Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2011

Akiko Shikata - Byakumu no Mayu

Bài hát: 白夢の繭 ~Ricordando il passato~ - Hồi tưởng
Trình bày: Akiko Shikata
Album: Byakumu no Mayu

Cover của album này là cover cho Timeline của tui luôn :)) Phải nói, tác phẩm của cô Akiko Shikata luôn hoàn hảo, từ bìa album đến nhạc và lời :))

Mà xong bài này, tui mới phát hiện ra, rằng google dịch từ tiếng Ý ra tiếng việt và anh ổn lắm đó.

 


Lời Ý

Oh anima effimera
che ti celi nel profondo dell'inganno,
chi hai continuato ad aspettare nel bosco deserto?

Privato di un'ala,
l'uccellino ha chiuso gli occhi in silenzio.

La sofferenza è svanita lontano;
ora l'uccellino non piange più.

Una morbida nebbia d'argento
Una morbida nebbia d'argento
avvolge teneramente ogni cosa.

Riposa, riposa in pace.

Nel racconto che ho scritto, puoi volare in libertà.

Ecco il mio ultimo incantesimo,
affinché la tua luce non conosca ombra.

Che lo splendido sogno dorato non venga infangato
dalla tristezza apportata dalla verità.

La foresta della colpa,
che consumava l'uccellino,
si è disseccata in silenzio.

Petali caduti al vento avvolgono
con dolcezza le guance pallide.

Quel giorno, quanti misteri
avrei dovuto risolvere per poterti portare via?

Riposa, riposa in pace.

Nell'illusione che hai creato,
ho conosciuto l'amore.

Non smetterò di pronunciare il tuo nome,
per continuare a dare vita ai tuoi desideri.

Che niente e nessuno ti trascini
nelle tenebre dell'oblio.

Riposa, riposa in pace.

Dolce amore...... in pace.

Lời nhật

欺瞞の奥に潜む 儚い魂よ
誰も居ない森で あなたは誰を待ち続けたのですか?

片羽を奪われた 小さな鳥は
静かに瞳を閉じました

苦しみは遠くに消えて
もう なくことはありません

柔らかな白銀の霧が
そっと全てを包み込みます

眠れ 眠れ 安らかに

私の綴る物語の中で あなたは自由に羽ばたける

あなたの輝きがくすまぬように
私は最後の魔法を掛けましょう

どうか 真実がもたらす悲しみに
金色の美しい夢が 穢されませんように

小鳥を蝕む 咎の森は
静かに朽ちてゆきました

風に散った花びらが
色褪せた頬を優しく包みます

あの日 いくつの秘密を紐解けば
私はあなたを 救い出せたのでしょうか

眠れ 眠れ 安らかに

あなたの抱いた幻想の中で
私は愛を知りました

あなたの願いを 受け継ぐために
私はその名を呼び続けるでしょう

忘却の闇に あなたを奪われてしまわぬように

眠れ 眠れ 安らかに

愛しい人よ 安らかに

Lời dịch

Hỡi tâm hồn lạc lối giữa phù du
Em ẩn mình dưới vực sâu của dối lừa
Sao em còn đợi, giữa mênh mông rừng thẳm?

Mất đi đôi cánh của chính mình,
Thật khẽ khàng, chim non khép chặt hàng mi

Nay đau thương tan biến rồi
Chim non bắt đầu ngừng tuôn lệ

Làn sương bạc mong manh
Nhẹ nhàng ôm lấy cả thế gian này

An nghỉ đi em, giữa dịu êm hòa bình
Trong câu chuyện tôi viết, em được bay giữa tự do
Và tôi sẽ giăng ra, những bùa phép cuối cùng
Để trong em, ánh sáng mãi không đục mờ
Để cho những giấc mơ vàng
Không bị sự thật đau thương vấy bẩn

Khu rừng thẳm của tội lỗi
Thiêu rụi chim non đến úa tàn

Trong làn gió mát, hoa rơi nâng niu đôi má nhạt
Ngày ấy, phải giải đáp bao nhiêu bí mật
Thì tôi mới có thể cứu được em?

An nghỉ đi em, giữa dịu êm hòa bình
Giữa ảo ảnh mà em đã giăng ra
Tôi biết yêu

Tôi sẽ mãi, sẽ mãi gọi tên em
Để ươm ầm cho những điều em mơ
Để bảo vệ em, khỏi đen tối của quên lãng

An nghỉ đi em, giữa dịu êm hòa bình

Tình yêu của tôi... giữa dịu êm hòa bình

Thứ Tư, 21 tháng 12, 2011

Gửi chị gái của em.

Em viết điều này vì em mong chị hiểu em một chút, và em cũng mong được xin lỗi chị ngàn lần.

Hôm qua sinh nhật chị, em biết, nhưng đơn giản là với người thân thì em không hay thốt lên những tiếng yêu thương. "Con yêu mẹ", "Con yêu bố", "Em yêu chị", em không nói ra những điều đó. Và thậm chí, sinh nhật mọi người, em cũng không chúc.

Đơn giản bởi vì em sai, em cho rằng người quen rồi thì những điều đó không cần nữa.

Đơn giản bởi vì dù em biết em sai, em vẫn không sao nói ra được những lời yêu thương với những người em yêu nhất.

Sinh nhật bố, em nhắc mẹ và bảo mọi người tổ chức sinh nhật. Em không chúc bố, không biết tại sao.

Sinh nhật mẹ, em gọi điện nhắc bố và ngồi khóc giận bố vì bố suýt nữa là không về kịp sinh nhật mẹ; và sinh nhật mẹ cũng sẽ chỉ như bao ngày bình thường khác: mẹ nấu cơm, em ngồi ăn, em kể mẹ nghe về chuyện trường lớp bạn bè.

Sinh nhật chị, em nhớ ra từ sáng (chị sinh trước em 8 năm 1 ngày mà, hehe). Em nhắc mẹ, và mẹ bảo "Mẹ chúc mừng con gái lớn rồi". Chỉ thế thôi. Và cả ngày hôm đó sinh nhật chị, em cũng không chúc.

Không phải vì em không thương chị gái của em. Vì thương chị gái nên em mới nhắc mẹ về sinh nhật chị. Chỉ là em chưa quen chúc tụng mọi người. Và em vẫn chúc bạn bè bên ngoài bình thường lắm, riêng với gia đình thì em chưa tập được.

Em gái xin lỗi chị, nhiều.

:)

P/s: không được đáp trả lời nào cho bài này hết đâu :-w no comment luôn. Lắng nghe là được rồi :-w

Thứ Năm, 15 tháng 12, 2011

Chào cháu, cháu của dì.


Hôm nay, ngày 15.12.2011, bố mẹ cháu kêu cả gia đình ngồi lại và khoe tin mừng, là cháu đã chuẩn bị ra đời rồi, là cháu sẽ chính thức bước vào gia đình hạnh phúc của nhà minh.

Dì mừng lắm. Vì khi cháu ra đời, tất cả mọi người sẽ đón chào cháu với tình yêu lớn lao nhất. Cháu sẽ được chăm sóc dưới sự "đàn áp" của dì, sự nghiêm khắc của mẹ và bà, sự hài hước của bố và ông, và sự quan tâm của tất cả mọi người. Cháu sẽ lớn lên làm một đứa bé ngoan, học giỏi hơn cả dì và mẹ, và trong mắt dì cháu sẽ là đứa trẻ xinh xắn nhất trên đời.

Bố mẹ cháu sẽ dạy cho cháu những bài học làm người, sẽ dạy cháu biết đến những giọt yêu thương của thế gian. Ông bà sẽ nghiêm khắc một chút, nhưng sẽ yêu cháu đến tột cùng, và "truyền nghề" cho cháu tất cả những vốn liếng. Dì sẽ dạy cháu những nốt đồ rê mí từ thuở nhỏ, luyện cho cháu dì sau này tài sắc vẹn toàn (hehe). Dì sẽ lôi ra đánh tét mông những đứa dám đụng chạm vào cháu dì, và dì sẽ luôn sẵn sàng mua cho cháu một cây kẹo hoặc gửi đến một chiếc hôn mỗi khi cháu dì vấp té.

Cháu không biết chứ, sự chào đời của cháu làm dì háo hức lắm. Dì sẽ sẵn sàng cho cháu sử dụng cây đàn piano của dì đến tận đêm, để rồi dì bắt cháu đi ngủ và hứa hẹn hôm sau cho tập đàn tiếp. Dì sẽ luôn chơi những trò trẻ thơ: yeye meme, trốn tìm, ông kẹ, đuổi bắt... cùng với cháu. Dì sẽ ôm cháu dì những cái ôm nồng nhiệt nhất dì có thể trao đi.

Cháu lớn hơn một chút, dì sẽ dạy cháu rằng: "Yêu thương trao đi mới gọi yêu thương trở lại", "Tất thảy chúng ta đều là những thiên thần gãy cánh, và chúng ta chỉ bay lên được khi ôm chặt lấy nhau"... Dì sẽ dạy hết cho cháu những điều dì từng được bố mẹ và thầy cô dạy bảo. Dì sẽ dạy cháu vẽ, dạy cháu múa, dạy cháu hát, dạy cháu làm đủ mọi trò.

Mà dì cũng thú tội một tí, là dì sau này mỗi lần giận chị hai sẽ cứ hun má cháu dì, nựng và nhéo mông cháu dì đó nha. Nên cháu phải ngoan với dì đó, không thì dì sẽ "trừng phạt cháu đó".

Ra đời sớm, cháu của dì nhé, và dì sẽ thực hiện những lời hứa của dì từ khi cháu còn trong bụng mẹ.

Dì thương cháu lắm.

Dì của cháu

P/s: cháu là niềm vui ngày hôm nay của dì đấy, sau tất cả những trận mệt mỏi nhức đầu ốm yếu nổi mẩn đỏ của dì >:d< nên dì cám ơn cháu nhé >:d<

Thứ Hai, 12 tháng 12, 2011

Trở lại.

Chờ chừng nào blog đủ 20000 thì chắc chắn mình sẽ quay trở lại và dịch đều đều nha ^^ Vậy thôi, lặn tiếp đây :))

Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

Hút bụi.

Ủa nè, lâu lắm rồi mới trở lại đây đó :))

Tui muốn nói là "ồ thế ra nó vẫn không thay đổi gì nhỉ", nhưng tự thấy là ấu trĩ quá, tại có ai vào chỉnh sửa gì đâu mà thay đổi :))

Chậc, lâu không vào đây, cũng bởi không đủ máu điên để viết. Mà không có nó thì viết nó cứ thiếu cảm xúc sao sao đó :))

.

.

Còn 1 tháng, đến khi đi du học.




Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2011

Sinh nhật mẹ.

- Mẹ ơi. Hôm nay là sinh nhật mẹ đấy :x
- Thế à? Ra hôm nay sinh nhật mẹ à? Mẹ cũng quên mất tiêu.
- Hê hê, chúc mừng sinh nhật mẹ <3

Ấy là cuộc nói chuyện của mẹ và con, khi sáng nay con dậy, thấy mẹ đang gấp quần áo bên đầu giường. Và khi ấy, mắt con phần nào rơm rớm nước mắt khi nghe mẹ bảo rằng mẹ quên đi chính sinh nhật của mình, bởi công việc và hai đứa con đã trở thành bộn bề của cuộc đời mẹ, khiến mẹ quên mất bản thân mẹ rồi.

Con xin lỗi mẹ, bởi con chỉ biết đưa cho mẹ muôn vàn phiền muộn. Từ thuở bé, con chưa bao giờ giúp ích cho mẹ cả. Con không biết nấu ăn, con học không giỏi, con làm gì cũng không khéo, con bị mọi người ghét, khiến mồ hôi và nước mắt của mẹ mãi lăn tăn.

Mẹ ơi, mẹ trong mắt con mãi là người tuyệt vời nhất trên thế gian này. Có lẽ nhiều người không thích mẹ, bởi cá tính thẳng như ruột ngựa và quá mạnh mẽ của mẹ, nhưng con yêu mẹ lắm. Thậm chí từ "yêu" ấy cũng chỉ là một phần kết tinh rất nhỏ của tình cảm trong con.

Con yêu mẹ là yêu những tiếng ầu ơ í dầu thuở bé đưa con vào giấc ngủ, là những lần mẹ phẫn nộ khi có người bắt nạt con, là những cái ôm ấm áp khi con khóc vì bị ghét bỏ. Con biết, mẹ cũng đang khóc cùng con. Chỉ là mẹ nuốt tạm những giọt buồn đau của mình lại, để con được khóc thật thỏa thích.

Con lớn lên nhờ những chai sần trên bàn tay mẹ. Mẹ như một bầu trời rộng lớn đương giang mình ra, để con được tự do bay nhảy cho thỏa thích. Nụ cười của con là đánh đổi của biết bao cực nhọc. Mẹ hy sinh cả một cuộc đời cho con. Con biết làm gì để đền đáp được cho mẹ?

Hôm nay sinh nhật mẹ. Con và bố đã bàn kế hoạch từ hai hôm trước, rằng hôm nay hai bố con sẽ xuống bếp nấu cho mẹ bữa ăn ngon nhất. Nhưng kế hoạch lại đổ bể, vì bố lại không về kịp. Nên cả nhà cuối cùng lại đi ăn ở ngoài :)) lúc trưa con khóc tức tưởi, chỉ vì cứ tưởng sinh nhật mẹ sẽ chỉ là một ngày bình thường.

Có lẽ mẹ biết, con buồn lắm, nên dù không thích đi ăn ngoài, mẹ vẫn đồng ý khi con nói: "Mẹ ơi, tối nay mẹ con mình đi ăn ngoài nhé". Ai bảo mẹ con không tâm lý nào?

Con muốn tặng mẹ một lời cám ơn chân thành nhất. Nhờ mẹ, con là con. Nhờ mẹ, con biết đến mọi điều trên thế gian này. Và hơn tất cả, mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm.

P/s: Mẹ ơi, dù con nấu ăn không ngon, nhưng trong đó là nỗ lực của một đứa con gái vụng về muốn mẹ nó ăn được một bữa ăn nó nấu. Con hứa, một ngày, mẹ sẽ khen những món ăn đó mà.

6.11.2011 - sinh nhật mẹ.

Con gái mẹ.

Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011

Hút bụi.

À, lâu lắm rồi không vào đây nhỉ. 2 tháng rồi đấy.

Ra không có chủ chăm, thì view vẫn tăng được à? :d vượt quá sự mong đợi của mình ấy. Cứ tưởng nó sẽ chỉ dừng lại ở con số đó thôi.

.

.

Dạo này chẳng còn hứng thú dịch nhạc, viết lách gì cả.

Tôi biết mình đang buồn, nhưng lại không viết ra được. Tôi biết mình cần được chia sẻ, nhưng chẳng biết phải nói làm sao. Không biết vì sao bản thân buồn, không biết bằng cách nào thể hiện ra, không biết gì cả. Thậm chí, đôi khi, tôi quên mất, rằng mình đang buồn.

Có lẽ đó là chuyện xảy ra, khi ta sống trong cuộc sống quá đủ đầy. Để rồi tôi quên, rằng tôi đang rất đủ đầy.

.

.

Tôi đã bao giờ hoàn thiện chưa?

Những lời nói đó, không bao giờ tôi quên được. Tôi quên cả cách cười với người khác, tôi không nhớ cách ngoại giao với xã hội nữa.

Đứa con gái tự tin ngày nào, đâu mất rồi?

.

.

Ban nãy, tôi đi nhà sách.

Từ khi nào, sách, chữ, viết lách, không còn gợi cho tôi một kích thích mãnh liệt nữa. Nhớ thuở bé, mỗi ngày tôi đều đi nhà sách. Bố ra quy định, mỗi lần chỉ được mua một cuốn, đọc xong cuốn này mới mua cuốn khác.

Đó là những ngày nhà tôi ngập tràn sách: sách khoa học, sách tiểu thuyết, sách truyện tranh... những cuốn sách không dành cho con nít lớp 4 hay lớp 7.

Tôi đọc, tôi thích.

Và bây giờ, tôi nhìn chúng, những cuốn mới ra ở nhà sách. Chẳng còn cảm giác gì nữa.

Hoặc tôi sẽ chẳng mua gì cả, hoặc tôi muốn mua tất cả những cuốn sách đó, rồi vứt lăn lóc ở nhà. Một lúc nào đó, sẽ mở ra, xong tự hỏi: "mình có cuốn sách hay thế này sao?"

Đó là những chuyện tôi muốn làm. Dầu cho cuối cùng, tôi đã chọn "Nhật ký Aya", "Totto-chan bên cửa sổ" và "Tuyển tập truyện ngắn Lỗ Tấn".

.

.

Tôi đang no.

No tình thương.

.

.

Bạn bè tôi, đâu hết rồi?

Tôi đang buồn đấy.

Có ai làm cho tôi nói được không?

.

.

Đang cười.

Đêm lạnh.

Buồn.

Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2011

Vicky Zhao - Hao Xiang Hao Xiang

Bài hát: Hao Xiang Hao Xiang
Trình bày: Triệu Vy - Vicky Zhao



Lời hoa

好想好想和你在一起
和你一起数天上的星星
收集春天的细雨
好想好想和你在一起
听你诉说古老的故事
细数你眼中的情意

好想 好想 好想 好想
好想好想和你在一起
踏遍万水千山
走遍海角天涯
让每一个日子
都串连成我们最美丽
最美丽的回忆

好想好想和你在一起
并肩看天边的落日
并肩听林间的鸟语.喔…

好想 好想 好想 好想
好想好想和你在一起
踏遍万水千山
走遍海角天涯
让每一个日子
都串连成我们最美丽
最美丽的回忆

Phiên âm - Pinyin

Hao xiang hao xiang he ni zai yi qi
He ni yi qi shu tian shang de xing xing
Shou ji chun tian de xi yu

Hao xiang hao xiang he ni zai yi qi
Ting ni su shuo gu lao de gu shi
Xi shu ni yan zhong de qing yi

Hao xiang Hao xiang Hao xiang Hao xiang
Hao xiang Hao xiang he ni zai yi qi
Ta bian wan shui qian shan
Zou bian hai jiao tian ya
Rang mei yi ge ri zi
Dou chuan lian cheng wo men zui mei li
Zui mei li de hui yi

Hao xiang hao xiang he ni zai yi qi
Bing jian kan tian bian de luo ri
Bing jian ting lin jian de niao yu

Hao xiang Hao xiang Hao xiang Hao xiang
Hao xiang Hao xiang he ni zai yi qi
Ta bian wan shui qian shan
Zou bian hai jiao tian ya
Rang mei yi ge ri zi
Dou chuan lian cheng wo men zui mei li
Zui mei li de hui yi

Lời dịch

Ước chi mình được cùng bên nhau mãi,
Cùng nhau đếm ánh sao trên nền trời,
Cùng nhau hứng những hạt bụi mưa xuân.

Ước chi, em được ở bên người
Nghe người kể về những ngày xưa cũ,
Và em sẽ đếm, từng giọt yêu thương trong ánh nhìn.

Ước chi, ước chi
Ước chi, ước chi
Ước chi, em được ở bên người
Vượt sông, vượt núi,
Vượt biển, đến tận cùng thế gian
Để từng ngày ta được ở bên nhau,
Rồi sẽ là hồi ức đẹp nhất
Xuyên suốt một đời người.

Ước chi, ước chi
Ước chi, ước chi
Ước chi, em được ở bên người
Cùng nhau ngắm hoàng hôn đỏ rực cuối trời
Cùng nhau nghe tiếng chim giữa cánh rừng

Ước chi, ước chi
Ước chi, ước chi
Ước chi em được ở bên người
Vượt sông, vượt núi,
Vượt biển, đến tận cùng thế gian
Để từng ngày ta được ở bên nhau,
Rồi sẽ là hồi ức đẹp nhất
Xuyên suốt một đời người.

Thứ Ba, 26 tháng 7, 2011

[Fiction] Sao giấy

Người viết: Diệm Tử Linh
Fic: Sao giấy

Đây là thể loại dành cho teen này. Chỉ có một điều khác biệt, rằng đây là SA, là truyện gay. Nếu những ai không đọc được thể loại này thì đừng đọc hen.

Mình vốn dân viết angst, nên cuối cùng muốn thử một fic dạng trong sáng nhẹ nhàng, dạng như những truyện dễ thương cho teen vậy :)) Thật sự là fic này viết ra rất đột nhiên và ngẫu hứng, nên kết thúc còn chưa được quyết định. Vậy nên fic càng ngày càng angst ra hay cứ trong sáng mãi là do tùy tâm trạng người viết ha (thật ra cũng tùy vào người được tặng muốn fic như thế nào),

Tặng con pet cưng của tui. Đã lâu không bàn chuyện fic với bà, không rõ bà có hợp được thể loại không. Nếu không thì cứ nói tui hướng đi hen, tui sẽ kéo truyện theo hướng đó.

Thương con pet nhiều. Cám ơn con pet vì mấy đêm chịu ngồi nghe tui khóc và chửi thề hen.

.

.

SAO GIẤY

Chap 1


Hôm nay là lễ tình nhân. Là ngày lễ mà những cặp yêu nhau thể hiện tình cảm, là cơ hội lớn cho những kẻ đơn phương đang muốn tỏ tình.

Và sáng hôm nay, nó chia tay với bạn trai. Bị bạn trai đá, chính xác là vậy.

Chiếc lọ thủy tinh với một ngàn ngôi sao giấy nó tự tay gấp, ba tiếng đồng hồ nhốt mình trong phòng, cuối cùng được đem về một cách hẫng hụt. Nó thậm chí quá buồn để có thể vứt món quà đó vào sọt rác.

Đó là tâm huyết của nó. Cố gắng chỉ để vì người kia.

Vậy mà cuối cùng, chỉ một câu thôi, “mình chia tay đi”, công sức đó bị ném vào cõi lặng.

.

.

Trời tuyết.

Ở Mỹ, bấy giờ vẫn là mùa đông. Buổi sáng cũng chỉ đem lại chút nắng sớm hiếm hoi của ngày, và những tia nắng nhỏ ấy nào có thổi tan được cái lạnh mùa tuyết; cái lạnh đến bóp chặt tâm can, đẩy đưa cho nó biết bao nỗi cô độc.

Yêu anh được một năm rồi, quen anh được 9 tháng rồi.

Nó chưa muốn chấp nhận sự thật phũ phàng đó.

Lúc còn ở Việt Nam, có một bài hát nào đó, nói về chuyện một người con gái chia tay bạn trai, và không còn cảm giác gì nữa vì đã đau đến tột cùng.

Nó muốn nghe lại, vì đơn giản, bài hát đó đang là nó, giống nó đến chết tiệt.

Bắt đầu rảo bước đi vòng công viên, dạo qua dạo lại không biết bao nhiêu lần. Chỉ vì nó muốn đi đâu đó, thế thôi, chỉ vì nó muốn biết là mình đang không ngồi suy sụp một chỗ, chỉ vì nó muốn biết là mình vẫn mạnh mẽ bước đi.

Nếu ngồi yên một mình, nó sẽ khóc vì sự cô độc mất.

Nó muốn biết có ai đang ở bên nó. Nhưng sự thật chết tiệt mãi ngập tràn trong đầu.

Nó chẳng còn ai cả.

Trong nó trỗi dậy cảm giác muốn chết. Thể như lý tưởng sống của nó chính là được ở bên người yêu, và giờ đây khi người ấy không ở bên nó nữa, nó chẳng thiết gì cả. Tuổi trẻ là thế mà, chỉ có tình yêu là nhất thôi. Thậm chí nó có thể té vật xuống và chờ cho tuyết phủ lên người.

Bộp. Nó cảm giác đụng phải ai đó. Và trước khi nó kịp ngẩng đầu lên để xem kẻ chết tiệt nào đã làm phiền nó, nó nghe một tiếng đổ vỡ bên tai.

Chậm rãi nhìn xuống, nó thấy món quà của mình bể tan.

Lặng.

Người con trai đó, vội vã xin lỗi rất nhiều, vậy mà bên tai nó chỉ nghe thấy tiếng choang chói tai đó.

Trước khi nó kịp nhận ra, nó đã khóc. Khóc đến rách vụn tâm can. Khóc đến xé tan cõi lòng. Khóc như chưa bao giờ được khóc.

Hết thật rồi, tình yêu đầu của nó.

Hết thật rồi.

Thứ Hai, 25 tháng 7, 2011

Vicky Zhao - Qing Shen Shen Yu Meng Meng

Trình bày: Vicky Zhao - Triệu Vy
Bài hát: 情深深雨蒙蒙 - Qing Shen Shen Yu Meng Meng - Tình đậm sâu, mưa mịt mùng
Trích nhạc phim Tân dòng sông ly biệt

Tặng con pet cưng của tui :*

Có lẽ có sai sót trong bản dịch, mong mọi người góp ý để mình chỉnh sửa bản dịch nhé.



Hán tự

情深深雨蒙蒙
多少樓台煙雨中
記得當初你儂我儂
車如流水馬如龍
盡管狂風平地起
美人如云劍如虹

啊情深深雨朦朦
世界只在你眼中
相逢不晚為何匆匆
山山水水几万重
一曲高歌千行淚
情在回腸蕩气中

啊情深深雨朦朦
天也無盡地無窮
高樓望斷情有獨鐘
盼過春夏和秋冬
盼來盼去盼不盡
天涯何處是歸鴻

情深深雨朦朦
多少樓台煙雨中
記得當初你儂我儂
車如流水馬如龍
盡管狂風平地起
美人如云劍如虹

啊情深深雨朦朦
世界只在你眼中
相逢不晚為何匆匆
山山水水几万重
一曲高歌千行淚
情在回腸蕩气中

啊情深深雨朦朦
天也無盡地無窮
高樓望斷情有獨鐘
盼過春夏和秋冬
盼來盼去盼不盡
天涯何處是歸鴻

啊情深深雨朦朦
世界只在你眼中
相逢不晚為何匆匆
山山水水几万重
一曲高歌千行淚
情在回腸蕩气中

啊情深深雨朦朦
天也無盡地無窮
高樓望斷情有獨鐘
盼過春夏和秋冬
盼來盼去盼不盡
天涯何處是歸鴻

Pinyin - Phiên âm

Qing Shen Shen Yu Meng Meng,
Duo Shao Lou Tai Yan Yu Zhong,
Ji De Dang Chu, Ni Nong Wo Nong,
Che Ru Liu Shui Ma Ru Long,
Jin Guan Kuang Feng Ping Di Qi,
Mei Ren Ru Yu Jian Ru Hong,

Qing Shen Shen Yu Meng Meng,
Shi Jie Zhi Zai Ni Yan Zhong,
Xiang Feng Bu Wan, Wei He Cong Cong,
Shan Shan Shui Shui Ji Wan Zhong,
Yi Qu Gao Ge Qian Heng Lei,
Qing Zai Hui Chang Dang Qi Zhong,

Qing Shen Shen Yu Meng Meng,
Tian Di Wu Jin Di Wu Qiong,
Gao Lou Wang Duan, Qing You Du Zhong,
Pan Guo Chun Xia He Qiu Dong,
Pan Lai Pan Qu Pan Bu Jin,
Tian Ya He Chu Shi Gui Hong.

Qing Shen Shen Yu Meng Meng,
Duo Shao Lou Tai Yan Yu Zhong,
Ji De Dang Chu, Ni Nong Wo Nong,
Che Ru Liu Shui Ma Ru Long,
Jin Guan Kuang Feng Ping Di Qi,
Mei Ren Ru Yu Jian Ru Hong,

Qing Shen Shen Yu Meng Meng,
Shi Jie Zhi Zai Ni Yan Zhong,
Xiang Feng Bu Wan, Wei He Cong Cong,
Shan Shan Shui Shui Ji Wan Zhong,
Yi Qu Gao Ge Qian Heng Lei,
Qing Zai Hui Chang Dang Qi Zhong,

Qing Shen Shen Yu Meng Meng,
Tian Di Wu Jin Di Wu Qiong,
Gao Lou Wang Duan, Qing You Du Zhong,
Pan Guo Chun Xia He Qiu Dong,
Pan Lai Pan Qu Pan Bu Jin,
Tian Ya He Chu Shi Gui Hong.

Lời dịch

Tình đậm sâu, mưa mịt mùng,
Ngàn vạn cao ốc ngập giữa mưa mịt mùng
Em nhớ ngày ấy, ta yêu nhau thắm nồng
Xe tưởng như nước rút, ngựa ngỡ hệt rồng bay
Và gió lớn thổi qua, từ nền đất phẳng lặng.
Nét đẹp như ngọc bích, kiếm sáng hệt cầu vồng

Tình đậm sâu, mưa mịt mùng,
Thế gian này, tóm gọn chỉ trong một ánh nhìn
Đã lâu không gặp, sao ta phải vội vã?
Núi và nước, thật nặng nề xiết bao
Tiếng ca hay, khiến nước mắt tuôn trào
Tình yêu, đắm sâu giữa cuồng nhiệt.

Tình đậm sâu, mưa mịt mùng
Thiên đường là vô tận, đất mẹ là ấm no
Cao ốc rồi cũng sẽ sụp đổ, tình yêu cũng có một điểm dừng
Tồn tại qua xuân, hạ, thu, đông
Niềm tin ngất cao vô hạn định
Nơi đất mẹ chính là điểm dừng.

Tình đậm sâu, mưa mịt mùng,
Ngàn vạn cao ốc ngập giữa mưa mịt mùng
Em nhớ ngày ấy, ta yêu nhau thắm nồng
Xe tưởng như nước rút, ngựa ngỡ hệt rồng bay
Và gió lớn thổi qua, từ nền đất phẳng lặng.
Nét đẹp như ngọc bích, kiếm sáng hệt cầu vồng

Tình đậm sâu, mưa mịt mùng,
Thế gian này, tóm gọn chỉ trong một ánh nhìn
Đã lâu không gặp, sao ta phải vội vã?
Núi và nước, thật nặng nề xiết bao
Tiếng ca hay, khiến nước mắt tuôn trào
Tình yêu, đắm sâu giữa cuồng nhiệt.

Tình đậm sâu, mưa mịt mùng
Thiên đường là vô tận, đất mẹ là ấm no
Cao ốc rồi cũng sẽ dụp đổ, tình yêu cũng có một điểm dừng
Tồn tại qua xuân, hạ, thu, đông
Niềm tin ngất cao vô hạn định
Nơi đất mẹ chính là điểm dừng.

Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011

Kalafina - Kagayaku Sora No Shijima Wa

Trình bày: Kalafina
Bài hát: Kagayaku Sora No Shijima Wa - Bầu trời tĩnh lặng đương rọi tỏ ngoài ấy
Single: Kagayaku Sora No Shijima Wa
Kuroshitsuji II ED - Monoshitsuji ED

Mm là một kẻ hứa lèo, hứa với bé cưng của mm là sẽ dịch tặng con bài này, nhưng tới bây giờ mới chịu dịch. Mm xin lỗi vì đã chậm trễ với bé cưng nha.

Sinh nhật đã qua của bé cưng là sinh nhật mà không có món quà nào từ mm. Mm hứa sẽ đưa bé cưng một món quà hoàn chỉnh trong một ngày gần, và đây là quà tạ lỗi của mm với con nhé.

Thương bé cưng nhiều. Cám ơn bé cưng vì lúc nào cũng lo lắng cho mm, cũng như tình bạn giữa mm và con pet.

Ngàn vạn cái hôn gửi bé cưng. Muốn vàn yêu thương gửi bé cưng.

P/s: dạo này mm bận học không nghe con tâm sự được. Có gì mm sẽ gọi điện thoại cho con nhé, và hôm đó nói trên 3 tiếng mới được cúp máy hen :))



Kanji - Lời nhật

冷たい涙をたたえて
時が満ちる頃
貴方は光を探して
闇を開くだろう

茜の歌声
その胸を染めて行く
永遠に焦がれて
散り急ぐ旋律(しらべ)のように

輝く空の静寂(しじま)には
私の庭がある
何時か貴方が辿り着く
汀(みぎわ)の彼方に

月を守る夜の闇が
囁く子守唄
泣かない子供の瞳が
夢に濡れるまで

さよなら
二度とは会えない貴方だから
愛しく狂おしく
夜は胸を抉るように

輝く空の静寂には
貴方の家がある
月の堕ちる闇の向こう
みなもとへ還る
細い路

Romaji - Phiên âm

Tsumetai namida o tataete
Toki ga michiru koro
Anata wa hikari o sagashite
Yami o hiraku darou

Akane no utagoe
Sono mune o somete yuku
Eien ni kogarete
Chiriisogu shirabe no you ni

Kagayaku sora no shijima ni wa
Watashi no niwa ga aru
Itsuka anata ga tadoritsuku
Migiwa no kanata ni

Tsuki o mamoru yoru no yami ga
Sasayaku komoriuta
Nakanai kodomo no hitomi ga
Yume ni nureru made

Sayonara
Nido to wa aenai anata da kara
Itoshiku kuruwashiku
Yoru wa mune o eguru you ni

Kagayaku sora no shijima ni wa
Anata no ie ga aru
Tsuki no ochiru yami no mukou
Minamoto e kaeru
Hosoi michi

Lời dịch - Lyrics Translation

Và đến khi, cái ngày ấy xảy đến,
Cái phút giây em chìm trong biển lệ,
Biết đâu, người sẽ tìm được ánh sáng
Và bóng đêm rồi cũng lặng tan dần.

Một tiếng hát vọng vang,
Nhuộm lồng ngực kia với sắc đỏ mê hồn.
Thể như ấy, là khát khao bất diệt
Một khát khao tựa tiếng ca nhạt dần.

Bầu trời tĩnh lặng đương rọi tỏ ngoài ấy,
Cất giữ trong lòng, khu vườn của riêng em.
Và một ngày, người rồi sẽ vươn đến
Nơi thật xa, phía bên kia biển cả.

Bóng đêm đương bảo vệ ánh trăng ngoài ấy,
Thì thầm vào tai em, một tiếng ca ru ngủ
Đến tận khi những ánh mắt trẻ thơ,
Ngừng đẫm nước, và đắm giữa mộng mơ.

Vĩnh biệt người.
Vì em rồi sẽ chẳng gặp người nữa đâu
Cảm giác như, lồng ngực em trống rỗng
Bởi màn đêm, thân thương và điên dại này.

Bầu trời tĩnh lặng đương rọi tỏ ngoài kia,
Cất giữ trong đó, mái ấm của riêng người.
Xa thẳm ngoài ấy, nơi đêm tối lịm tắt ánh trăng
Là con đường nhỏ, nơi tất cả bắt đầu lại
Ở phía cuối con đường.

Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011

Hết.

Này, tôi đang muốn hét lên thật to đấy, để ai cũng biết rằng tôi đang không-ổn-chút-nào-cả. Để ai cũng ngừng chà đạp và lợi dụng lên cái con khốn nạn này. Để ai cũng tránh xa thật xa khỏi con điên đang cuồng dại này.

Tôi mệt lắm rồi, sao không biến mất hết khỏi cuộc đời tôi đi?

Đừng có quẩn quanh ở đó và dạy đời tôi, vì tôi không cần gì cả. Các người có tư cách gì mà dạy đời tôi? Các người quen tôi được 10 năm rồi chứ? Hay chỉ là những tháng ngày thoáng qua tôi tin tưởng các người, để rồi bị phản đội thật đau?

Tôi hận, hận tất cả các người. Tại sao cứ phải thích làm tôi khóc? Tại sao cứ phải thích cười vào cái bản mặt khốn khổ này của tôi?

Này, tôi thảm hại như các người muốn rồi đấy. Hạnh phúc chưa? Đã thỏa mãn chưa?

.

.

Cuộc đời tôi là ngập tràn của những ràng buộc. Những ràng buộc ấy quá chặt, nhiều khi khiến tôi đau lắm, bởi bên đầu dây kia, họ đang kéo thật mạnh sợi dây nối kết chúng tôi, và cắt nó thật vô cảm. Và tôi còn đó, chịu cái đau mà họ để lại.

Có thể tôi quá văn vẻ, có thể tôi quá hoa mỹ, thì sao chứ? Tại sao cứ nhận xét về tôi? Sao cứ bắt tôi trở thành ai đó mà các người muốn?

Những lần tôi chịu oan, tôi không nói, để các người tiếp tục lấn áp sao?

Vì sao vậy?

Tôi coi các người là bạn mà?

Sao lại làm tôi đau?

.

.

Tôi từng bảo, một Quỳnh Thư mà không có tài cán thì cũng chẳng còn ai mến yêu.

Thật vậy mà.

Vì tôi đã để lộ ra cái điểm yếu chí cốt của mình, rằng bản thân quá yếu đuối, rằng bản thân chỉ giả vờ mạnh mẽ, nên họ dễ dàng nắm thóp tôi. Vì họ biết tường tận mọi cái xấu của tôi rồi, nên họ không bao giờ quan tâm đến tôi nữa.

Và tôi đang bị bỏ rơi đấy.

Quay lại đi.

Tôi đâu có sai?

Thật mà, tôi đâu có sai?

Tại sao chuyện gì cũng cứ đổ lỗi cho tôi, dù các người có biết tôi không sai?

.

.

Tiếng xin lỗi, cám ơn sinh ra để làm gì? Để sử dụng, để hàn gắn mối quan hệ chứ còn gì.

Tôi sai, tôi đã xin lỗi.

Sao các người sai, không xin lỗi tôi?

Tôi mang ơn các người, tôi được các người giúp đỡ, tôi cám ơn.

Sao khi tôi quan tâm đến mọi người, hỏi han, tâm sự và tư vấn cho mọi người, không ai cám ơn tôi cả?

Tôi thèm cái tiếng ấy lắm, thật sự thèm lắm.

.

.

Tôi đã một thời, chỉ cần thấy bất kì ai, dù thân hay không thân gặp chuyện, tôi đều hỏi thăm. Tôi hỏi thăm thật sự đấy, tôi quan tâm thật sự đấy, và tôi nghe xong tôi cũng có bao giờ đi kể lể với ai về chuyện riêng của mọi người?

Là người khác tin tưởng tôi, nên đã tâm sự với tôi, nên tôi giữ kín, không kể ai cả. Để rồi có những người đã giúp đỡ tôi lại nhiệt tình.

Còn những người tôi tâm sự, sao lại phản bội tôi? Sao chuyện của tôi luôn trở thành tâm điểm của những lần buôn chuyện? Sao lại thích bịa chuyện về tôi?

Tôi đã làm gì?

Thật đấy, tôi đã làm gì?

Tôi đau lắm, biết không?

.

.

Tôi luôn bảo, người một nhà, có chuyện gì thì giải quyết thẳng thắn với nhau. Thà cãi nhau một trận rồi hòa, còn hơn là mãi mãi giữ kín thù ghét trong tâm.

Tôi coi câu lạc bộ tiếng anh của mình là một gia đình. Tôi nói "câu lạc bộ tiếng anh của tôi" vì tôi coi đó là một gia đình.

Tư tưởng đó được một đàn anh truyền lại.

Rồi chính người đó đã tát thẳng vào mặt tôi một cái tát thật đau, vì căn bản, tôi còn không đáng để họ cãi nhau một trận với tôi.

Haha.

Và cô bạn hiện tại của tôi, người tôi tin để tâm sự.

Cô ấy cho rằng những lời tâm sự của tôi rất phiền toán, thật sự rất phiền toái.

Vậy thì thôi, tôi sẽ không nói tiếng nào nữa.

Các người cũng chỉ làm tôi đau, cũng như lớp tôi đã làm tôi đau.

Vậy nên, đừng bao giờ mong tôi tin các người một lần nữa.

Cái con bé Quỳnh Thư xưa kia đã tin yêu, mến thương các người đến tột cùng, làm việc không bao giờ hỏi một tiếng ghi nhận công sức, đã chết rồi.

Quên đi cái nụ cười đến ngây ngô tôi vẫn thường sử dụng với các người nhé.

Nụ cười dành cho các người đó, đã chết rồi.

.

.

Tôi không có gì cả.

Thật sự không có gì cả.

Vậy nên, cút hết đi.

Thứ Sáu, 8 tháng 7, 2011

Sound Horizon - Haritsuke no Seijo

Trình bày: Sound Horizon
Bài hát: 磔刑の聖女 - Haritsuke no Seijo - Thánh nữ bị đóng đinh trên cây thập tự
Album: Marchen
Bảng màu sắc

Elisabeth von Weltin
Elisabeth búp bê
Marchen
Marchen hồi nhỏ
Dẫn chuyện
Hầu cận
Anh trai của Elisabeth (chú anh đẹp trai)


Từ từ có gì mình sẽ trích dẫn link cho mọi người xem, một link nói cũng khá nhiều khía cạnh của album :)) bây giờ tạm thời ném bản này lên hen.

Mình sẽ cố dịch hết tất cả các bài trong Marchen :d có lẽ nếu được thì 1 tuần 1 bài ha. Hoặc 1 tuần 2 bài.

Công nhận bác REVO nhà mình vô cùng thâm thúy. Mỗi album có một tính chất riêng biệt, và cảm tưởng như đây là kết hợp của Moira và Roman vậy. Thêm vào đó album này cảm giác như trưởng thành hơn những album trước đó nhiều lắm.

Mặc dù cái album này thâm thúy hơn mấy album trước, nhưng lại khá rõ ràng, vậy nên dò được 1 đầu mối là hiểu được cũng nhiều. Với mình thì nó cũng dễ hiểu (so với hồi vật lộn để hiểu Roman). Nhưng mà nói vậy chứ nhạc Sound Horizon có bản tính khó hiểu sẵn rồi, dễ hiểu so với các album trước thôi :)) với cũng bắt fan phải xài đến não nữa chứ.

Và với bài này, mình cũng muốn nói chút đỉnh.

Mình cảm giác như nhân vật Marchen phần nào được tạo dựa trên khuôn mẫu của Beethoven. Trên thực tế, theo một nhà nghiên cứu âm nhạc, trong các tác phẩm của cuộc đời ông (văn chương, âm nhạc, thư từ), có rất nhiều tài liệu nói đến người con gái tên Elisabeth Roeckel, thậm chí chính bà là người phụ nữ được nhắc đến nhiều nhất. Bà là người bạn rất thân thiết của Beethoven từ thuở nhỏ.

Một điều nữa là, tên thân mật của bà là Elise đấy - cái tên Beethoven dùng để gọi bà.

Bà từng chơi piano, và đến sau này thì trở thành ca sĩ. Bà cũng từng biểu diễn cho Beethoven. Đến sau này, bà lên Bamberg để làm việc trong nhà hát. Beethoven viết tặng Elise nhạc phẩm này khi hai người cách xa nhau, cũng tương tự như khi Mar đã đưa cho Elise con búp bê vậy. Đến sau này bà lại lấy chồng khác, nhưng cả hai vẫn là bạn bè thân thiết.

Một chi tiết kì bí nữa rằng, Beethoven đã cầu hôn Therese cùng thời gian Elise bỏ lên Bamberg (nghe như cố quên người xưa í nhỉ :))). Bản nhạc này có rất nhiều giả thiết là dùng để tặng Therese, bởi vốn dĩ chính Therese đã giữ bản nhạc này, thế nhưng tựa đề lại là Fur Elise (gửi tặng Elise). Và ông đã viết tặng Elise trong khi đang cầu hôn Therese.

Nhưng mà đó là giả thiết của nhà nghiên cứu âm nhạc Kopitz thôi hen. Thêm cái trong live thì Mar nhìn như nhạc trưởng ấy, nên mình muốn bỏ cái này vô :))

Điều quan trọng nhất, mình không có biết tiếng Đức. Sai chỗ nào nói mình giúp mình ha. Cám ơn mọi người nhiều. Thật nhiều tình yêu

 

Lời nhật - Kanji

Zorn

「参詣の途絶えた教会Kirche。
旅歩きのガイゲンシュピァ。
御像となった磔の聖女。
君は何故、この境界を越えてしまったのか。
さぁ、唄ってごらん」

Es kam! Zeit des schicksals. Es kam! Zeit des Versprechens.

「さぁ、お父上がお待ちです」

鈍色の足取り 決意で進める
背中に風を感じて 一度だけ振り返る


宵闇の匂いは 不思議と懐かしく
背中を押してくれる そう そんな気さえしたわ


押し寄せる 悲しみに 独り震えて 指でなぞる 遥か遠い約束
沸き上がる 憎しみの 脆く歪な 刻の果てに 闇を見つめ接吻(くちづけ)
嗚呼 虚ろな儘 移ろう儘 歪な 嗚呼 罪を集め接吻(くちづけ)


今 でも 忘れ  られない
今   尚 憶いだせない

「殿下、お嬢様をお連れいたしました」
「ふむ、エリーザベト。喜べ!はっはっはっ!
お前の結婚相手が決まったぞ!
求婚してきたのはラインプファルツだ。行き遅れには願ってもない相手だろう?」
「お言葉ですがお兄様」
「お父様と呼べと何度言ったら分かるんだ」
「いいえお兄様、私はどなたのもとにも嫁ぐ気はございません!」

愛を偽って生きるくらいなら
真実と共に死すことも厭わないわ


二人で見つけた野ばらが
君を包むことを願って墓標の周りに植えたけど


結局 遂の終まで咲く事はなかったね……


月光に恋をした鳥籠の白い鳥は、
地に堕ちると知りながら、最期まで羽ばたくよ。
だからこそ宵闇に唄うのは、憾みの唄じゃないわ……。

「ワルター、お前の母上が身分を偽ってまで守ろうとしたものの結果がこれだ。フハハハ!」
「殿下…」
「この馬鹿娘を磔にしろ」
「殿下!」


「成る程 それで君は磔にされた訳だね。
一途な想いを貫くのも結構だ。
果たして彼は、君の死と引き換えてまで、本当にそれを望むのかな?
まあいい。さぁ、復讐劇を始めようか」

「いえ。私は、そんなことを望んでなどいないわ。
人にはそれぞれ、背負うべき立場と、運命がある。
貴方が会いに来てくれた。私にはそれだけで十分。
ねえ、本当に覚えていないの?今尚眩い、あの日々さえも」

「…私、今とてもドキドキしているわ。
だって森は、世界はこんなに広いんですもの!」
「うん。」

「綺麗なお花。」
「わぁ、本当」
「つけてあげるよ。」
「本当?可愛くしてね。」
「似合うよ。」
「本当?」

「メル 絶対、絶対迎えにきてね!」
「ああ、約束さ」

「メル、そんなになってまで、約束を守ってくれたのね」


焔(ひかり)を無くした君を縛る 冷たい鎖は

「おお」「聖女様」
「なんとか…」「???であったか」
「これならば、聖女さまをせめて…」

愛(ひかり)を亡くした 君を想う二人の愛憎


鳥は空へ 屍体は土へ 摂理(かみ)を裏切り続けた
夜は明けて 終わりの朝へ 次の別離(わかれ)こそ永遠――


でも…


後悔などしていないわ 嗚呼 これが 私の人生
《門閥貴族の令嬢》[von Wettin(フォン ウェッテン)] でも
《七選帝侯の息女》[von Sachsen(フォン ゼクセン)] でもないわ 私は《一人の女》[Elisabeth(エリーゼベト)]
唯 君だけを愛した――


唯の【Elisabeth】

「ナニヨメル、サッキカラオカシイワヨ、ドウシチャッタノ?
アンナ女ノ言ウコト、真ニ受ケチャダメヨ!
モウ忘レマショ!
復讐ヲ続ケナキャイケナイワ。
例エ何ガアッタトシテモ。ソレガ私達ノ存在理由デショ!?
ネェ、本当ニ分カッテルノ!?メル。
アアァ!モウ!ドウシテ分カッテクレナイノ!?メルノ分カラズ屋!
今ハモウ、私ダケガ貴方ノエリーゼナノヨ!?
コレマデ楽シクヤッテキタジャナイ!
二人デ色ンナ復讐、手伝ッテキジャナイ!!
コレカラモキット楽シイワ。ソウヨ、ソウニ決マッテイルワ。
貴方ニハ私ガ、私ニハ貴方ガイルモノ!コノママ続ケヨウヨ!
ズット二人デ続ケヨウヨ!ネェ!!
ズット、ズットズットズット続ケヨウヨ!!
コノ世界ガ終ワルマデ、ウウン!コノ世界ガ終ワッテモ、
ズットズット一緒ニイヨウヨ!ネェ、イヤ、イヤヨメル、
イヤ、イヤイヤイヤアァ!!オ願イメル、メル…イヤアアアアァ!!!…」

「いいんだよ。エリーゼ。」

Romaji

Zorn

Sankei no todaeta Kirche
Tabi aruki no gaigenshubia
Mizou to natta haritsuke no seijo
Kimi wa naze, kono kyoukai wo koete shimatta no ka
Saa, utattegoran...

Es kam! Zeit des schicksals. Es kam! Zeit des Versprechens.

"Saa, ochichiue ga omachi desu."

Ruriiro no ashidori ketsui de susumeru
Senaka ni kaze wo kanjite ichido dake furikaeru


Yoiyami no nioi wa fushigi to natsukashiku
Senaka wo oshitekureru sou sonna ki sae shita wa.


Oshiyoseru kanashimi ni hitori furuete yubi de nazoru haruka tooi yakusoku
Wakiagaru nikushimi no moroku ibitsu na toki no hate ni yami o mitsume kuchizuke
[ Aa utsuro na mama utsurou mama ibitsu na aa tsumi wo atsume kuchizuke ]


Ima demo wasure rarenai
[ Ima nao omoi dasenai ]

"Denka, ojousama wo otsureitashimashita."
"Fumu, Elisabeth. Yorokobe! Omae no kekkonaite ga kimatta zo!
Kyuukon shite kita no wa Rhein-Pfalz da. Ikiokure ni wa negatte mo nai aite darou?"
"Otokoba desu ga oniisama."
"Otousama to yobe to nando ittara wakarunda."
"Iie oniisama, watashi wa donata no moto ni mo totsugu ki wa gozaimasen!"

Ai wo itsuwatte ikiru kurai nara
Shinjitsu to tomo ni shisu koto mo itowanai wa


Futari de mitsuketa nobara ga
Kimi wo tsutsumu koto wo negatte bohyou no mawari ni ueta kedo


Kekkyouku tsui no tsui made saku koto wa nakatta ne...


Gekkou ni koi wo shita torikago no shiroi tori wa,
chi ni ochiru to shirinagara, saigo made habataku yo
Dakara koso yoiyami ni utau no wa, urami no uta ja nai wa...

"Walter, omae no hahaue ga mibun wo itsuwatte made mamoru to shita mono no kekka ga kore da. fuhahaha!"
"Denka..."
"Kono baka musume wo haritsuke ni shiro."
"Denka!"

"Naruhodo sore de kimi wa haritsuke ni sareta wake da ne
Ichizuna omoi wo tsuranuku no mo kekkou da
hatashite kare wa, kimi no shi to hikikaete made, hontou ni sore wo nozomu no kana?
Maa ii. Saa, fukushuugeki o hajimeyou ka"


"Iie. Watashi wa, sonna koto o nozonde nado inai wa
Hito ni wa sorezore, seoubeki tachiba to, unmei ga aru
Anata ga ai ni kitekureta. Watashi ni wa sore dake de juubun
Nee, hontou ni oboete inai no? Ima nao mabayui, ano hibi sae mo."

"... Watashi, ima totemo dokidoki shite iru wa
Datte mori wa, sekai wa konna ni hiroin desu mono!"
.
.
"Un.."
"Kirei na ohana~"
"Waa, hontou~"
"Tsukete ageru yo."
"Hontou? Kawaiku shite ne."
"Niau yo."
"Hontou?"
.
.
"Mär zettai, zettai mukae ni kite ne!"
"Aa, yakusoku!"

"Mär, sonna ni natte made, yakusoku wo mamotte kureta no ne."


Honoo(hikari) wo nakushita kimi wo shibaru Tsumetai kusari wa

"Oo..." "Seijou sama!"
"Nanto ka..." "??? deatta ka?"
"Kore naraba, seijou sama wo semete..."

Ai(hikari) wo nakushita kimi wo omou futari no aizou


Tori wa sora he shitai wa tsuchi he setsuri(kami) wo uragiri tsuzuketa
Yoru wa akete owari no asa he, tsugi no wakare koso eien--


Demo


Koukai nado shite inai wa aa kore ga watashi no jinsei
<< monbatsu kizoku no reijou>> [von Wettin] demo
<< shichi sen mikado kou no zokujo>> [von Sachsen] demo nai wa watashi wa < [Elisabeth]
Tada kimi dake wo aishita—

Tada no [Elisabeth]


"Nani yo Mär, sakki kara okashii wa yo, doushichattano?
Anna onna no iu koto, ma ni ukecha dame yo!
Mou wasuremashou!
Fukushuu wo tsuzukenakya ikenai wa
Tatoe nani ga atta toshitemo. Sore ga watashitachi no sonzairiyuu desho!?
Nee, hontou ni wakatteru no!? Mär


AAA! mou! doushite wakatte kurenai no!? Mär no wakarazuya!
Ima wa mou, watashi dake ga anata no Elisa nano yo!?
Kore made tanoshiku yattekita ja nai!
Futari de ironna fukushuu, tetsudatte kita ja nai!!
Korekara mo kitto tanoshii wa. sou yo, sou ni kimatte iru yo
Anata ni wa watashi ga, watashi ni wa anata ga irumono! kono mama tsuzukeru yo!
Zutto futari de tsuzukeru yo! nee!!
Zutto, zutto zutto zutto tsuzukeru yo!!
Kono sekai ga owaru made, uun! kono sekai ga owatte mo,
zutto zutto isshoni iyou yo! nee, iya, iya yo Mär,
Iya, iya iya iyaaa!! onegai, onegai, Mär, Mär... Iyaaaa!!!..."


"Mou, iin da yo. Elize."

Lời dịch

Phẫn nộ

「Một thánh đường bị bỏ hoang...
Một thánh nhân chưa ai từng biết đến...
Vì cớ nào, người lại vượt qua ngưỡng cảnh giới này?
Nào, hãy hát cho ta nghe...」


Đã đến rồi! Ôi thời khắc định mệnh!
Đã đến rồi! Ôi thời khắc hứa hẹn!

「Thưa, cha của người đang đợi...

Với dáng dấp nhuốm đậm màu xanh biển,
Ta bước đi, cùng quyết tâm cao ngút.
Từ sau lưng, ta cảm nhận hơi gió
Để rồi, chỉ một lần thôi, ta ngoảnh lại nhìn.

Hương sắc buổi chạng vạng ấy,
Cớ vì sao, lại quen thuộc đến vậy?
Ngỡ như rằng, có ai đó
Từ thật xa, vẫn mãi luôn dõi nhìn

Mộ phần ôm lấy ta, và ta run nhẹ, giữa đau thương một mình
Và ngón tay ta, đương chực đuổi bắt lời hẹn ước thuở xưa
Ở nơi tận cùng ấy, tận cùng của thù hận mong manh
Ta nhìn vào màn đêm đen thẳm, gửi vào nơi ấy một chiếc hôn

(A... giữa cái đói, giữa cái lạnh, ta đã gặp
Và ta hôn, hôn tội ác sai trái này)


Tận đến giờ đây, ta vẫn không quên được
(Tận đến bây giờ, ta vẫn chẳng nhớ ra)

「Thưa điện hạ, tôi đã đem đức bà Elisabeth đến.

「Chúc mừng con, Elisabeth! Ta đã chọn chồng cho con rồi.
Là Rhein-Pfalz đã cầu hôn con đấy.
Từng tuổi này rồi mà còn được cậu ta để ý, con cũng phúc lớn lắm.」
Cám ơn anh trai, nhưng mà...」

「Ta bảo bao nhiêu lần rồi? Gọi ta là cha.」
「 Không, thưa anh trai. Em không muốn bị gả cưới, không cần biết là gả cho ai.」

Thà phải chết, nhưng sống thật lòng mình
Vẫn mãi hơn đắm chìm trong yêu thương giả tạo

Ta trồng hoa hồng dại, loại hoa mình cùng nhau tìm thấy
Xung quanh mộ người, ước nguyện người rồi sẽ hồi sinh
Nhưng đến cuối cùng, hoa chưa bao giờ hé nụ...

Chú chim trắng trong lồng, đã một thuở yêu ánh trăng vằng vặc
Giờ vỗ cánh bay đi, đến phút giây tận cùng
Dẫu biết rằng, rồi chim sẽ ngã xuống nền đất.
Vậy nên, bài ca gắm gửi ánh chiều tà, không vang lên tiếng hát của hận thù...



「Walter. Mẹ mày dối lừa địa vị của mình, để bảo vệ con bé này. Và cuối cùng được thế này đây.」
「Thưa đức ngài...」
「Đóng đinh con ngu này vào thánh giá!」
「Đức ngài!?」

Vì vậy mà người bị đóng đinh thập tự sao?
Mãi mãi yêu một người như vậy, quả thật rất đáng yêu.
Tuy nhiên, ta, cũng như cậu ấy, thật muốn người chết như vậy sao?
Mà thôi, bắt đầu trả thù nào.


Không... Em không muốn như vậy.
Nhân gian này, nào ai không mang gánh nặng của địa vị và cuộc đời?
Người đã đến gặp em... Vậy là quá đủ rồi...
Nào, người nhớ ra rồi chứ? Những đẹp tươi của quá khứ ngày nào..."




「Tim tớ đập nhanh lắm. Chưa bao giờ tớ biết, rằng khu rừng… rằng thế giới rộng lớn đến dường này.」
「Ừ.」

「Hoa này đẹp quá.」
「Oa, đẹp ghê...」
「Tặng cậu đấy」
「Thật sao? Hoa dễ thương quá...」
「Cậu đeo trông hợp lắm」
「Thật sao?」
.
.
「Mar này, nhất định, nhất định cậu phải quay lại gặp tớ nhé.」
「Ừ, tớ hứa.」

Mar... người trở nên như thế này, cũng là để giữ lời hứa với em...

Mắt xích lạnh kìm giữ người em yêu nơi đáy vực,
Một ai đã mất ánh sáng nơi đáy hồn.
Ấy là yêu, là hận của hai kẻ
Mãi luôn nghĩ về người, một ai đã mất đi chữ "tình"

Cánh chim bay, đến nền trời cao thẳm
Xác chết lại về, bên vòng tay đất mẹ
Và chúng ta, cứ mãi phản bội chúa trời

Đêm chợt tắt, mang đến tia nắng mai cuối cùng
Lần chia tay tới đây, cũng sẽ là mãi mãi

Nhưng mà...

Em không hối hận đâu.
A, đây là sinh mệnh của em.
Em không mang họ Wettin, cũng không phải người nhà Sachsen
Em là Elisabeth
Với trái tim mãi mãi hướng về người.

Em chỉ là Elisabeth mà thôi.



Sao vậy Mar? Nãy giờ trông chàng lạ quá.
Đừng để ý đến những lời của con đàn bà đó chứ, quên mụ ta đi.
Kiểu gì cũng phải tiếp tục trả thù... Đó là lý do ta tồn tại mà?
Này, chàng có hiểu không vậy? Mar à...

AAAAH, đồ ngốc? Tại sao chàng lại không hiểu hả?
Ta mới là Elise yêu dấu của chàng!
Chúng ta ở bên nhau vui lắm mà, chẳng phải vậy sao?
Chúng ta được trả thù rất nhiều nữa chứ!
Nhất định tương lai cũng vui như thế mà, nhất định là vậy!
Vì chàng có ta, và ta cũng có chàng rồi mà?
Cứ tiếp tục thế này đi! Cứ như thế mãi đi! Chỉ chúng ta thôi, mãi mãi bên nhau thế này!
Đến tận khi tận thế giáng xuống, không, cả sau khi tận thế giáng xuống, mình ở bên nhau đi! Phải không Mar?
Không... KHÔNG! KHÔNG! XIN CHÀNG, ĐỪNG LÀM VẬY! ĐỪNG LÀM VẬY MÀ... TA XIN CHÀNG... MAR... MAR...
KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGG!!!


"Đủ rồi...
Elize..."

Cãi nhau.

Và con dần hiểu, nỗi đau khi mẹ cha từng ngày xung đột.

Thuở xưa bé ấy, con đọc những cuốn tiểu thuyết, con xem những quyển truyện tranh. Con nghĩ thật vớ vẩn, khi có ai cứ mãi khóc bởi cha mẹ cãi nhau từng ngày. Con nghĩ thật yếu đuối khi khóc về chuyện như vậy.

Để rồi giờ đây, chính con cũng đang khóc. Nhưng là gào thật to, khóc thật to trong đáy lòng. Nào đâu có giọt nước mắt nào trên mặt con? Nhưng con đang khóc đấy, hãy biết đi, rồi đừng cãi nữa. Vì con tự nhủ, con không được khóc trước mặt ai cả. Vì con biết, mẹ nhìn thấy con thế này, lại chửi bố, lại chửi con.

Sao gia đình người khác bố mẹ hòa thuận lắm mà? Sao bố mẹ cứ để công việc xen vào đời sống cá nhân, rồi để chính bản thân chịu đớn đau?

.

.

Và con nhận ra, con khóc nhiều nhất, là khi nhắc đến chuyện gia đình.

Từ điều này đến điều kia, cái gì cũng phảng phất nét buồn trong mỗi câu chuyện.

Là do con ngây thơ nên đau, hay là do con biết quá nhiều chuyện nên đau?

Ngoài gia đình ra, con chẳng còn ai bên con cả. Nhưng bố mẹ mãi thế này, con trông cậy vào ai? Con không biết phải ứng xử thế nào, con biết hỏi ai?

.

.

Con muốn có một người gọi điện, hoặc ôm con vào lòng, bảo rằng "Nhớ con quá chừng"

Con không phải đứa cháu được yêu chiều nhất, không phải đứa con được lắng nghe những tiếng yêu thương từng ngày.

Con nghe bà gọi điện cho các cháu của bà, con tủi thân, vì con chưa bao giờ cảm giác được tình thương đến tột cùng đó từ bà.

Chợt nhận ra, chính Thủy Triều cũng vậy. Nó cũng cô đơn lắm, đúng không?

Đêm nào con cũng khóc, và con biết, đêm nào Triều cũng khóc.

Hai đứa có nhiều điểm giống nhau là vậy, nhưng cảm giác sao mãi có một rào cản? Không vượt qua được.

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2011

Christina Perri - The Lonely

Trình bày: Christina Perri
Bài hát: The Lonely
Người dịch: Trần Sơn Huy

Đây là một bản dịch mà bạn Sơn Huy tặng mình hen b-) Không phải bản dịch của mình đâu đó. Vì bản tặng mình nên mình post lên, để chưng.



Lyrics - Lời nhạc

2am, where do I begin
Crying off my face again
The silent sound of loneliness
Wants to follow me to bed

I'm the ghost of a girl
That I want to be most
I'm the shell of a girl
That I used to know well

Dancing slowly in an empty room
Can the lonely take the place of you
I sing myself a quiet lullaby
Let you go and let the lonely in
To take my heart again

Too afraid, to go inside
For the pain of one more loveless night
For the loneliness will stay with me
And hold me till I fall asleep

I'm the ghost of a girl
That I want to be most
I'm the shell of a girl
That I used to know well

Dancing slowly in an empty room
Can the lonely take the place of you
I sing myself a quiet lullaby
Let you go and let the lonely in
To take my heart again

Broken pieces of
A barely breathing story
Where there once was love
Now there's only me
And the lonely...

Dancing slowly in an empty room
Can the lonely take the place of you
I sing myself a quiet lullaby
Let you go and let the lonely in
To take my heart again...

Lời dịch

Hai giờ sáng , tôi phải bắt đầu từ đâu ?
Rồi tôi lại khóc
Sự tĩnh lặng của cô đơn
Muốn theo tôi vào giường

Tôi là hồn ma của một cô gái
Cô gái mà tôi muốn trở trành
Tôi là vỏ bọc của một cô gái
Cô gái mà tôi từng biết rất rõ.

Nhảy thật chậm trong một căn phòng trống trải
Sự cô đơn có thể thay thế anh được không ?
Hát cho bản thân một lời ru
Để anh ra đi và cho sự cô đơn vào
Rồi lấy đi trái tim em một lần nữa

Quá sợ để có thể vào bên trong
Dành cho vết thương thêm một đêm không tình yêu
Cho sự cô đơn sẽ ở lại với em
Và ôm em cho tới khi rơi vào giấc ngủ

Tôi là hồn ma của một cô gái
Cô gái mà tôi muốn trở trành
Tôi là vỏ bọc của một cô gái
Cô gái mà tôi từng biết rất rõ.

Nhảy thật chậm trong một căn phòng trống trải
Sự cô đơn có thể thay thế anh được không ?
Hát cho bản thân một lời ru
Để anh ra đi và cho sự cô đơn vào
Rồi lấy đi trái tim em một lần nữa

Những mảnh vỡ của…
Một câu chuyện đang sống
Nơi mà đã một lần có tình yêu
Nhưng giờ chỉ còn mình em
Với sự cô đơn

Nhảy thật chậm trong một căn phòng trống trải
Sự cô đơn có thể thay thế anh được không ?
Hát cho bản thân một lời ru
Để anh ra đi và cho sự cô đơn vào
Rồi lấy đi trái tim em một lần nữa

Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2011

:(

Hôm nay lại là cãi nhau, một trận cãi nhau mà chỉ có mình nói.

Mình không thích dạy đời người khác, nhưng cảm giác như nếu không nói với nó thì sẽ không được.

Phải làm sao đây?

Tình bạn 5 năm không phải là điều như gió thoảng, cũng chẳng phải dòng nước rồi sẽ trôi đi. Nhưng mà, làm sao để giữ lại tình bạn?

Hiểu nhau, quan tâm nhau, thì có đủ chưa?

V.Music - Quê hương tôi

Mình khoái bài này lắm đó!!

Thật ra cũng có một lần đi coi live Thay lời muốn nói, mình đã gặp các anh này rồi. Ấn tượng đầu là các anh rất đẹp, và sở hữu giọng hát rất hay. Nhưng đến tận bài này mình mới thật sự thích các anh.

Mình thích Gia Bảo, vì nhìn anh rất đẹp trai và giọng hát vô cùng ấm + tuyệt vời.

Ước gì trình tiếng anh của mình giỏi hơn, và mình sẽ dịch bài này sang tiếng anh :( ném vào mặt những đứa dám nói Vietnamese music is rubbish b-)



Lyrics - Lời bài hát

Một buổi chiều êm đềm quá lòng bỗng nhớ về một nơi xa
Hà nội bình yên quá nơi có những bản tình ca
Một Sài Gòn đôi lúc có nắng có mưa bất chợt
Ôi sao thấy nhớ Việt Nam quá

Giờ này tôi đang đứng , đang đứng ở một nơi xa
Nhưng trái tim thì vẫn in hình bóng quê nhà
Giờ này mùa xuân tới chắc phố phường thật đông vui
Một tình người ấm áp chỉ có Việt Nam thôi

[ DK ]

Gửi chút thương thương nhớ nhớ gửi một chút buồn thật vu vơ
Gửi về nơi xa ấy có một người đang đứng chờ
Gửi theo làn gió mới đến cánh đồng vàng xinh tươi
Nụ cười xinh trong nắng mới người con gái Việt Nam ơi

Là người tôi yêu đó là người luôn vẫn chờ
Một tình yêu đẹp lắm có thể viết như một bài thơ
Người Việt Nam là thế đơn giản lắm nhưng đậm chất tình người
Và tôi tự hào lắm khi nói tôi là người Việt Nam

Xem phim gì trong "Ngày của Bố"?

Bạn đã sẵn sàng rủ bố cùng xem phim với mình chưa?

Mới đó mà đã đến “Ngày của bố” rồi. Các bạn đã chuẩn bị quà gì chưa? Dưới đây có hẳn một danh sách những bộ phim nên xem vào ngày này, cũng là những bộ phim về tình cha con rất cảm động. Nếu bạn vẫn chưa “rục rịch” làm quà cho bố, hãy thử chọn một trong những tác phẩm này và rủ bố mình cùng xem nhé. Tin chắc rằng đây sẽ là một món quà vô cùng mới mẻ với người Việt Nam mình đấy.

1. I am Sam – Tôi là Sam (2001)

Đã 10 năm kể từ khi bộ phim ra mắt nhưng I Am Sam vẫn sống mãi trong lòng từng khán giả với những giá trị nhân văn đích thực, những thước phim cảm động, chạm đến trái tim của biết bao người.



Sau “chuyện tình một đêm” giữa Sam và người phụ nữ vô gia cư xa lạ, một sinh linh đã được hình thành. Nhưng người mẹ vô tâm đã bỏ rơi đứa con mình dứt ruột đẻ ra. Sam đã nhận nuôi đứa bé, bất chấp căn bệnh thiểu năng quái ác. Sam vụng về chăm con từng ngày, đặt tên con là Lucy theo một bài hát của nhómThe Beatles. Biết được câu chuyện cảm động trên, bà hàng xóm tốt bụng Annie cùng những người bạn thiểu năng đã giúp Sam vượt qua những tháng ngày vất vả “gà trống nuôi con”.



Lucy lớn lên ngày một xinh đẹp và thông minh, là một đứa trẻ hoàn toàn bình thường. Nhưng chính từ đây câu chuyện chuyển sang một bước ngoặt. Cô bé Lucy kiên quyết bỏ học vì sợ mình rồi sẽ thông minh hơn bố. Hội bảo trợ phụ nữ và trẻ em đã đưa em đi, lấy lý do Sam không có khả năng chăm sóc Lucy toàn diện khi bản thân Sam chỉ có IQ của một đứa trẻ lên 7. Ngày Lucy và Sam rời xa nhau cũng chính là sinh nhật 7 tuổi của em.



Với sự giúp đỡ của bạn bè và người quen, Sam đã tìm mọi cách để đưa Lucy quay trở về. Câu chuyện sẽ diễn biến như thế nào khi trong tay Sam không có nhiều tiền để thuê luật sư, mà anh cũng chẳng chứng minh được rằng mình có khả năng đem đến cho Lucy một cuộc đời sung đủ?



Với diễn xuất đầy triển vọng của Dakota Fanning cùng diễn viên gạo cội Sean Penn, I am Sam sẽ là một lựa chọn không tồi để thưởng thức và cảm nhận tình cha con. Tin chắc rằng câu chuyện cảm động trên đủ sức lay động cả những khán giả khó tính nhất.

2. Father of the Bride – Bố của cô dâu (1991)

Có mấy ai hiểu được tấm lòng tựa trời biển của người làm mẹ, của kẻ làm cha: Nuôi nấng con gái qua biết bao tháng ngày với tình thương vô tận, để rồi một ngày phải chứng kiến cô bé rời khỏi vòng tay, chững chạc bước đi và tạo dựng hạnh phúc cho riêng mình. Những xúc cảm mâu thuẫn ấy đã được thể hiện một cách xuất sắc qua bộ phim Father of the Bride.



Có một người cha lúc nào cũng lo lắng thái quá cho con gái mình - George Banks, thuộc tầng lớp thượng trung lưu, chủ một công ty giày thể thao ở California. Cũng có một cô con gái được yêu chiều hết mực -Annie. George những tưởng tháng ngày được ở bên con gái sẽ là mãi mãi. Nhưng...



Một ngày nọ, Annie về nhà và giới thiệu Bryan, tuyên bố rằng cô muốn lấy anh làm chồng dù cả hai mới quen nhau được 3 tháng. Người cha thương con gái vô biên này không chịu được cảnh phải sống xaAnnie. “Bần cùng sinh đạo tặc”, ông nghĩ ra cách bất lịch sự nhất để phá đám con gái mình. Quyết tâm càng tăng cao khi ông biết mình phải chi một khoản tiền rất lớn cho đám cưới, dù người vợ có cố gắng can ngăn đến chừng nào.





Những tình tiết lố bịch nhưng cũng vô cùng hài hước này sẽ dẫn bộ phim đến đâu? Đám cưới của Annie sẽ trở nên như thế nào? Góp mặt bởi danh hài Steve Martin, Father of the Bride là một trong những lựa chọn hàng đầu để xem nhân dịp “Ngày của bố”. Xem xong bộ phim này, biết đâu bạn sẽ hiểu bố thương mình đến chừng nào và yêu luôn bộ phim đấy.

3. The Pursuit of Happyness – Truy tìm hạnh phúc (2006)

Truy đuổi khắp thế gian, kiếm tìm cho được hai tiếng “hạnh phúc”, để rồi cuối cùng ta nhận ra “hạnh phúc” cũng có nghĩa là gia đình. Triết lý ấy được thể hiện rõ qua The Pursuit of Happyness, câu chuyện có thật về chàng trai vô gia cư Chris Gardner. Diễn xuất tài tình của Will Smith cùng chính con trai mình -Jaden Smith - đã tái hiện lại câu chuyện trên một cách cảm động nhất. Bộ phim đem đến cho Will Smithđề cử Oscar năm 2007 cho hạng mục Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Lấy bối cảnh năm 1981, nhân vật Chris là người luôn thất bại trong kinh doanh. Một lần nọ, Chris đầu tư hết vốn liếng dành dụm của cả nhà vào “Máy soi xương”, để rồi cuối cùng dẫn đến cảnh tay trắng. Vợ anh - Linda - đã không chịu được sự thất bại của chồng mà bỏ nhà, để lại anh và đứa con thơ Christopher.Chris sau đó bị phong tỏa tài khoản, bị tịch thu nhà và cả thẻ tín dụng. Lang thang ngoài đường cùng con trai, anh dần trở nên tuyệt vọng vì không tìm được một việc làm ổn định.





Có những khi hai cha con chịu khó khăn đến tột cùng, có những khi cha con tìm mãi không ra một chỗ ngủ đàng hoàng, phải chui vào toilet công cộng để ngủ; nhưng cả hai vẫn cùng nhau đẩy lùi khó khăn và truy tìm hạnh phúc của chính mình.



Từ “happyness” do những đứa trẻ nguệch ngoạc viết nên gửi cho ta một thông điệp: hạnh phúc không từ trên trời rơi xuống, hạnh phúc là do bản thân ta tạo nên. Đây là một bộ phim rất đáng xem trong “Ngày của bố”.
4. Finding Nemo – Đi tìm Nemo (2003)

Fan của Disney và Pixar thì quá quen thuộc với bộ phim này rồi nhỉ? Dù sản xuất từ năm 2003, Finding Nemo vẫn luôn giữ trong mình một sức hút nhất định với bất kì khán giả nhỏ tuổi nào.



Thật sâu dưới lòng biển có một gia đình cá hề, bao gồm Nemo và bố Marlin. Nemo mồ côi mẹ từ bé, chỉ có bố Marlin là gia đình. Vì sự mất mát đó của con, Marlin luôn tìm mọi cách bảo bọc Nemo, đưa cho con điều tốt nhất. Thế nhưng những suy nghĩ đó đã bất đồng với Nemo, bởi cậu tự cho rằng mình có khả năng tự lập và bố Marlin không bao giờ tin mình.





Một ngày nọ, Nemo bị vướng vào lưới bắt cá và bị lạc đến tận bên kia bờ đại dương. Marlin quá lo lắng cho con trai, đã quyết định vượt qua ngần ấy khoảng cách để kiếm tìm Nemo. Trên đường đi, Marlin đã gặp cô bạn Dory bị mắc chứng quên nặng. Dory đã nhiệt tình giúp đỡ Marlin trong cuộc hành trình. Cũng chính nhờ Dory, Marlin hiểu ra rằng con trai anh có thể tự chăm sóc cho chính mình.



Marlin sẽ giải cứu được Nemo chứ? Mâu thuẫn giữa hai cha con có giải quyết được không? Phim vẽ nên một bức tranh đầy cảm động về tình cha con và khiến ta nhận ra những giá trị đích thực trong cuộc đời này.

Người viết: Diệm Tử  Linh

Hê hê.

Ngày mai bố về. Căn bản là cũng mừng, vì cũng như bao nhiêu lần mình nói, một năm bố có ở nhà trên 3 tháng bao giờ. Về thì nhiều khi cũng được 1 2 tiếng, lúc mình đang ngủ, rồi lại đi mất dáng.

Chắc là mai bố ở nhà lâu, khoảng vài ngày.

Mừng <3

Bỗng dưng, lại tự hỏi, mình tự tập cái thói quen làm bố tự hào từ thuở nào.

Là những tháng ngày nhỏ bé, mình cố nhồi vào đầu biết bao cuốn sách khoa học, ngày ấy đơn giản là thích thôi. Tủ sách đầy ắp những quyển về khoa học vũ trụ. Để rồi ngày bé, mình đã thật lòng muốn làm việc ở NASA.

Mình vẫn tự hào là một con bé 8 tuổi thuộc tên các hành tinh, vị trí các hành tinh, thuộc tính các hành tinh và giải thích được các hiện tượng LoL

Rồi là những ngày hạng nhất đem về, hạng nhì đem về, top lớp đem về. Là những ngày của giải thưởng, của ngợi khen, của những hoạt động xã hội. MC, câu lạc bộ, tình nguyện viên, viết báo, tiếng Nhật, bóng rổ... tất tần tật.

Chắc sâu thẳm, cũng là mình muốn được bố khen, được mẹ khen.

Mình chẳng có gì cả. Thật chẳng có gì cả.

Nhiều khi cứ nghĩ, nếu mình không có cái tài nhiều chuyện, cũng như những khả năng viết hay ngoại ngữ, thì sẽ còn ai ở bên mình?

Chắc là chẳng ai cả. Lẽ đời là thế mà. Lợi dụng nhau để có cái mình cần.

Vẫn biết thế từ bé, nhưng tại sao, cứ thích để bản thân quên đi cái sự thật ấy :))

.

.

Chắc là từ khi lớp 2, khi buồn cả một ngày khi cô bạn mình rất mến và luôn đi chung phũ phàng bảo: "Tớ chơi với cậu chỉ vì muốn mượn truyện của cậu thôi". Và rồi lớp 3 suýt bị bắt cóc mất.

Cứ sợ cái gọi là lợi dụng, là thực dụng.

Cứ sợ những người nói chuyện với mình để trục lợi.

Cứ sợ cái thế gian đầy rẫy dối lừa.

Mình vẫn bảo, con người, đã sống thì ai chẳng lợi dụng nhau? Không vật chất cũng là tinh thần. Nhưng mà tại sao phải thế? Không đơn giản nói chuyện và tâm sự với nhau được sao?

Cũng bởi khi nãy, khi mình muốn về lại Nha Trang chơi với dì Châu - người dì bị bại não bẩm sinh, mẹ và bà đã phản đối kịch liệt.

"Chơi với cái con đần ấy để làm gì?"

Thế nếu mình cũng bị vào trường hợp đó, người khác cũng nói thế sao?

Không muốn, không muốn tí nào cả.

.

.

Cứ nhiều hôm lại như thế.

Bỗng dưng thấy buồn lắm, mỗi khi xung quanh chẳng có ai cả.

Bỗng dưng lại chẳng muốn cười nữa.

.

.

Có đợt, một người bảo mình là blog này buồn quá, sầu thảm quá, sẽ không tốt cho chính mình. Rồi thì bệnh tật, ốm đau, tổn thương tinh thần.

Mình lập blog để xả tâm sự mà, bảo sao không buồn cho được.

.

.

Lâu lắm chẳng bàn những vấn đề vĩ mô với ai cả.

Tự dưng muốn quá.

Nhớ tháng trước cãi nhau chính trị với thằng bạn :)) cũng vui, dù cãi nhau ủm tỏi cả lên.

.

.

Cứ thấy thiếu thiếu một điều gì đó, dù vốn dĩ đang rất đầy đủ.

Mình không thiếu bạn bè.

Mình không thiếu tình thương của gia đình.

Mình không thiếu những lời hỏi thăm mỗi khi bị chuyện gì, thậm chí là để stt bị cảm gì đó thôi.

Nhưng cứ thấy thiếu.

Cảm giác như một quả bóng rỗng.

Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

[Review] This is it

Written by me - Diệm Tử Linh

Link to the article in kenh14: http://kenh14.vn/c8/2011062504078289/this-is-it-huyen-thoai-trong-to-chinh-la-day.chn

.

.

Tôi tin chắc, hẳn bất kì ai trong chúng mình cũng dành một niềm yêu quý nhất định đối với Michael Jackson, nhỉ? Có những người nghe Michael từ lúc mới lên 3, hay tập nhảy những điệu nổi tiếng củaMichael khi 8 tuổi. Cái đưa Michael đến với lòng người hâm mộ là giọng hát, là tài năng, là những xúc cảm trong từng lời nhạc, là nỗ lực trong cả sự nghiệp ca hát của ông.



Riêng tôi, tôi đến với Michael từ những tiếng nhạc thuở nhỏ các anh chị vẫn ngâm nga: “Heal the world, make it a better day”. Qua tin tức, qua truyền miệng, tôi biết về ông và thầm mến mộ từ tận đáy lòng. Nhưng cái thật sự gắn kết tôi với ông lại là This is it, tác phẩm được ra lò sau khi ông qua đời.



This is it không phải một bộ phim về quá trình làm việc, cũng không phải bộ phim tự truyện về cuộc đờiMichael Jackson. Đây là một tập tư liệu tổng hợp những clip quay hậu trường nói về khâu chuẩn bị cho buổi biểu diễn cuối cùng ở London. Với những thước phim ngắn ấy, ta phần nào thêm mến yêu Michael, thêm cảm phục Michael và thầm cầu nguyện cho vị vua này yên nghỉ nơi thiên đàng.



Bản thân tôi khi xem phim đã bị choáng ngợp thật sự. Mở đầu phim là những dòng tâm sự của các vũ công khi họ được chọn để nhảy phụ họa cho Michael. Với những fan hâm mộ, việc được gặp thần tượng của mình, chụp chung một bức hình đã là thật tuyệt vời. Nhưng đối với họ, bằng chính cố gắng của mình, họ được đứng trên một sân khấu với ông, được biểu diễn cùng ông, được trở thành một phần trong huyền thoại của ông. Và còn gì hạnh phúc hơn điều ấy nữa?



Khi được hỏi về cảm xúc, có những người vui lên và bật khóc, cũng có những giọt nước mắt thầm lặng cảm động, nuốt trọn tiếng nói vào lòng. Trả lời rằng có những người bay từ tận Hà Lan đến để tham gia buổi diễn, có những người dành cả ngày trời trên máy bay hồi hộp gặp thần tượng của mình. Họ vô cùng tự hào về điều đó, không phải vậy sao?



Để rồi tiếng nhạc “I wanna be a startin of something” cất lên, ta như hòa mình vào những xúc cảm của người hâm mộ, nhẩm lại tình yêu của bản thân và lắng nghe thật kĩ từng tiếng hát của Michael, cũng như nhìn thật rõ từng điệu nhảy phức tạp.



Tôi đã không bao giờ ngờ được rằng một ca sĩ đã đến tuổi ngũ tuần như ông lại biểu diễn thật tuyệt vời đến vậy, có khác gì với thời huy hoàng xưa kia ấy? Vẫn giọng hát thật truyền cảm, vẫn tinh thần luôn rừng rực cháy bỏng, vẫn những bước nhảy thật nhịp nhàng.





Qua từng thước phim, có lẽ tôi thật sự nhận ra và hiểu được cái lý do Michael là vua. Là một vị vua với từng tiếng ca đều thu hút lòng người, với từng cử động như quyến rũ người xem. Từng khâu thật quá công phu, như thể ta cảm nhận được một chuẩn mực của hoàn hảo. Từ chọn vũ công, đến dàn dựng sân khấu, đến thiết kế vũ đạo... Cơ hồ, đã chẳng còn gì sánh được bằng.



This is it đi đến cuối phim, cả đoàn tập hợp lại tay nắm tay: "Chúng ta là một gia đình lớn". Hay chăng họ cũng đang nói với chúng ta? Rằng chúng ta - fan Michael, cũng là một gia đình lớn, một gia đình gắn kết với nhau bởi tình yêu với nhạc pop, với chính Michael Jackson. Bộ phim khép lại, để cho người xem những xúc cảm riêng biệt.





Bộ phim kết thúc là một câu chuyện dang dở. Buổi diễn đã chẳng diễn ra bởi sự ra đi quá đột ngột và đau lòng của Michael. Thế nhưng, sân khấu ấy vẫn luôn được đông đảo mọi người đón nhận, qua chính thành công của bộ phim This is it. Có những giọt nước mắt tuôn trào khi nhận ra sự thật rằng Michael đã đi, có những tình yêu ngày càng lớn mạnh bởi một hình tượng luôn sống mãi. Huyền thoại chính là đây!

Thứ Năm, 23 tháng 6, 2011

Nothingness.

Này, đánh con có phải là mẹ sai không?

Con là một phần của mẹ, nên mẹ có quyền đánh con, đúng không?

Có cả quyền dùng dép, dùng dao, dùng chổi, hay bất cứ thứ gì để hành hạ con, đúng không?

Và, con không xứng đáng được yêu, đúng không?

Cả khi con chết, cũng không có ai khóc cho con, phải không?

.

.

Con hiểu mà.

Con hiểu tất cả mà.

Chỉ là, đôi khi, cái tôi ngớ ngẩn của con lại tự lừa mình, lừa rằng có ai đó quan tâm đến con, nhiều thứ.

Mẹ bảo, con là một con chó, một con mất dạy, một con khốn nạn, một con điếm thối tha với mẹ, chỉ thế thôi.

Con như mẹ muốn rồi đấy.

Mẹ hài lòng chưa?

.

.

Mái tóc này, từng bị chị nắm rất mạnh và cắt, cắt cả niềm tự hào của mình về mái tóc dài.

Bản dĩ, bố thích con gái bố để tóc dài, và không muốn khi con định cắt ngắn.

Mẹ nắm đầu con đập vào tường, đập tan những hy vọng cuối cùng của con, về nhiều điều.

Hạnh phúc chưa, tất cả?

.

.

Tôi không thích cười.

Thật sự, tôi không thích cười, cũng không thích nói.

Và cái tôi giả tạo ấy vẫn cười đùa, cỡn bợt từng ngày.

Tôi kinh tởm, chính tôi.

Thứ Tư, 22 tháng 6, 2011

Beige - Dale Jida

Trình bày: Beige
Bài hát: Dale Jida
Chuno OST

Bản dịch này dự đoán 80% chính xác :d vì căn bản mình k biết tiếng hàn :d Dù vậy, đây vẫn là một trong số ít những bài nhạc hàn mình rất thích.

Enjoy.



Hangul

가슴이 울어도 나는 못가
서투른 몸짓도 더는 못해
고운 꽃하나를 향내듯
새들의 노랫소리도
머물다 이는 사라지는 한켠의 꿈일까

저 달이 슬피 운다
저달이 슬피 웃는다
헝클어진 그대 두눈처럼
내 시들어진 꿈처럼
바람이 불어온다
바람이 함께 늙는다
곱게 자람 꽃들도 다 별이되어 지는데
내 맘은 아직도 그 자리에

상처를 남기고 떠난 사랑
어설픈 미련이 나를 울려
어제의 찬란한 태양도
해맑게 웃던 모습도
한겨울 깊은 시름속에
묻혀진 꿈일까

저 달이 슬피 운다
저 달이 슬피 웃는다
헝클어진 그대 두 눈처럼
내시들어진 꿈처럼
바람이 불어온다
바람이 함께 늙는다
곱게 자란 꽃들도 다 별이되어 지는데
내 맘은 아직도 그자리에

바람이 불어온다
바람이 함께 늙는다
곱게 자란 꽃들도 다 별이되어 지는데
내 맘은 아직도 그 자리에

나나나나 나나 나나나나나나 나나나나 나나나 나나

Phiên âm

Gaseumi ureodo naneun motga
Seotureun momjitdo deoneun motae
Goun kkochanareul hyangnaedeut
Saedeurui noraessorido
Meomulda ineun sarajineun hankyeonui kkumilkka

Jeo dari seulpi unda
Jeodari seulpi utneunda
Heongkeureojin geudae dununcheoreom
Nae sideureojin kkumcheoreom

Barami bureoonda
Barami hamkke neurngneunda
Gopge jaram kkotteuldo da byeoridoeeo jineunde
Nae mameun ajikdo geu jarie

Sangcheoreul namgigo tteonan sarang
Eoseolpeun miryeoni nareul ullyeo
Eojeui challanhan taeyangdo
Haemarkge utdeon moseupdo
Hangyeoul gipeun sireumsoge
Mutyeojin kkumilkka

Jeo dari seulpi unda
Jeo dari seulpi utneunda
Heongkeureojin geudae du nuncheoreom
Naesideureojin kkumcheoreom

Barami bureoonda
Barami hamkke neurngneunda
Gopge jaran kkotteuldo da byeoridoeeo jineunde
Nae mameun ajikdo geujarie

Barami bureoonda
Barami hamkke neurngneunda
Gopge jaran kkotteuldo da byeoridoeeo jineunde
Nae mameun ajikdo geu jarie

Nananana nana nana
Nananana nananana nana nana

Lời dịch - Translation

Dẫu con tim khóc than đến tột cùng,
Với cái tôi vụng về, sao em đi tiếp được?
Đến khi hương hoa bắt đầu lan tỏa,
Đến khi tiếng chim hát chìm trong tĩnh lặng
Tất cả, liệu sẽ chỉ là giấc mơ nhạt dần?

Thật buồn, mặt trăng ngoài ấy đương bật khóc
Thật buồn, mặt trăng ngoài ấy đương mim cười
Hệt như anh, với đôi ngươi đẫm lệ
Hệt như em, với giấc mơ úa tàn
Gió cùng nhau thổi, trôi dạt khắp mọi nơi
Cả khi những bông hoa kia héo tàn
Trở thành ngọn sao trên nền trời đen thẳm
Trái tim này, mãi mãi thuộc về anh

Người em yêu, chỉ để đau thương ở lại
Và em khóc, bởi cái tôi dại khờ
Mặt trời rực ánh dương của ngày ấy
Và nụ cười rực nắng của anh,
Tất cả, là mơ thôi sao?
Giấc mơ bị đau thương mùa tuyết chôn vùi.

Thật buồn, mặt trăng ngoài ấy đương bật khóc
Thật buồn, mặt trăng ngoài ấy đương mim cười
Hệt như anh, với đôi ngươi đẫm lệ
Hệt như em, với giấc mơ úa tàn
Gió cùng nhau thổi, trôi dạt khắp mọi nơi
Cả khi những bông hoa kia héo tàn
Trở thành ngọn sao trên nền trời đen thẳm
Trái tim này, mãi mãi thuộc về anh

Gió cùng nhau thổi, trôi dạt khắp mọi nơi
Cả khi những bông hoa kia héo tàn
Trở thành ngọn sao trên nền trời đen thẳm
Trái tim này, mãi mãi thuộc về anh

Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2011

Lảm nhảm.

Đã lâu lắm rồi không quay lại nơi này. Không, phải nói là, đã lâu lắm rồi không viết lên nơi này.

Những ai thân với tôi, có lẽ đều biết, từ lâu lắm rồi, đột nhiên tôi bị mất khả năng viết. Kèm theo đó là khả năng "nói" về cảm xúc của bản thân.

Tôi đang nói sự thật, và tôi không đùa hay không muốn chơi nổi bằng những chuyện như thế này.

Có lẽ những điều đó nghe quá hoa mỹ đi, hoa mỹ đến nỗi tưởng chừng nó chỉ tồn tại ở một nơi thật xa. Nhưng chẳng phải, việc này hiện diện trong mỗi con người sao? Bỗng dưng một ngày bạn tỉnh dậy, và nhận ra một phần gì đó trong mình đã biến mất. Bạn cố gắng rất lâu, để nhận ra điểm thiếu sót của tâm hồn, để tìm lại mảnh ghép bị tháo rời.

Trong tôi, cái khả năng "bộc lộ" đã biến mất, hoàn toàn không theo chủ đích. Và từ ấy đến nay, tôi gần như không còn khả năng tâm sự với bất kì ai nữa. Bằng ngôn từ, bằng viết lách, không làm được điều gì cả.

Thỉnh thoảng trong tôi lóe lên những xúc cảm mạnh mẽ, về một điều, hay những ý tưởng về văn. Nhưng đến khi tôi đụng vào ngòi bút, những điều ấy tan biến cả. Thể như một ảo ảnh vô hình, mà có bằng cách nào cũng không giữ lại được.

Có một hôm, trong tôi dấy lên suy nghĩ, cảm tưởng như bản thân tôi đang ấp ủ. Ấp ủ xúc cảm hay nghĩ suy, trong một cái lọ thủy tinh. Đến khi lọ đầy, tôi sẽ lấy lại những khiếm khuyết hiện có của bản thân. Đại loại là như vậy. Hay cũng là nuôi nấng một phần của chính bản thân, đợi chờ một ngày cái bản thân đó lớn mạnh, và đủ sức để thể hiện mình.

.

.

Tôi không bị bệnh tâm thần. Chỉ là tôi luôn biết, tôi bất bình thường. Theo một nghĩa tốt với một số người, theo một nghĩa xấu với rất nhiều người, bao gồm chính tôi.

Giả như tôi là một tập hợp của những vấn đề, và những vấn đề đó lại tự đứng lên bảo vệ chính tôi, giúp tôi sống. Nhưng đó vẫn là vấn đề, như một bức tường được tự xây nên, và kẻ bị nhốt vẫn đang cố thoát khỏi nơi kia.

Tôi ở trong đó. Tôi ở ngoài này. Cả hai nơi.

Vậy nên, tôi chưa bao giờ hiểu được chính tôi cả.

Tôi thích những người thật sự bên tôi, vì họ đơn giản hiểu tôi. Họ hiểu những gì tôi không phải nói ra. Họ biết tôi hiện đang cần gì.

Tôi không biết cách cám ơn họ.

Thứ Hai, 6 tháng 6, 2011

[Two days of Nha Trang] Day 1.

Kể chút chuyện trước khi lên tàu vào tối ngày 3.6 nha <3 Vì mình nhiều chuyện. Trước đó là suýt nữa trễ tàu rồi, vì mẹ muốn tắm vào phút chót. 9h21 tàu sẽ chạy, mà 9h cả nhà mới bắt đầu đi ra đường, không thèm quan tâm đến việc đường bị kẹt hay những chuyện có thể xảy ra. Cũng may là sau đó gọi được 1 chú taxi tay nghề rất cứng, chú ấy chạy xe, mà lần đầu tiên mình thấy sợ luôn. Lưu ý là lúc lớp 2 có Diệp chở mình đi học 70km/h, mình ngồi tỉnh bơ cười bảo thích quá, lúc lớp 8 đi với anh Ryu chở thì ảnh chở khoảng 60km/h cũng bình thường. Đỉnh điểm là anh Hiếu chở mình với vận tốc 80km/h và mình tỉnh bơ :>

Chú đó đi lúc đường vắng vọt cực lẹ (cảnh sát mà thấy là đi tong sự nghiệp), chỉ vì nhà mình nhờ chú đi nhanh 1 chút, và chú ấy cũng biết là nhà mình sắp trễ tàu :"> ài lái kịt :">

Rồi thì cũng lên tàu, mà ôi chao...

Mua phải cái vé chết bằm T__T

Tàu đó là loại tàu bổ sung, với toa số 3, số 4 TUYỆT KHÔNG THỂ TẢ NỔI. Nó như một cái khách sạn vậy. Toa bằng gỗ, loại gỗ đẹp mà mình hay thấy đóng những tủ sách đó. Giường trắng tinh, và ngay cả buồng tàu nó cũng đẹp. Toilet THẬM CHÍ CÓ CẢ TRANH TREO TƯỜNG. Khiến mình nghĩ ngay, sao mấy chị mua phải vé gì kì cục quá T__T

Đó là chuyện toa của người ta.

Và toa của mình nó tệ hơn NHIỀU.

Các chị nhân viên của bố mẹ đặt cho nhà mình vé toa ngồi, ở ngay đầu tàu - toa số 1. Ở đó hơi bị dính khói. Đường đi cũng chật, và nhiều cái khác khá bất tiện. Toilet kinh khủng thì thôi rồi.

Nhưng nó có một cái hay. Ngay cả lúc mình trên đường đi về, hay khi mình đi đến Nha Trang, nhân viên của tàu rất tuyệt vời. Họ thậm chí còn tuyệt hơn những bồi bàn ở các cafe hạng sang. Vô cùng lễ phép và đáng yêu. Họ cũng giúp đỡ khách với một thái độ rất ân cần.

Mình nhớ hình như có 1 lúc một cụ già tới mua cháo, anh nhân viên hỏi "Ông muốn mua gì ạ?" "Vâng một cháo ạ.", rồi còn đưa bằng hai tay nữa chứ. Luôn luôn niềm nở, làm mình cũng thấy dễ chịu <3

.

.

Bỏ qua phần tốt đi, quay lại phần xấu.

Cái xe lửa cà tàng chạy tới 12 tiếng mới lết được sang Nha Trang. Trên đường đi dừng lại tránh tàu rất nhiều, và do mình dễ bị mất ngủ (lại nửa đêm có ai đó làm mình thức giấc) nên thức từ 1h đến khi tới nơi, là 9h.

Và ôi chao, nó nắng còn hơn Sài Gòn thân yêu.

Tiếp theo cũng chỉ là đến khách sạn gì đó thôi. Ba xàm ba láp. Đáng nói là từ đây!!! Sau khi nghỉ ngơi ở khách sạn rồi, nhà mình đi taxi sang nhà bà Băng. Đó là biệt thự rộng 365m2, với vườn tước xung quanh. Ngôi nhà cũng đẹp đến mê hồn. Lần sau mình sẽ chụp ảnh lại!!!

Vào nói chuyện với ông Phương. Mình đã nghĩ ngay, ông bà thật dễ chịu, và mình khá thích ông bà. Mình có gặp dì Châu, dì bảo, dì Hồng, dì Ngọc (?) (trừ dì Châu dì Bảo ra mình k nhớ mọi người lắm, à trừ chị Hiếu nữa). Ban đầu là ấn tượng bởi vì dì Bảo rất xinh, cực cực cực kì xinh. Và tiếp theo ấn tượng dì Châu, vì dì ngồi xe lăn. Lúc đó mình chưa nói chuyện với mọi người nhiều.

Bố đã định mua 1 biệt thự ở Nha Trang, thậm chí sắp xếp hẹn lịch luôn (chỉ trong 1 tiếng, cũng đã đi xem đất). Và sau cùng thì ý tưởng cũng bỏ, bởi vì bà nội bà ngoại không muốn :( Mình cũng muốn có một biệt thự ở Nha Trang quá, để mình sẽ về đó thường xuyên chơi với dì Châu dì Bảo <3

Tiếp theo là đi vòng vòng. Mình được đi Vinpearl, và phải nói chỗ đó tuyệt vời lắm. Rẻ đến kinh khủng. Có tưởng tượng được không? Bạn sẽ trả 360k cho tiền vé đi vào Vinpearl, nhưng đổi lại, bạn không phải mất thêm đồng nào ở trong đó nữa. 360k đó bao gồm tiền bạn dùng cáp treo cả đi cả về, chơi thật thoải mái TẤT CẢ những trò chơi trong Vinpearl, xem tạp kĩ (họ đã dùng 1 con khỉ để biểu diễn. Nó là một màn diễn rất tuyệt vời), và thậm chí cả vào thủy cung (phát bắp rang miễn phí luôn). Tưởng mắc nhưng lại rất rẻ, rất đáng tiền đi. Chất lượng phục vụ cũng tốt nữa. Toilet sạch ghê lắm <3

Vấn đề toilet đâu phải chỗ du lịch nào cũng được sạch đẹp như thế đâu. Và bạn được ngắm những quang cảnh RẤT RẤT RẤT tuyệt vời. Phải đi đến tận nơi mới hiểu được. Vinpearl vốn là 1 hòn đảo, và cảnh trên đó bài trí rất đẹp. Từ đảo bạn nhìn ra biển, nhìn về Nha Trang, có bực tức đến mấy bạn cũng không giữ giận lâu được đâu. Mình đi ở đó, và ăn buffet 3 miền (170k). Có lẽ cũng đáng tiền, dẫu sao thức ăn cũng "đậm chất 3 miền" mà. Sau đó là đi bộ vòng vòng, rồi xem sân khấu nhạc nước. Họ bắn nước theo từng bài nhạc khác nhau, và nó thú vị ghê lắm.

Xem xong đã là 9h, và đây là điều đáng buồn T__T Vì cả nhà mình đã phải xếp hàng mất nửa tiếng để được đến với cáp treo (thật ra bố mẹ xếp là chính, mình mệt quá ngồi không à) T__T hàng vô cùng dài. Tính ra thì nó đến 500m lận đó (hoàn toàn không nói đùa đầu). Vì lúc đó là cuối ngày rồi, Vinpearl sắp đóng cửa, ai ai cũng chuẩn bị đi về.

Lên được cáp treo thấy nhẹ nhõm hẳn (xếp hàng dài xong rồi mà). Bấy giờ biển đen như mực, chỉ còn chút ánh sáng của từng tòa tháp bừng lên. Xa xa dần hiện rõ nhịp sống Nha Trang buổi cuối ngày. Nó là cái gì đó khác hẳn với sự nhộn nhịp của HCM. Đèn sáng khắp nơi, nhưng bỗng nhận ra cái vẻ yên bình vốn ngự trị trong cuộc sống người dân nơi đây.

Dân Nha Trang rất cởi mở, và bác taxi chở nhà mình đi cả ngày thật sự rất đáng yêu. Bác ấy hướng dẫn khá tận tình, và niềm nở lắm.

Rồi cả nhà về khách sạn, đánh một giấc thật say.

Hết ngày rồi đó <3