Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2010

Đêm lạnh.

Đêm nay, lạnh, cô độc.

Mình có một ấn tượng rất xấu về mưa, và trời lạnh. Và hôm nay, trời trao ngay đó mà xD

Mỗi lần thế này, trong mình trỗi dậy cảm giác cô đơn, cảm giác sợ. Dẫu vậy mà cứ thích cái tiết lạnh đến tái tê cõi lòng thế này.

Bố mẹ không có nhà. Nó như một giọt nước đương tí tách vào bể lòng vốn đong đầy sự cô đơn.

Giờ mới nhận ra, có lẽ, tất cả những gì mình đang sợ, đều bắt nguồn từ 2 năm về trước.

Cuối cùng, mình cũng chỉ là một đứa ăn theo, và một đứa nhạy cảm đến vớ vẩn.

.

.

Hôm nay, đang học toán, mình mới nhận ra: giày thầy đã sờn.

Mình thật sự liên tưởng đến bài "Người thầy" của Cẩm Ly. Chỉ là, với thầy thì "vẫn đôi giày xưa sờn đôi chân" chắc là đúng hơn.

Mình đã học được cách cảm nhận, nhìn mọi thứ một cách chín chắn hơn. Nên, mình đã hiểu, thầy là con người tận tụy đến dường nào. Mình biết thầy bị bệnh tim, nhưng khi nghe, mình chỉ nghĩ thế này - một suy nghĩ dơ bẩn: "Sao không nghỉ dạy luôn cho rồi".

Sau đó, Trà kể về lúc thầy lên cầu thang. Cái tôi bướng bỉnh cũng lung lay đôi chút. Và giờ đây, thay vào nó là một sự kính phục và yêu thầy đến tột cùng.

Mình sẽ không cố gắng đi dạy từng ngày với cơ thể yếu đuối của bản thân.

Mình sẽ không cố gắng giảng dạy từng chút cho học trò mình, không kiên nhẫn để mắng mỏ học trò cho nó nên người.

Mình sẽ không nhắm mắt làm ngơ cho những sự mất tập trung, quậy phá trong lớp học.

Và, mình sẽ không cố gắng làm bản thân trẻ lại, để thêm tinh thần vào tiết học.

Thật sự mình rất kính trọng thầy, sau khi nhận ra những gì thầy đã làm. Sau khi nhìn thấy đôi giày sờn màu ấy, mình thật sự muốn ôm thầy mà khóc thật to. Hét lên rằng, "con xin lỗi thầy"

Rất tiếc, bản thân mình vốn biết, mình sẽ không bao giờ có đủ dũng khí để làm vậy.

Chợt nhớ một câu mình từng nói, "Với tôi, khó nhất là lời "xin lỗi" và "cám ơn" ". Giờ thì nó đúng rồi đấy, đúng đến chết tiệt rồi đấy.

Qua chuyện này, cũng phần nào hiểu ra được ý đồ của thầy Bộ khi muốn tặng sơ mi cho các giáo viên nam :)) Dù không biết ý đồ đó có phải là những gì mình đang nghĩ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét