽ biến mất ngay khi nó thích.

Tôi sợ, tôi sợ mất đi tất cả những gì tôi đang có. Tôi có xứng với những cái này không? Một cái TV, một cái bàn, một cái ghế, một cái máy tính, tất cả những gì thuộc về nhà tôi. Nó có khi nào không phải của tôi? Tôi chỉ là thứ vớ vẩn đang tạm thời giữ chúng, và bất cứ giây khắc nào chúng cũng sẽ vượt khỏi bàn tay này. Có khi nào không?

Tôi có gì?

Tôi chẳng có gì cả, ngoài gia đình tôi.

.

.

Tôi không thích lớn lên.

Lớn lên, biết đâu tôi sẽ mất đi sự yên bình tạm thời tôi đang có, sự yên bình mà bố mẹ hy sinh để mang đến cho tôi.

Vậy nên, tôi không muốn lớn.

Cái tôi của 16 tuổi giờ đây, đã bắt đầu nhận ra một phần, một phần rất nhỏ của cuộc đời này. Chỉ một phần rất nhỏ thôi, mà sao nó khốc nghiệt đến như vậy? Tôi sợ, sợ sẽ chẳng ai bảo vệ tôi ở cái thế giới rộng lớn ngoài kia cả. Tôi sợ tôi sẽ bị nhấn chìm giữa biển đời và không bao giờ gục lên được. Tôi sợ ai rồi cũng sẽ bỏ rơi tôi, không thèm để ý đến con bé vớ vẩn này nữa.

Ban nãy, đang ngồi trong phòng, trong tôi bật lên cảm giác mơ hồ kinh khủng này, và tôi hốt hoảng, thật sự. Tôi khóc.

Tôi với đến điện thoại, nhưng điện thoại tìm mãi không thấy. Cảm giác sợ bắt đầu tăng lên; đến khi tôi nhận ra điện thoại bị chôn vùi dưới chăn gối.

Tôi gọi Pi, Pi không bắt máy.

Khi ấy, tôi chạy thật nhanh đến máy tính, để nói chuyện với ai cũng được. Để biết tôi đang sống, để biết tôi không chỉ đứng ngoài lề của cuộc đời này.

Tôi chưa sẵn sàng, thật sự chưa sẵn sàng, đừng đẩy tôi vào cái vòng quay ác liệt ấy.

Và, bà gọi về. Tôi khóc lên thật sự.

Đương nhiên bà không biết. 16 năm khóc im lặng và giả giọng để nghe đt bạn bè cũng có giúp ích tôi.

Giọng bà, lần đầu làm tôi sợ đến thế. Một nửa trong tôi muốn hét lên, kể với bà tất cả, để được bà chỉ dẫn, nhưng giọng nói chìm dần vào cõi lặng, không biết tại sao. Và đến cuối cùng, tôi buông lên một tiếng rất nhẹ nhàng, trong khi hàng nước mắt vẫn lăn thật dài.

"Chào bà ạ, chúc bà ngủ ngon"

.

.

Bố ơi, bố về đi.

Con muốn bố.

Chủ Nhật, 1 tháng 5, 2011

Xin lỗi.

Xét đi xét lại, đây cũng là lời xin lỗi t chưa dám gửi. Gửi cho m.

Xin lỗi m :p

Có lẽ dạo này t vẫn đang bỏ rơi m, làm m có cảm giác đơn độc. T phần nào đó rất sợ, rằng m rồi sẽ không có ai để tâm sự cả.

À này, vớ vẩn quá, t là BFF của m mà, vốn phải tâm sự với m chứ. Nhưng mà t lại không làm.

T là một người bạn thật tệ, nhỉ.

Tiếng BFF giữa t và m bắt đầu từ khi nào, t không còn nhớ nữa. Chỉ biết giờ đây, với t, m là một trong những đứa t muốn nói chuyện đầu tiên, là một trong những đứa t tin tưởng nhất.

Nhưng phần nào đó, t xấu xa lắm.

T không rõ chuyện gì đang xảy ra trong t, giống như hai nửa quan tâm và ích kỉ đang đấu tranh rất mãnh liệt. Sự quan tâm đến mọi người của t nó vẫn chưa thắng được.

Mỗi khi nói chuyện với m, t lại nghe m tâm sự, t nghe m bấn, nhiều cái. T tự hào vì được m tin tưởng để kể hết mọi chuyện trên đời này. T vẫn tâm trạng hồi hộp lên xuống, làm t nhiều lúc cũng cảm giác như t giống một con vịt đang chăm em gái vậy.

Nhưng t nói rồi, trong t có hai bản ngã. Cái bản ngã quan tâm sẽ luôn muốn ở bên m để lắng nghe m, nhưng bản ngã ích kỉ của t thì lại luôn hiện lên một câu hỏi:

"Còn t thì sao? T cũng phải được lắng nghe"

T không có ý định biện hộ cho sự ích kỉ đó của t. T là bạn m, và t muốn mãi là bạn m. Nhưng cái gì đó trong t cứ muốn dành những gì tốt đẹp cho bản thân t.

Ai đó nói chuyện đó là bình thường cũng được, nhưng t thì không. T không chấp nhận được sự việc đó. Bởi vì cái sự ích kỉ đó, nó làm t nhiều khi không muốn lắng nghe m.

T xin lỗi.

Có lẽ, cho đến cuối cùng, t vẫn muốn được quan tâm. Nhưng chính vì vậy, t lại điên khùng không quan tâm đến người khác nữa.

T sợ m ạ. Ngày trước, t vẫn cứ nhìn thấy ai đó buồn, dù thân hay không, t sẽ đến hỏi thăm và giúp. Lên đến lớp 10 vẫn thế, nhưng cái sự quan tâm đó đã giảm nhiều rồi.

Vì sao những điều t cho đi, t chưa bao giờ được nhận lại?

Cái suy nghĩ ấy kìm hãm tất cả hành động t làm.

Vậy nên, đơn giản là t xin lỗi. Xin lỗi vì là một người bạn tồi tệ. Xin lỗi vì đã không lắng nghe m mọi lúc.

Này, t sẽ handmade quà tặng m nhé? Chuộc lại lỗi.

Mà cuối cùng. Sau khi lảm nhảm những cái trên kia, t vẫn muốn m hiểu thế này.

T thương m lắm, thương m rất nhiều. Tiếng BFF t không cho bậy bạ đâu, xưa giờ chỉ có 2 đứa được nó thôi. Và với m, chỉ trong 1 thời gian ngắn, t đã tin tưởng để kể cho m chuyện gia đình t rồi.

Làm bạn của t nhé, mãi mãi <3 t sẽ thay đổi bản thân, vì t của bây giờ quá ích kỉ.