Thứ Hai, 17 tháng 9, 2012

Cảm xúc phòng học.

Chợt tự hỏi, phòng học có biết đến cảm xúc không? Cả trường cũng thế. Trường có biết đến buồn vui là gì chứ?

Những băn khoăn vẩn vơ này mãi quấy nhiễu tôi.

.

.

Chả là lớp Anh văn của tôi đang có một bài tập: chụp hình về nơi bạn yêu thích nhất ở Central Tech và thuyết trình trước lớp. Vì tôi nhập học trễ 2 tuần, lại là học sinh mới, thầy bảo tôi: em thích nói về gì thì cứ nói. Rồi tôi chọn Lữ Gia. Cụ thể hơn, tôi chọn lớp A2.

Ngày trước, chỉ cần nhắc về lớp tôi, tôi sẽ dễ dàng mường tượng ra cảnh vật xung quanh lớp: từng góc tường, từng ô bảng, từng bộ bàn ghế gỗ đầy rẫy những vết viết xóa của bọn học sinh tinh nghịch. Tôi sẽ thuộc như vanh vách vị trí phòng, số phòng, sơ đồ lớp học, thậm chí cả màu của khăn trải bàn. Tôi đã có hình ảnh rõ ràng về lớp như vậy.

Từ từ, từ từ, tôi lại quên dần. Tôi của giờ đây, ngồi mãi vẫn chưa nhớ ra được số phòng của lớp mình là bao nhiêu. Có những cái tên, tôi cần thời gian để nhớ lại. Cũng có những người bạn tôi chẳng bao giờ nhớ đến nữa. Để rồi tôi lại tự nhận ra, rằng ừ, thời gian nghiệt ngã vậy đấy. Có níu kéo mấy thì thời gian cũng không quay lại đâu, những hồi ức kia cũng không tái hiện đâu. Dấu chân đi qua đời tôi cũng nhạt bớt dần, đôi khi còn sót lại vài vết lõm, như báo hiệu rằng: ngày xưa, đã có một người như thế bước qua đời tôi. Họ đã gặp tôi, nói chuyện với tôi và rời khỏi đời tôi vĩnh viễn.

A2 trong tôi bây giờ là những tấm hình. Không còn là những buổi họp lớp định kì, hay những tối mát trời rủ rê nhau đi ăn. Là những tấm hình níu giữ lại chút gì đó của ngày xưa thôi. Đến cả việc gặp mặt, với tôi, giờ cũng khó khăn quá.


Ngày xưa đâu? Sao mãi chưa trở lại?

Bao giờ cho đến ngày xưa?

.

.

Lại quay về câu hỏi ban đầu. Lớp học thì có cảm xúc không?

Tôi thì nghĩ là có chứ nhỉ?

Lớp học, xét về mặt tình cảm, thì cũng chính là nhà. Là nhà của biết bao thế hệ học sinh. Là nhà của những tâm tư tình cảm tuổi học trò. Là nhà của niềm vui, của nỗi buồn, của mộng mơ, của tuổi trẻ.

Lớp học, đến giờ đây, đã lưu lại bao nhiêu dấu chân rồi? Hằng ngày vẫn có đôi ba cô cậu học sinh trực nhật, quét đi những bụi trần vấn vương, chừa chỗ cho những dấu chân mới để lại. Thế nhưng có quét mấy cũng đâu xóa đi được những vết tích, rằng xưa kia, đã có những con người này hiện diện ở đây? Họ đã bước qua đây, sống cùng nơi này, và vẫn luôn nhớ về đấy kia mà. Dù nông, dù sâu, những dấu vết ấy không bao giờ mờ đi được.

Người đến, người đi, để lại tình cảm. Lớp học ở lại, chấp nhận tình cảm ấy, ắt cũng nảy sinh ra những xúc cảm của riêng mình chứ? Bằng chứng là lớp luôn dịu dàng chào đón tâm hồn xưa quay lại, luôn lưu giữ những nét lưu bút trên tường, trên bàn học kia mà.

(cười)

Lảm nhảm đầu ngày vậy.

Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

Xin lỗi.

Là tôi xin lỗi chính bản thân tôi, vì đã viết ra những lời lẽ thiển cận, sáo rỗng và vô nghĩa.

Lắm hôm tự đọc lại blog, tôi nhận ra một bản thân ấu trĩ, chi biết buồn vẩn vơ cả ngày, chẳng được tích sự gì! Rồi lại định xóa blog, thậm chí lại định chuyển cả blog. Để che giấu đi những khiếm khuyết quá lớn của bản thân, để quên đi cái sự dại, sự khờ. Như thể nhìn vào một vết đen, chỉ muốn xóa vết đen ấy đi. Nhưng vết đen ấy cứ tồn tại, ít ra cũng đã tồn tại.

Nên cuối cùng, tôi lại không bỏ được nơi này. Vì đó chính là cả một phần hồn tôi, phản ánh tôi của những ngày xanh xa và hiện tại. Để rồi tôi nhìn, tôi sẽ tự sửa đổi bản thân, để học cách yêu bản thân hơn.

Thiết nghĩ cũng nên xin lỗi mọi người, vì những câu nói thiếu chất lượng mọi người đã đọc phải. Như thể nhìn vào một khía cạnh nào đó, chính tôi đã không tôn trọng mọi người.

Định khóa blog lại, chỉ để mình tôi được ngắm lại bản thân mình, rồi chuyển sang một blog mới và lấy tên: "Nhật ký hoa dại", chỉ viết về bản thân tôi và những gì tôi thấy, nhìn, nghĩ. Nhưng còn những bản dịch? Nếu mở một blog mới để đưa lên những bản dịch thì cũng tốt, nhưng tôi lại không đủ khả năng để giấu hết những bài blog riêng. Mà tôi lại không muốn quá nhiều người đọc được chúng nữa.

Phải làm sao? Phải làm sao?

Tôi vẫn đang suy nghĩ về chuyện này.

Em đang mơ gì?


Đây là viết từ gần một tháng về trước, nhưng chỉ phạm vi bạn bè trong facebook mình mới thấy được. Giờ đem đưa lên đây vậy.

.

.

Mình bị điên, nên không gọi bé là cháu trong bài này. Bé đáng tuổi em dì bé chứ chưa đến mức con cháu. Và có lẽ, có là em hay là cháu, thì tình cảm dì gửi cháu vẫn như thế thôi.

Dì một lần nữa chào bé :)

Mọi người bảo mũi bé giống mũi dì đấy, biết không?

Bé đúng là cháu dì rồi.

.

.

Này, em đang mơ gì?

Đôi mắt em nhắm nghiền, chân mày em giãn ra thật thoải mái, miệng chúm chím tươi vui và cánh mũi đôi khi phập phồng những hơi nhẹ nhàng như mây. Bàn tay bé nhỏ vẫn đang nắm lấy ngón tay tôi, còn đôi chân gập lại, tưởng chừng em còn sợ nếu em duỗi người ra, sẽ làm mẹ đau, sẽ không vừa bụng mẹ nữa. Hay chăng em vẫn chưa nhận ra rằng, em đã biết khóc rồi, rằng em giờ đây là một Hà Mi vừa mới chào đời?

Cũng phải thôi, vì bụng mẹ đã là tổ ấm của em 9 tháng 10 ngày rồi. Em tôi cần thời gian để thích nghi với những thay đổi mới mà, em nhỉ?

Có lúc, tôi thấy tay em mơ màng vẫy, còn hình hài bé bỏng xoay mình thật yếu ớt trong vòng tay bà. Hơi thở em đều, lồng ngực hít thật sâu, làn da cứ mãi ửng hồng.

Em đang ngủ say lắm.

Trong mắt mọi người, em là cô thiên thần nhỏ đức Chúa trời đã gửi tặng đến nhân gian. Từ tiếng khóc oe oe, đến hơi ấm trên da hồng, tất cả như có một sức mạnh diệu kỳ thu hút mọi yêu thương. Sức mạnh ấy xóa tan những đau buồn, đẩy đưa đến những hy vọng cho tương lai êm đềm của em. Em là hy vọng, em là ước mơ, em là tình yêu của rất nhiều người.

Trông cách em ngủ, tưởng chừng em đang mơ giấc mơ nào đẹp đẹp lắm. Hay chăng em thấy rằng ấm áp này chính là từ vòng tay mẹ? Để rồi khi em thức dậy, sẽ có những giọt sữa thơm lành mẹ em tặng trao. Hoặc đơn giản là, em thích những yên bình giấc mơ trưa, em thích nũng nịu thật nhiều, nên em ngủ với vẻ mặt an lành như thế?

Em tôi ơi, em giờ đây sắp được một ngày tuổi. Em rồi sẽ lớn lên trong yêu thương của cha mẹ, ông bà, cụ, cô dì chú bác. Em sẽ trưởng thành giữa dạy bảo của mọi người, của đời, sẽ được học những gì tinh túy nhất. Em sẽ biết bò, biết đi, biết hát, biết chạy... em sẽ biết cười, biết làm quen bạn bè... Và dần dần, em sẽ biết cách đáp trả yêu thương mọi người gửi tặng.

Em của tương lai như thế nào, chưa ai biết được cả. Nhưng tôi nghĩ, em sẽ là một cô bé thật xinh đẹp. Em sẽ tài giỏi, em sẽ thông minh, em sẽ tuyệt vời. Còn em của hôm nay vẫn đương say những giấc nồng, đôi khi lại trở mình hay chúm chím miệng. Có lẽ em muốn nói gì với mọi người chăng? Hay em muốn gửi lời chào đến cuộc đời?

Em còn ngủ say lắm, chưa biết đến những buồn đau của cuộc đời. Rồi một mai em sẽ tự đứng trên đôi chân mình, sẽ không được ấp ủ trong vòng tay mọi người nữa. Ngày ấy, em sẽ khóc như thế nào? Em còn được giấc trưa thanh bình thế này không?

Cho nên hôm nay, hãy cứ ngủ đi em. Ngủ cho tận hưởng trọn những êm đềm. Ngủ thật say, vì giấc ngủ của em trong ngày mai sẽ lại khác rồi.

Này, em đang mơ gì thế?

Chủ Nhật, 9 tháng 9, 2012

Đam mê nguội.

Đã là lâu lắm rồi tôi không viết. Khoảng gần một tháng rồi chăng? Tay bút bắt đầu cứng lại, ngay cả việc cầm bút cũng trở nên khó khăn dần. Nét bút tôi giờ đây run rẩy, cảm xúc cũng quên lối đi về từng trang giấy, chỉ còn một ai đương hoảng hốt tìm lại văn phong của mình, tìm lại cảm xúc của mình và tìm lại cả chính mình.

Viết, đối với tôi là một đam mê. Tôi yêu viết. Tôi coi ấy là một phần của chính bản thân tôi. Đã có một thuở, tôi quên ngủ để viết, để tìm ra những ý tưởng mới và xuất bản thành văn. Để rồi từng tác phẩm, từng ý nghĩ vội, từng nét bút, tự thuở nào đã trở thành một đứa con tinh thần thật lớn lao. Rồi từng con trẻ theo đuổi tôi, dìu dắt tôi bước vào thế giới của ngày sau. Từng con trẻ ấy cũng chính là một phần hồn tôi, như một chiếc bóng tôi để lại trên mặt đường, biến động theo từng phút giây, nhưng luôn gắn liền cùng tôi.

Đôi khi, ngắm nhìn những đứa con tôi đánh đổi cả tấm lòng để tạo dựng nên, tôi tìm lại được bản thân mình. Là một cái tôi đã bị vứt bỏ ở những ngày xanh xa, một cái tôi không bao giờ quay lại nữa.

Nhưng đam mê của tôi đang bị nguội. Bởi nhiều lý do, rằng đời sống riêng tư bộn bề những rắc rối, rằng tôi quên dần cách yêu trang giấy và bút mực, rằng những xúc cảm của tôi đương chai sạn dần.

Tôi sẽ còn viết. Cho đến khi tôi quên cả cách yêu thương, cho đến khi máu nóng trong tôi chẳng còn, cho đến khi trái tim trở nên vô cảm, tôi sẽ viết. Đấy là chắc chắn.

Tôi chỉ cần thời gian để tìm lại chính bản thân mình.