Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2010

Ước mơ.

"Lời thầy luôn nhắc, ước mơ, giống như cánh diều
Nhiều khi cao vút, nhưng cũng có khi, chỉ là ước mơ..."
Mỹ Tâm - Vũ Quốc Việt

Ừ, có lẽ là thế.

Nhớ thuở bé, bố hỏi tôi muốn làm gì, tôi hét lớn "CON MUỐN LÀM CÔ GIÁO, DẠY CHO MẤY BÉ NHỎ NHỎ". Lớn lên, tôi khẳng định rằng, tôi muốn làm một nữ doanh nhân, và đến bây giờ tôi vẫn nghĩ như vậy.

Tôi là một con người đầy tham vọng, và luôn muốn vun đầy những ước nguyện của mình. Tôi muốn theo ngành photography, tôi muốn theo ngành âm nhạc, tôi muốn làm một backpacker quanh khắp nơi trên thế giới, tôi muốn đi đến mọi nơi và làm tất cả mọi nghề tôi có thể để kiếm sống. Tôi muốn làm một tình nguyện viên, giúp những bé bị bệnh hiểm nghèo. Tôi cũng muốn có một trang trại nhỏ, dể tôi hưởng một cuộc sống yên bình.

Giờ đây, tôi như đứng trước biết bao ngã rẽ. Một bước chân thôi, nó sẽ quyết định cuộc đời tôi. Và tôi đang phân vân, tôi phải theo ngã rẽ nào?

Sống là không phải một mình, nhưng nếu hy sinh bản thân cho người khác, tôi có đủ can đảm không? Tôi thường hay "muốn", và tôi ít khi nào làm cả. Đó là cái sự khốn nạn của tôi.

Lớn lên, trong đầu tôi bỗng xuất hiện những thứ khó hiểu, những suy nghĩ vẩn vơ, những nỗi niềm khó chịu. Và tôi vẫn đang tìm cách để giải quyết chúng.

A, phiền thật mà.

.

.

Tôi vẫn thấy mình học rất đuối.

Đầu năm vô, tôi khá tự hào vì điểm của mình là 44,25, cái điểm mà tôi vốn nghĩ sẽ hơn khá nhiều người. Và giờ đây, tôi học trong lớp, còn thua cả những con người 41,75 điểm.

Do chủ quan, do lười biếng, do tôi thật sự yếu hay gì đó, tôi không còn biết nữa.

Tôi đã quyết định ở lại VN, cố gắng, nhưng đó có phải điều đúng không? Khi mà từ nhà trường và gia đình luôn có những áp lực cố gắng để dồn tôi thành một cục?

Nhắc về gia đình, tôi rất điên về chuyện mẹ tôi "nói hộ tôi".

Bố hôm trước hỏi, "vậy sao này Thư tính thi khối nào?". Mẹ trả lời ngay, "Thư thi ban D, nhưng thi cả ban A. Thư nó thi cả hai khối".

Xong tôi nổi điên lên. Cuộc đời của tôi là tôi quyết định. Đừng có ai đi mà quyết định hộ tôi! Quyết định đã đời xong bắt tôi làm cái nghề họ muốn à? Đừng có vớ vẩn! Tôi sống cho tôi chứ sống cho người khác à?

Tôi nói thẳng, tôi sẽ thi ban D. Không A với iếc gì hết! Đã vậy, lúc tôi nói lại, còn bị chửi mới ghê.

Xin lỗi chứ, tôi thà rớt đại học 5 năm, còn hơn đậu ngay vào cái ngành tôi không thích!

Rõ ràng mà, ở VN, tôi không còn được là tôi nữa. Tôi thích môn Anh văn, tôi bị bắt học toán lý hóa. Tôi thích gì cũng phải làm cái ngược lại.

Vớ vẩn. Bồi dưỡng cái giỏi và khắc phục cái dở, chứ điên đầu vào một môn mình yếu được cái quái gì? Bực mình.

Tôi quyết định ở lại VN là để ở lại cùng bạn bè, để sau này có cái gọi là mối quan hệ. Tôi quyết gì tôi sẽ làm vậy. Đừng có ai có ý nghĩ là sẽ "giúp tôi quyết định".

Bực mình.

.

.

Quyết đoán có thừa, chuyên môn vẫn chưa đủ, đó là những gì tôi được nghe.

Tôi là người vậy sao?

Thứ Bảy, 30 tháng 10, 2010

Ken và Tùng.

Hai người này, mình biết khi đi hướng đạo sinh. Họ nói họ là bạn thân. Và mình đang đọc những lời cãi nhau của họ.

Mình không phải con trai, nên có lẽ không hiểu được. Theo những gì mình thấy, có vẻ hai bạn ấy thích cùng một người. Xong cãi nhau vì người đó, dù Ken có vẻ nhẫn nhịn hơn, và đúng nhiều hơn. Vậy mà, tình bạn có thể dễ đứt đến như vậy vì một người con gái sao?

Ngày đó, người mình thích đã để ý Bội, và mình lập tức bỏ cái người đó, không phải Bội. Mình sẽ không như họ, chỉ vì chuyện này mà coi nhau không bằng một con chó.

.

.

Là mình, mình sẽ không như Ken, mà sẽ giận cái con người xem thường mình như vậy đến suốt đời.

Bạn bè là gì nếu sẵn sàng bỏ nhau, chi vì một người con gái/ con trai? Bạn bè là gì mà sẵn sàng chửi nhau là không bằng cục phân như vậy? Bạn bè là gì mà không thể giải thích, nói chuyện với nhau như vậy?

Ôi, rốt cuộc, phải sống thế nào trên cái thế gian đầy tréo ngoe này đây?

Ước chi có một cuốn công thức, mà mỗi khi gặp rắc rối, mình sẽ mở nó ra để tra tìm lối thoát.

.

.

Mình và Phương, có lẽ là unbreakable bone rồi xD Nhưng... những người khác thì sao đây?

Bao lần mình sợ, rằng những con người mình đang yêu, rồi một ngày sẽ quay lưng và bỏ mình lại. Để rồi mình sẽ lại cô đơn, như cái thuở đáng sợ ấy.

Không muốn. Không thích. Phải nói là rất ghét.

Bệnh với chả tình.

Nó thì nó đang khó chịu.

Hai năm về trước, cơ thể nó bắt đầu yếu rõ rệt. Nó đi ra ngoài lạnh một chút là nó sẽ về với con sốt và ho khù khụ. Nó ra gió một chút là bắt đầu bay luôn. Và hệ quả là 1 tháng trước nó uống C điên cuồng, liên tục uống hết 3 lọ C trong một tháng.

Nó đi bệnh viện, nó đi bác sĩ, họ bảo nó là vì bệnh của nó nên nó dễ ngã bệnh hơn người thường. Phiền chưa.

Giờ thì nó thèm đi khám tổng quát, xem nó còn cái bệnh quái gì không.

Hiểu câu của bố rồi, "sức khỏe là vàng".

Tiên sư nhà cái thằng bệnh.

Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2010

Đêm lạnh.

Đêm nay, lạnh, cô độc.

Mình có một ấn tượng rất xấu về mưa, và trời lạnh. Và hôm nay, trời trao ngay đó mà xD

Mỗi lần thế này, trong mình trỗi dậy cảm giác cô đơn, cảm giác sợ. Dẫu vậy mà cứ thích cái tiết lạnh đến tái tê cõi lòng thế này.

Bố mẹ không có nhà. Nó như một giọt nước đương tí tách vào bể lòng vốn đong đầy sự cô đơn.

Giờ mới nhận ra, có lẽ, tất cả những gì mình đang sợ, đều bắt nguồn từ 2 năm về trước.

Cuối cùng, mình cũng chỉ là một đứa ăn theo, và một đứa nhạy cảm đến vớ vẩn.

.

.

Hôm nay, đang học toán, mình mới nhận ra: giày thầy đã sờn.

Mình thật sự liên tưởng đến bài "Người thầy" của Cẩm Ly. Chỉ là, với thầy thì "vẫn đôi giày xưa sờn đôi chân" chắc là đúng hơn.

Mình đã học được cách cảm nhận, nhìn mọi thứ một cách chín chắn hơn. Nên, mình đã hiểu, thầy là con người tận tụy đến dường nào. Mình biết thầy bị bệnh tim, nhưng khi nghe, mình chỉ nghĩ thế này - một suy nghĩ dơ bẩn: "Sao không nghỉ dạy luôn cho rồi".

Sau đó, Trà kể về lúc thầy lên cầu thang. Cái tôi bướng bỉnh cũng lung lay đôi chút. Và giờ đây, thay vào nó là một sự kính phục và yêu thầy đến tột cùng.

Mình sẽ không cố gắng đi dạy từng ngày với cơ thể yếu đuối của bản thân.

Mình sẽ không cố gắng giảng dạy từng chút cho học trò mình, không kiên nhẫn để mắng mỏ học trò cho nó nên người.

Mình sẽ không nhắm mắt làm ngơ cho những sự mất tập trung, quậy phá trong lớp học.

Và, mình sẽ không cố gắng làm bản thân trẻ lại, để thêm tinh thần vào tiết học.

Thật sự mình rất kính trọng thầy, sau khi nhận ra những gì thầy đã làm. Sau khi nhìn thấy đôi giày sờn màu ấy, mình thật sự muốn ôm thầy mà khóc thật to. Hét lên rằng, "con xin lỗi thầy"

Rất tiếc, bản thân mình vốn biết, mình sẽ không bao giờ có đủ dũng khí để làm vậy.

Chợt nhớ một câu mình từng nói, "Với tôi, khó nhất là lời "xin lỗi" và "cám ơn" ". Giờ thì nó đúng rồi đấy, đúng đến chết tiệt rồi đấy.

Qua chuyện này, cũng phần nào hiểu ra được ý đồ của thầy Bộ khi muốn tặng sơ mi cho các giáo viên nam :)) Dù không biết ý đồ đó có phải là những gì mình đang nghĩ.

Chủ Nhật, 24 tháng 10, 2010

xD

Vì hôm nay, mình sẽ bị đánh. Thật tàn khốc, thật ác liệt, như những gì mẹ đã làm với mình năm ngoái.

Nhớ năm ngoái, hôm đó mình ốm, nhưng không nói mẹ. Mình nói là muốn nghỉ, và mẹ bắt đầu lấy chổi ra đánh. Đánh điên cuồng, đến điên dại, khiến mình cảm tưởng mẹ muốn đánh mình đến chết thì thôi.

Lấy cây chổi đập hết sức vào đầu mình, tất cả những chỗ mình yếu nhất. Lưng, mọi nơi. Và hành động lúc đó của mình là, ngồi yên, cuốn thật chặt mình lại, và để yên cho bị đánh.

Hết hôm đó, mình đã thật sự rất yếu, và rồi khóc đến ngất đi.

Hôm nay chuyện đó sẽ lại xảy ra mà thôi, quen lắm rồi mà.

Mình sẽ lại ngồi yên, không trốn tránh nữa.

.

.

Mình sợ, thật sự rất sợ.

Có ngồi yên đó thì vẫn sợ. Có tránh né thì vẫn sợ.

Cái cơ thể này thì còn chỗ nào được chừa lại?

That's how my beloved life is. More of the violence, less of the conversation.

Tường thuật.

7h30 hôm nay, bố gọi mình, để cafe với bố. Xong, mình dự định sau đó sẽ đi coi và cổ vũ bóng đá lớp CTCD.

8h mình bắt đầu rời nhà, và ngồi cafe với bố, nói nói nói, nghe nghe nghe. Kể ra lần nào đi chơi với bố cũng vui cả.

Mình yêu bố lắm. Lúc nào bố cũng cố gắng trẻ lại vì mình, để hiểu được mình, để giúp đỡ mình. Bố làm vậy đỡ cho mẹ, và chính bố là người nghe mình tâm sự, rất nhiều.

Hôm qua, lúc đi ngang qua kem BUDS, bố biết mình đang mệt, bố hỏi là mình có muốn ăn kem không. Vui lắm.

Rồi đến lúc cafe, mình gọi điện hỏi các bạn chừng nào đấu, nghe 1h30 mới đấu, hết hồn luôn =)) Xong là dự định sang chỗ Phương, mà cuối cùng, muốn gặp chị Quyên, nên quyết định đi gặp chị.

Thật cám ơn họ rất nhiều vì đã giúp đỡ mình, một đứa con nít chẳng biết gì cả, một đứa con nít tự kỉ ngu xuẩn. Và bây giờ, mình đã thật sự hiểu anh Chân muốn nói gì khi bảo "Anh muốn EC là một gia đình".

Lát sau là về nhà, nghe mẹ chửi. Rồi bờ la bờ la.

Bi kịch bắt đầu từ đây.

2h, mình rời nhà, cúp học lý để cổ vũ đá banh cho các bạn, và sau đó là đi sinh nhật Bau. Trời xui đất khiến thế nào mà, thầy lý gọi đt về nhà, và mẹ phát hiện ra mình cúp học =))

Đang đi chơi, mình bỏ về, bỏ tất cả các cuộc vui.

Để xem, tối nay là dao, là chổi, hay là dép đây? LoL

.

.

Từ nay sẽ cố gắng điều chỉnh bản thân lại \ m / Vì một tương lai tươi sáng hơn.

.

.

Lúc đang sn, Đa nói là mình thích anh Chân :)) Có lẽ nhiều người cũng nghĩ như vậy.

Rồi có ngày mình phải chính thức kể với họ tất cả về con người kia sao? Về cái chuyện mình vẫn còn thích người ấy thế nào sao?

Lần cuối cùng, mong rằng, không biết gì về mình thì đừng phát ngôn bừa :)

A...

.

.

Sẽ dịch tặng em Như một bài =)) Sau khi ẻm đòi bài Tong hua cho ẻm =))

.

.

Còn ấu trĩ quá. Còn con nít quá.

Không thích.

Thứ Tư, 20 tháng 10, 2010

Guang Liang - Tong Hua

Ê địt: Mình đính chính lại là mình ko biết tiếng trung =)) vẫn đang trong quá trình tập huấn luyện tập nha.

Ghiền kinh khủng cái từ ê địt =))

"Dẫu cả thế giới bỏ mặc em, anh sẽ là người duy nhất đứng bên em."

Tặng anh Lê Chân.

Trình bày: Guang Liang
Bài hát: Tong Hua
Người dịch: Thư



Lời phiên âm:

Wang le you duo jiu
Zai mei ting dao ni
Dui wo shuo ni zui ai de gu shi
Wo xiang le hen jiu
Wo kai shi huang le
Shi bu shi wo you zuo cuo le shen me

#
Ni ku zhe dui wo shuo
Tong hua li dou shi pian ren de
Wo bu ke neng shi ni de wang zi
Ye xu ni bu hui dong
Cong ni shuo ai wo yi hou
Wo de tian kong xing xing dou liang le

*
Wo yuan bian cheng tong hua li
Ni ai de na ge tian shi
Zhang kai shuang shou
Bian cheng chi bang shou hu ni
Ni yao xiang xin
Xiang xin wo men hui xiang tong hua gu shi li
Xin fu he kuai le shi jie ju

Repeat # and *

Wo yao bian cheng tong hua li
Ni ai de na ge tian shi
Zhang kai shuang shou
Bian cheng chi bang shou hu ni
Ni yao xiang xin
Xiang xin wo men hui xiang tong hua gu shi li
Xin fu he kuai le shi jie ju

Wo hui bian cheng tong hua li
Ni ai de na ge tian shi
Zhang kai shuang shou
Bian cheng chi bang shou hu ni
Ni yao xiang xin
Xiang xin wo men hui xiang tong hua gu shi li
Xin fu he kuai le shi jie ju

Yi qi xie wo men de jie ju

Lời dịch

Đã bao lâu rồi? Từ khi em kể
Về câu chuyện cổ mà em hằng yêu
Mãi nghĩ về nó,
Anh bắt đầu sợ.
Anh làm gì sai rồi sao?

Vừa khóc, em vừa nói
Rằng, cổ tích chỉ là giả dối thôi,
Rằng anh sẽ không phải hoàng tử của em.

Có lẽ em không hiểu rằng,
Từ khi em cất tiếng yêu anh
Trong mắt anh, nơi trời cao thăm thẳm ấy,
Bắt đầu thắp lên ngàn vạn ánh sao.

Anh nguyện làm chàng hoàng tử, trong câu chuyện cổ của em
Làm vị thiên sứ mà em vẫn hằng yêu
Anh sẽ giang tay, biến chúng thành đôi cánh, và bảo vệ em
Em phải tin, rằng ta là nhân vật chính của câu chuyện cổ
Nơi hạnh phúc và nguyện cầu là điểm dừng.

Vừa khóc, em vừa nói
Rằng, cổ tích chỉ là giả dối thôi,
Rằng anh sẽ không phải hoàng tử của em.

Có lẽ em không hiểu rằng,
Từ khi em cất tiếng yêu anh
Trong mắt anh, nơi trời cao thăm thẳm ấy,
Bắt đầu thắp lên ngàn vạn ánh sao.

Anh nguyện làm chàng hoàng tử, trong câu chuyện cổ của em
Làm vị thiên sứ mà em vẫn hằng yêu
Anh sẽ giang tay, biến chúng thành đôi cánh, và bảo vệ em
Em phải tin, rằng ta là nhân vật chính của câu chuyện cổ
Nơi hạnh phúc và nguyện cầu là điểm dừng.

Anh nguyện làm chàng hoàng tử, trong câu chuyện cổ tính của em
Làm vị thiên sứ mà em vẫn hằng yêu
Anh sẽ giang tay, biến chúng thành đôi cánh, và bảo vệ em
Em phải tin, rằng ta là nhân vật chính của câu chuyện cổ
Nơi hạnh phúc và nguyện cầu là điểm dừng.

Anh sẽ là hoàng tử trong câu chuyện cổ của em
Làm vị thiên sứ mà em vẫn hằng yêu
Anh sẽ giang tay, biến chúng thành đôi cánh, và bảo vệ em
Em phải tin, rằng ta là nhân vật chính của câu chuyện cổ
Nơi hạnh phúc và nguyện cầu là điểm dừng.

Cùng nhau, ta viết nên kết thúc của riêng mình.

Thứ Hai, 18 tháng 10, 2010

Cấp ba.

Tháng ngày qua là những tháng ngày thật sự khó khăn với mình, cám ơn những người thân quen đã luôn ở đó bên mình ^^

Mình đã nhận ra, tất cả là lỗi của mình. Ngay cả chuyện mình bê trễ, bê bối, và tất cả.

Mình bước vào cấp ba, và trong khi mọi người đã quen được nếp sống ở nơi đây, mình vẫn rất bê bối thật sự. Đến cả hôm nay, mình đã khóc đến cạn nước mắt, vì mình nghĩ đến chuyện sẽ chuyển trường, để trốn được con người ấy.

Nhưng suy cho cùng, đó là chạy trốn, là bỏ cuộc, mà mình thì không làm vậy.

Mọi người hãy yên tâm là mình sẽ ám mọi người dài lâu nhé :)

.

.

Hôm nay là cái ngày mình đau lắm :) Sau bao nhiêu chuyện ở trường, mình về nhà, và mình không nhận được gì ngoài sự la nhiếc, trách mắng. Mình chỉ xé giấy tập cũ khi bực tức, và đây là lần thứ hai mình làm như vậy, sau cái ngày mình bị cắt tóc.

Thật sự cám ơn những con người vẫn luôn ủng hộ mình, nhiều lắm. Vì mọi người dỗ mình mà giờ mình đang cười toe toét đó nha.

Mình yêu mọi người lắm.

Mình vẫn đang giữ mảnh giấy an ủi của Tiên, và nhớ như in câu an ủi của Hà Phương:

"Thư mà khóc nữa là Phương bắt Thư bao Phương kem đó".

.

.

Anh Chân bảo mình, có chuyện gì thì cứ tâm sự với anh :) Giờ mình nhận ra là không thể.

Một ngày, mình có thể khóc đến cạn nước mắt. Cớ vì sao mà lại có thể làm phiền anh được? Mỗi lần gặp, mình bị sỉ vả đến tận cùng. Mỗi lần gặp, bạn bè lại tăng cái sự khinh bỉ đối với mình.

Giang nói, "T thấy ổng cũng nói hơi quá, t biết tính m mà"

Vy nói, "Ồi, t biết m mà. T biết m là con dê chúa trên diễn đàn rồi"

Yến vì nghe người đó kể, đã suýt ghét mình.

Họ là những con người hay nói chuyện với mình, và những con người không làm vậy thì rồi cũng sẽ khinh bỉ mình thôi :) Và cũng chẳng ai biết mình bị người khác bịa chuyện về cuộc sống của mình. Họ nghe thôi, và họ nghĩ thôi.

Đầu lớp 10, mà có lẽ bị một số người khinh bỉ rồi.

.

.

Thụy rất tế nhị :) Nhưng cuối cùng, đọc những lời đó, mình vẫn đau.

Làm sao mà sau bao nhiêu chuyện thế này, mình không còn khả năng nhận ra hàm ý của người khác được chứ?

.

.

Sẽ không nói câu "Con đã cố gắng hết sức" đâu \ m /

.

.

Vẫn chưa vui được chút nào cả.

Lại một lần nữa, mình tự hỏi: Phải khóc đến bao giờ thì mình mới mạnh mẽ?

Phải bao nhiêu tuổi, mình mới trưởng thành hơn được?

Thứ Năm, 14 tháng 10, 2010

OMG.

Ôi... dạo này mình bị thất vọng khá nhiều. Và mình nhận ra, mình chỉ là kẻ đứng nhất của một tập thể rất nhỏ, và chẳng là gì của một nơi rộng lớn đến dường này.

Từ lúc vào ngôi trường Nguyễn Thượng Hiền, mình bị shock lắm. Từ cái việc đùng một cái mình bị hạng 42, đùng một cái mình gặp biết bao nhiêu người giỏi hơn mình. Lần đầu tiên, mình biết được, mình đã nói tiếng anh một cách hoàn toàn sai.

Nó là một trải nghiệm rất mới lạ, mà mình đang cố gắng quen dần. Cũng phải vậy thôi. Bỗng nhiên, mình gặp biết bao nhiêu người giỏi hơn mình rất rất nhiều. Mình nhận ra biết bao khuyết điểm của bản thân, nhận ra cố gắng chưa bao giờ là đủ.

Cố lên. Cố lên. Nhất định sẽ không thua!!!

Thứ Tư, 6 tháng 10, 2010

A...

I love him, that's it.

I thought that, I could overcome it when I wouldn't see him anymore. I did, actually. But now, it's all returning to me.

Love is like a boomerang. It goes away whenever you want, but returns anytime it wants.

This is somewhat called "first love". So annoying. And, even though we can hardly see each other, sometimes I just suddenly like him again.

Nah...

:x :x

Đêm qua, mình mệt quá, mà đã có một giấc ngủ hoàn toàn không mộng mị :x Mừng đến chết mất thôi.

Chỉ vì chuyện ấy, từ thứ bảy đến giờ, không đêm nào mình đươc ngủ yên giấc. Và cái cớ cho sự mất ngủ đó, mình cũng không thể hiểu được.

Mình mong, nó không phải những gì mình đang nghĩ.

.

.

Hôm qua mình bắt đầu đi học tiếng trung, để một ngày sẽ quay lại với tình yêu đích thực, tiếng nhật. Mình bỏ tiếng nhật cũng khá lâu rồi còn gì.

Hôm trước, xem lại đĩa Doraemon, và đột nhiên ước muốn học lại tiếng nhật dâng trào. Mình vẫn chưa quên các cấu trúc, mà hán tự thì bây giờ không còn nhớ được nữa.

Giờ mới thật sự thấm lời cô: hán tự nếu không sử dụng liên tục, nhất định sẽ quên.

Có ngày mình đi xổ tiếng Trung cho mèo nghe \ m /

.

.

Ôi, dịch nhạc còn bao nhiêu bài, ý tưởng fic cũng có đến, mà vẫn chưa thực hiện được cái nào cả.

Mình nhớ ngày tháng lớp 8, rảnh rang /__\ thời thiếu nữ anh hùng của mình, bôn ba giang hồ từ đây sang đó.

.

.

Mình xem lại những tấm hình xưa cũ.

Mình cười trong tất cả tấm hình, nhưng chỉ có một tấm, mình thấy mình đã cười thật sự.

Niềm vui là thứ khó đạt được như vậy sao?

Ôi, từ nay sẽ chỉ cười mỉm cho thiên hạ coi \ m /

.

.

Em nó ngại lắm nha ;__; Người ta là bạn trai của ty em nó, mà giờ người ta tán tỉnh em nó, em nó phải làm sao? ;__;

Không muốn vì anh đó mà ty giận mình đâu ;__;

.

.

Show hàng vì em nó ghiền nhất ba tấm này :x chụp với em Sya và các ty đó.



.

.

Hôm qua đi ngang qua Trần Quang Khải, gặp Trúc.

Cảm giác không giống khi xưa mấy, nhưng ít ra, có vẻ Trúc vẫn là một người như vậy.

Mình không thích khi bạn bè ai cũng thay đổi. Nếu tình bạn là một thứ có thể dễ dàng bị cắt đứt bởi không gian và thời gian, thì có lẽ giờ đây mình chỉ có một người bạn đích thực rồi.

Thế gian không ai tuyệt vời như mình từng nghĩ cả. CTCD giờ đây có lẽ cũng vậy thôi.

Chủ Nhật, 3 tháng 10, 2010

Giới thiệu :x

Mình nói là giới thiệu chứ nơi ấy có lẽ ai cũng biết rồi. Thật sự là mình thích chỗ ấy quá.

Đó là Ghost cafe :x

Mới hôm qua, một cách rất tình cờ, mình thấy chỗ ấy, và có xem qua một số bản dịch. Các bạn ấy dịch rất mướt, với văn phong rất nhẹ nhàng. Các bạn cũng có một sự rất nỗ lực để dịch ;__; (theo mình là thế, vì các bạn dịch được nhiều quá)

*Tủi thân nhìn lại cái xó nhà của mình*

*Buồn*

Tóm lại là mình nhiệt liệt mời gọi mọi người ủng hộ nơi này ha :x Đồng thời mong các bạn ủng hộ Dog Bones Fansub :x

Ôi, nhìn mấy bạn ấy mà quyết tâm dịch nhiều hơn đây ;__; Tủi thân quá.

Sleepless.

Đêm qua mình mất ngủ, có lẽ đến 1h 2h mới yên giấc cho được.

Cả cái đêm ấy, mình trằn trọc trên giường, băn khoăn vì những câu hỏi lạ mãi trong đầu. Nó quấn chặt như một vòng gai thép, mà mình mãi không thể tháo gỡ được.

Chỉ vì chuyện đó, mình rất đau, không hiểu lý do nữa. Thật ra thì uất ức nó chiếm phần nhiều hơn.

Mà mình vẫn không hiểu, tại sao cái chuyện đó cứ lảng vảng quanh đầu mình. Không thể nào xảy ra cái chuyện mình đang nghĩ /__\

Ôi...

Mình không muốn làm con gái đâu, nếu con gái là nhạy cảm thế này.