Thứ Năm, 23 tháng 6, 2011

Nothingness.

Này, đánh con có phải là mẹ sai không?

Con là một phần của mẹ, nên mẹ có quyền đánh con, đúng không?

Có cả quyền dùng dép, dùng dao, dùng chổi, hay bất cứ thứ gì để hành hạ con, đúng không?

Và, con không xứng đáng được yêu, đúng không?

Cả khi con chết, cũng không có ai khóc cho con, phải không?

.

.

Con hiểu mà.

Con hiểu tất cả mà.

Chỉ là, đôi khi, cái tôi ngớ ngẩn của con lại tự lừa mình, lừa rằng có ai đó quan tâm đến con, nhiều thứ.

Mẹ bảo, con là một con chó, một con mất dạy, một con khốn nạn, một con điếm thối tha với mẹ, chỉ thế thôi.

Con như mẹ muốn rồi đấy.

Mẹ hài lòng chưa?

.

.

Mái tóc này, từng bị chị nắm rất mạnh và cắt, cắt cả niềm tự hào của mình về mái tóc dài.

Bản dĩ, bố thích con gái bố để tóc dài, và không muốn khi con định cắt ngắn.

Mẹ nắm đầu con đập vào tường, đập tan những hy vọng cuối cùng của con, về nhiều điều.

Hạnh phúc chưa, tất cả?

.

.

Tôi không thích cười.

Thật sự, tôi không thích cười, cũng không thích nói.

Và cái tôi giả tạo ấy vẫn cười đùa, cỡn bợt từng ngày.

Tôi kinh tởm, chính tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét