Thứ Tư, 27 tháng 4, 2011

Bloody hell.

Chả biết cái gì đang diễn ra trong tôi.

Đang rất khó chịu.

Đang rất bực mình, nóng tính.

Đang rất muốn đóng blog, deactivate facebook, xóa yh, nhiều cái.

Đang rất muốn ngủ, ngủ mãi, và chẳng ai gọi dậy cả.

Đang rất điên.

Nhiều trò lố.

Mấy hôm này có nhiều chuyện diễn ra, làm mất đợt nghỉ ở nhà yên lành của mình ^^ Coi như nói cái này là final word ha, sau khi làm cái note này xong, ai đụng vào mình cố ý là mình sẽ làm mặt lạnh và liệt vào danh sách đen ha.

Mình nói thẳng với các bạn trẻ :-j đúng, mình luôn tự nhận mình ngoan hiền. Nhưng trên thực tế chẳng đứa nào ngoan hiền thật sự đi tự nhận mình như thế đâu :-j Uh đúng, ngoan thì có, hiền thì không.

Đừng vì những lý do vớ vẩn mà đụng chuyện với mình. Không nói không có nghĩa là không để bụng, mà chờ tới lúc để bụng rồi điên tiết gây chuyện lên, các bạn nghĩ các bạn vẫn sẽ ổn chứ?

Nghĩ rằng "một con bé học sinh thì nó làm gì mình", thì, có muốn xem thử những chuyện mình có thể làm không?

Đúng, mình không quan tâm đến chuyện vớ vẩn của người đời, họ làm gì thì kệ họ. Nhưng nếu đụng vô mình thì cái tiếng "whatever" nó không được thốt lên đâu. Mình sẽ cười khinh khi các bạn nói "mày ơi t lỡ xúc phạm nó và chọc giận nó thôi mà nó làm ghê với t kìa m, nó nhảm quá, có chuyện vặt cũng làm ầm lên" đó.

Mình là một con người đang sống nhé. Và mình không phải là thứ ong bướm để xoay quanh bông hoa tuyệt đẹp là các bạn. Chơi được với mình thì chơi, không chơi được thì đừng có gây sự. Thế thôi. Các bạn vốn đã chẳng có quyền gì để thọc mạch vào đời tư của mình rồi nhé.

Mình chúa ghét những đứa nào đi nói chuyện với mình để rồi đem đi gossip, chúa ghét những đứa nào học đòi nói cái giọng đầy mỉa mai sarcastic với minh. Chờ mình nói xong thì kiếm một cái quần chip để che mặt cũng không còn đâu.

Biến hết đi cho khuất mắt. Don't fuck with me.

P/s: mấy hôm nay, sức khỏe mình không tốt, nên tâm trạng rất xấu, và rất dễ nổi nóng ^^ Đừng đụng vào mình.

Thứ Ba, 26 tháng 4, 2011

Khùng.

Khùng.

Vô cùng khùng.

Vô đối khùng.

Mình khùng đến nơi rồi.

.

.

Chắc dạo này mình tự mãn, một lần nữa.

Tự tin và tự cao, cái ranh giới quá mỏng đi. Và đứa dở hơi mình đây lúc nào cũng bước nhầm sang vạch lằn tự cao, tự mãn.

Thùng rỗng thì kêu to, chắc vậy thôi.

.

.

Khả năng viết lại bắt đầu trôi dần đi.

Sự điên nó lại trỗi dậy theo chu kì tháng rồi. Nhiều khi, giật mình nhận ra, đã lâu rồi không viết. Để rồi khi đặt bút lại, trên ngòi mực chẳng viết nên được một nét chữ nào cả. Và mình ghét cảm giác đó.

Mất đi viết, có lẽ, mình chẳng còn gì cả.

Nó phần nào là một sự sợ hãi, một sự vớ vẩn vô căn cứ. Ai đó sẽ bảo, này, mày vẫn còn nhiều điểm tốt khác mà. Hát, múa, vẽ, đàn, nhiều thứ, mày vẫn còn đấy chứ. Nhưng đó là họ không hiểu mình.

Một con nhím không gai, với mình, là một con nhím chết.

Cái chuyện này, với mình cũng như thế.

Từ khi nào, viết lách trở thành một phần quan trọng của cuộc sống mình rồi.

.

.

Mấy hôm rồi, mình nhập viện.

Mọi người có hỏi thăm, mừng lắm <3 Ít ra những người mình hy vọng là sẽ quan tâm đến mình đã lo lắng cho mình rất tận tình.

Những người mình biết rõ là vô cảm, cuối cùng chẳng hỏi thăm mình. Và chẳng ngạc nhiên. Nhớ có lần mình bị té cầu thang, đi lên bục giảng mà mất đến một thời gian lâu lắc, rồi còn phải lau bảng, cũng nào có ai hỏi thăm.

Mình ghét nơi đó, nơi có những con người vô cảm giả tạo. Mình không chịu được lối sống đó. Đừng ai cố gắng tiếp cận mình nữa, vô dụng thôi. Mình không còn gì để họ lợi dụng đâu.

Ông già khốn nạn chủ nhiệm, cái lớp học vô cảm :))

Yêu những người luôn ở bên mình <3

Mình sẽ nghỉ học 1 tuần liền, do sức khỏe chưa ổn lắm :))

.

.

Từ khi nào, ở trên cái xó này, cũng phải cẩn thận ngó tới ngó lui, sợ có ai sẽ dòm ngó.

Nhật kí mình không viết, đây cũng như nhật kí của mình rồi. Nhưng độ này, chẳng lẽ sẽ lại tự hận trong thầm lặng nữa à?

Chẹp. Hay là chẳng quan tâm đến gì nữa, ai ghét thì cứ ghét vậy.

.

.

Đang dịch một đống bài của Eminem.

Dear của Mika Nakashima thì dịch xong rồi, nhưng vẫn chưa gửi. Không biết sao vẫn không hài lòng lắm với bản dịch đó.

Vẫn chưa muốn lên yh.

.

.

Mở cái dịch vụ nhận request, để cho đám bạn có cơ hội hành hạ con vịt b-) Giỡn thôi, nhưng thật tình cũng muốn làm gì cho bọn nó. Thật ra cái xó đó chắc cũng chỉ đám bạn chí thân mới lon ton vào và hành hạ mình đó thôi.

Hồi đó viết fic mà mọi người đòi tặng mệt chết được =)) Giờ thì thôi, cứ dịch nhạc cho nó khỏe.

Thứ Tư, 20 tháng 4, 2011

Mưa

Hôm nay, Hồ Chí Minh lại lạnh, mưa.

Mỗi khi mưa về, trong tôi dâng lên những dòng cảm xúc khó tả. Đó là sự bồi hồi, thấp thỏm, sợ sệt, thể như rồi sẽ có ai đó đến và cướp đi trong tôi một điều gì. Và từ góc hồn bất ổn đó, trong tôi vang lên những âm thanh đến đớn đau cõi lòng.

Tôi muốn có một người ở bên, để tôi biết, tôi không cô độc.

Tôi muốn một cái ôm, một hơi ấm, một tiếng an ủi.

Và, đáng buồn, người ta luôn muốn những gì họ không có được.

.

.

Gần đây là những chuỗi ngày bình yên? Bất ổn? Tôi không rõ. Hoặc chăng đó là sự mãnh liệt trong hình dáng bình yên.

Có những người rõ ràng không muốn để tôi yên mà :-w

.

.

Bị ảnh hưởng bởi bạn Mạc rồi :((

Mình muốn có người yêu cơ :((

.

.

Nghe lại Ame ga Furu.

http://wiltingcrimson.blogspot.com/2010/06/maaya-sakamoto-ame-ga-furu.html

Bản dịch đây nè.

.

.

Thi xong rồi.

Khỏe quá.

Sắp đi Thái Lan ♥ ♥

Thùy Chi - Giấc Mơ Trưa

Trình bày: Thùy Chi
Nhạc sĩ: Nguyễn Vĩnh Tiến
Nhạc: Giáng Son
Thơ: Nguyễn Vĩnh Tiến
Bài hát: Giấc mơ trưa

Bài này được khá nhiều ca sĩ thể hiện rồi, tuy nhiên đây là bản mình thích nhất ^^ Nên share luôn bản này, hehe.



Lời nhạc - Lyrics

Em nằm em nhớ
Một ngày trong veo
Một mùa nghiêng nghiêng
Cánh đồng xa mờ
Cánh cò nghiêng cuối trời

Em về nơi ấy
Một bờ vai xanh
Một dòng tóc xanh
Đó là chân trời
Hay là mưa cuối trời

Và gió theo em trôi về con đường
Và nắng theo em bên dòng sông vắng
Mùa đã trôi đi những miền xanh thẳm
Người đã quên đi những lần em buồn

Từng dấu chân xưa trên đường em về
Giờ đã lên hoa những cành hoa vắng
Người đã đi qua những lời em kể
Này giấc mơ trưa bao giờ em về?
...
Một tiếng chuông chùa
...
Này giấc mơ trưa bao giờ em về?
Một giấc mơ vắng ...

Thứ Hai, 18 tháng 4, 2011

Phút bấn loạn sau khi thi.

Trời ơi là trời, đất ơi là đất, vịt ơi là vịt :((

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

.

.

Bấn loạn xong rồi đó :">

.

.

Hôm qua, tôi ngồi xem lại hình cũ đến tận khuya, khoảng 12h mới chịu tiếp tục lấy bài ra ôn tiếp.

Hình ảnh, ngôn từ, suy cho cùng cũng là để lưu lại kỷ niệm. Và ngồi xem chỗ hình đó, thật kĩ, thật kĩ, có chút gì đó tôi tự trách chính mình.

Cha mẹ sinh ra tôi trong đớn đau và cái nghèo. Không phải nghèo đến không trang trải được một cuộc sống đủ đầy, nhưng quá khứ đó không thể gọi là giàu được, chỉ là dạng trung bình. Tôi lớn lên dưới sự bảo bọc và yêu thương của cha mẹ, trải qua từng ngày ấu thơ với biết bao kỷ niệm thân thương.

Đến tận giờ đây, tôi vẫn nhớ chút gì đó của khi đó. Chỉ là khoảng 2 tuổi, hay 4 tuổi gì đó, nhưng đó là những kỉ niệm đẹp đến tột cùng.

Tôi nhớ có một buổi, tôi được 2 năm rồi, mẹ đi chợ. Tivi bỗng bị mất sóng, và nó nhòe màn hình với cái tiếng đinh tai nhức óc. Lúc đó vẫn còn xài loại TV hộp cũ, sử dụng ăng ten để bắt sóng. Tôi sợ hãi, khóc toáng lên, không biết làm gì cả. Chị hai ngủ trên lầu, và cả xóm tập trung lại trước cửa nhà tôi để nhìn vào, xem vì sao một đứa con nít khóc nhiều đến khó chịu (lúc đó tôi vẫn ở nhà cũ, bên Q4).

Tôi bò, hay bước đi ra cửa, khóc chờ mẹ. Và một lâu sau, tôi nhìn thấy bóng mẹ từ xa, gương mặt hoảng hốt đến tột cùng, vội vàng chạy vào xem tôi có chuyện gì. Rồi mẹ thở phào, bước vào nhà, tắt ti vi đi, và dỗ cho tôi nín khóc.

Sau đó chị hai tôi bị một trận đòn te tua, còn tôi thì bình yên vô sự. Nhớ lại cũng đến phì cười.

Và ký ức thứ hai về thuở bé của tôi là đám tang của ông, hay ai đó, tôi không còn nhớ rõ. Tôi đội một chiếc khăn trắng, và mẹ liên tục ôm lấy tôi với gương mặt lo âu.

Tuổi thơ của tôi nhớ hoài cái gương mặt lo âu của mẹ, chăm chút tôi đến từng bữa ăn, từng bộ quần áo, từng giọng khóc, từng tiếng cười.

Lớn lên một chút, tôi lại trở nên hỗn láo. Tôi xấc xược, không coi bố mẹ ra gì cả. Đó là quãng thời gian sai lầm nhất của tôi, và nếu được tôi sẵn lòng thay đổi quá khứ đó bất cứ lúc nào.

Xin lỗi bố mẹ, vì con làm bố mẹ buồn.

Có một thuở, vào khoảng lớp 5, có một cô phụ huynh chạy xe ngang, quẹt xe vào chân con một đường dài. Con đau, hét lên, mẹ lập tức phẫn nộ, cãi nhau với cô ấy. Cô đã bảo, "này chị, chị đanh đá với con như thế à?"

Nếu con trở về khi ấy, có lẽ con sẽ nói lại "Vậy cô sẽ không phẫn nộ khi con của cô bị thương sao?"

Người ta nói mẹ quá nghiêm khắc, quá khô khan, thế này thế kia. Thậm chí, họ nói mẹ đanh đá và dữ. Con sẽ tát vào mặt tất cả những đứa dám xúc phạm mẹ của con. Con không quan tâm đến những gì họ bảo về mẹ. Con sẽ chỉ cần biết, mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất trên thế gian này, là người yêu con và bảo vệ con suốt cả cuộc đời. Mẹ của con mãi là mẹ của con, người mẹ không bao giờ bỏ rơi con. Và con, tuy con vẫn còn nhỏ tuổi lắm, nhưng con sẽ bảo vệ bố mẹ, bằng tất cả sức lực của con.

Giờ đây lớn khôn một chút, con đã bắt đầu hiểu, cái ngọn rễ của mọi sự trong gia đình mình. Con từng giận mẹ nhiều lắm. Vì mẹ, lớp 5 con đã bị tẩy chay bởi các bạn. Vì mẹ, lớp 6 con "mất mặt" với bạn bè, lớp 7 con mất mặt với cả thầy cô. Lớp 8, con chịu đòn roi, la mắng.

Con đã không hiểu, một sự thật mà ai cũng biết. Con biết, con biết nó về mặt ngôn từ, nhưng đến tận giờ đây con mới hiểu được. Rằng mẹ làm tất cả vì mẹ yêu con. Bao nhiêu la mắng, đòn roi, đều là để con có một tương lai tốt đẹp hơn. Nếu không có mẹ, bây giờ, con sẽ chẳng được mạnh mẽ thế này, con sẽ yếu đuối hơn rất nhiều. Con sẽ không có khả năng đối diện với mọi điều, con cũng không thể tự tin được như giờ đây.

Xin lỗi mẹ, vì con quá chậm tiêu bây giờ mới hiểu. Và hơn cả, xin lỗi mẹ, bởi trong thời gian khờ dại đó, con đã nói biết bao nhiêu lời ác độc, như hàng ngàn mũi dao đâm vào cõi lòng mẹ.

.

.

Bố của con là người bố tuyệt vời nhất thế gian.

Thậm chí, có lẽ không ai biết được con khoe với mọi người về bố như thế nào. Trong mắt con, bố mạnh mẽ, hiểu biết, tài giỏi, biết cách đối nhân xử thế... Nếu con mà liệt kê ra tính tốt của bố là tính thành số n+1 đó.

Bố đôi lúc nghiêm khắc với con, nhưng đó là sự nghiêm khắc trong cái mềm mỏng. Chỉ có một lần, con quá hỗn, khiến bố đang say rượu và đánh con. Nhưng đó lại hoàn toàn là lỗi của con, nên cũng chẳng cần nói nữa.

Con hay kể bạn bè về chuyện, bố vì bọn con tuổi nhỏ, sợ bọn con bị ảnh hưởng bởi khói thuốc, một người nghiện thuốc lá như bố đã bỏ thuốc. Vì bọn con, bố xem Doraemon cùng bọn con. Con vẫn hay được kể lại chuyện chị hai muốn đọc Doraemon, mà bố đã từ Q4 chạy sang tận Q Bình Thạnh để tìm truyện cho chị.

(Mặc dù rất tiếc là, đến sau này, con đọc Doraemon, do rất ghét Chaien và Xêkô nên cứ trang nào có hai em í là mình xé mặt hai ẻm, riết truyện nào của chị hai cũng bị rách).

Con sinh ra là khi bố đang lập nghiệp, nên con không được bố chăm sóc nhiều như chị. Nhiều khi con cũng có ghen đó. Nếu con sinh sớm hơn, chỉ vài năm thôi, biết đâu bố sẽ chăm sóc con được nhiều hơn.

Nhưng giờ thì hết rồi. Vì có thế nào, bố vẫn yêu cả hai đứa con mà ♥

Xin lỗi bố, vì con không phải một đứa con ngoan và chăm học.

Con vẫn luôn nghĩ, nếu con là con trai, có lẽ bố sẽ thích hơn nhiều.

.

.

Chỗ hình đó gợi cho tôi khá nhiều cảm xúc. Nhưng có một sự thật không thể chối được khi xem lại, là hồi bé, tôi xấu đến tột cùng =)) Phải nói là vậy, tôi không phải là một đứa con gái xinh xắn đẹp đẽ gì, ngay cả bây giờ.

Xin lỗi bố mẹ, vì con sinh ra không được đẹp như những cô bé khác. Nhưng mà, bố mẹ an tâm, con sẽ là đứa con thương bố mẹ nhất trên đời này. Con sẽ mãi là con của bố mẹ.

Con yêu bố mẹ.

Thứ Năm, 14 tháng 4, 2011

Hút bụi.

Í, mạng nhện kìa.

Đùa chút thôi.

Ừm, lâu lắm mới lại viết blog. Lần này chẳng vì lý do gì cả, đơn giản là lười, thế thôi. Chứ chuyện để nói thì vẫn nhiều chán.

Càng lớn thì mình lại càng thích theo chủ nghĩa bí mật chăng? Chả còn muốn tâm sự với ai nữa cả, trừ một vài đứa nhất định. Âu cũng do bị bán đứng và phản bội nhiều rồi.

Đã nói, mình không phải một đứa bạn tốt mà *cười*

Dạo này lại muốn dịch nhạc. Số bài muốn dịch nó vẫn còn nằm đó, càng lúc càng nhiều, nhưng mãi chưa sao muốn dịch được. Phải đến hơn 20 bài chứ chẳng ít.

Đến bây giờ là có 2 bài thật sự vẫn chưa có khả năng dịch nổi, do trình độ hạn hẹp chứ không phải không có tình yêu cảm xúc gì đó. Hikari no Michi của Ayano Kanami và Breathless của Shayne Ward. Ngâm hoài ngâm hoài, riết nó chua lè luôn.

Dạo này cũng bắt đầu thính nhạc Trung. Chắc cũng dịch mấy bài của Triệu Lệ Quân, Triệu Vy và nhiều ost phim mình thích.

Pet nói là hè sẽ học sub, và sub luôn mấy bản dịch trên blog mình mà pet thích :x Tốt. Thật sự là nếu được, mình vẫn mong bản dịch được sub hơn. Bỏ bản dịch chỏng chơ thế này thì thường mọi người không thích đọc lắm.

.

.

Dạo này, có lẽ hơi vô tâm một chút.

.

.

Một ngày nọ, tôi nhận ra, tôi trở nên cô độc.

Hẫng. Tiếc.

Do có một thời gian bị bội thực tình thương nên mới ra thế này *đùa*

Suy cho cùng, tôi cũng chỉ là kẻ có mới nới cũ.

Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2011

[Vietsub] Dango Daikazoku

Bài này không phải mình dịch đâu nha, mà là chị Ruồi làm tặng sinh nhật :x Nên mình up sang bên đây luôn.

Lẽ ra mình up lâu rồi, mà do lười quá nên cứ thế này.

Mấy hôm nữa sẽ lại update cái list nhạc.


A-Z do chị Ruồi bên Ghostcafefansub làm hết.

Download

MF: http://www.mediafire.com/?ccd6g7g52v122wj

Enjoy.

Thứ Bảy, 9 tháng 4, 2011

[Vietsub] Kana Uemura - Toire no Kamisama


Translator: Diệm Tử Linh
Timer/Encoder: Flyme2themoon
Link download

MU: http://www.megaupload.com/?d=2XRN8OF4
MF: http://www.mediafire.com/?t2o7lfqwuz8m003#2

Enjoy.

[Vietsub] IU - The Story Only I Didn't Know


Translator: Diệm Tử Linh
Editor: Sean Kidz
Timer: Chao Vịt
Encoder: Ruồi
Thanks to Yeong Won and Park Ji Nyeong

Link download

MU: http://www.megaupload.com/?d=Z2O6XGHZ
MF: http://www.mediafire.com/?ku9xrzvss51rb50
Youtube: http://www.youtube.com/watch?v=kX6SlNmlaOs