Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

Xin lỗi.

Là tôi xin lỗi chính bản thân tôi, vì đã viết ra những lời lẽ thiển cận, sáo rỗng và vô nghĩa.

Lắm hôm tự đọc lại blog, tôi nhận ra một bản thân ấu trĩ, chi biết buồn vẩn vơ cả ngày, chẳng được tích sự gì! Rồi lại định xóa blog, thậm chí lại định chuyển cả blog. Để che giấu đi những khiếm khuyết quá lớn của bản thân, để quên đi cái sự dại, sự khờ. Như thể nhìn vào một vết đen, chỉ muốn xóa vết đen ấy đi. Nhưng vết đen ấy cứ tồn tại, ít ra cũng đã tồn tại.

Nên cuối cùng, tôi lại không bỏ được nơi này. Vì đó chính là cả một phần hồn tôi, phản ánh tôi của những ngày xanh xa và hiện tại. Để rồi tôi nhìn, tôi sẽ tự sửa đổi bản thân, để học cách yêu bản thân hơn.

Thiết nghĩ cũng nên xin lỗi mọi người, vì những câu nói thiếu chất lượng mọi người đã đọc phải. Như thể nhìn vào một khía cạnh nào đó, chính tôi đã không tôn trọng mọi người.

Định khóa blog lại, chỉ để mình tôi được ngắm lại bản thân mình, rồi chuyển sang một blog mới và lấy tên: "Nhật ký hoa dại", chỉ viết về bản thân tôi và những gì tôi thấy, nhìn, nghĩ. Nhưng còn những bản dịch? Nếu mở một blog mới để đưa lên những bản dịch thì cũng tốt, nhưng tôi lại không đủ khả năng để giấu hết những bài blog riêng. Mà tôi lại không muốn quá nhiều người đọc được chúng nữa.

Phải làm sao? Phải làm sao?

Tôi vẫn đang suy nghĩ về chuyện này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét