Thứ Hai, 28 tháng 5, 2012

Đời chán.

Đời chán chứ chẳng phải chán đời nữa rồi. Tức là chán đời đến mức chỉ thấy đời quá chán. Tức là chán đời đến mức ngồi tự kỷ bên cái blog nhỏ nhỏ này.

Hôm nay ngày 27.5.2012. Ba ngày nữa cho tròn bốn tháng xa nhà. Bốn tháng của việc xa cuộc sống ăn sung mặc sướng, xa đời công chúa tiểu thư dựa dẫm, gần hơn với việc tự chủ.

Bốn tháng đó, tôi đã thay đổi. Bạn bè tôi thay đổi. Việt Nam thay đổi. Không nói đến theo chiều hướng tích cực hay tiêu cực. Có những người quyết định xa đời, có những người quyết định lìa đời, có những người quyết định yêu đời, có những người quyết định chán đời. Nhiều quyết định được đặt ra lắm, xóa đi hẳn ký ức xưa kia của tôi về họ, về Việt Nam.

Đơn giản là họ thay đổi, còn tôi lạc lõng trước những đổi thay kia.

Cũng chán, cũng nản.

Nhiều khi họ tìm gặp tôi, thông báo về việc họ sắp tự tử. Tôi khuyên không được. Tôi chấp nhận không được. Và rồi tôi lại ủng hộ, một cách điên rồ, như thể chính tôi bị cuốn vào những suy nghĩ tiêu cực ấy.

Tôi giờ là một nạn nhân của dòng xoáy cuộc đời rồi.

Ngày xưa tôi từng đọc một câu nói trong lớp học văn, và tôi vẫn nhớ đến tận bây giờ. Rằng đã sống trên cuộc đời này, dù là con điếm hay có là thương gia, dẫu là hoàng tử hay những ai nghèo hèn rẻ mạt, ai cũng ít nhất một lần phải trải qua cảm giác đau thương. Đời đau đến vậy, mà tôi chẳng nỡ bỏ lại sau lưng những đau thương kia. Sợ rằng sẽ mất những hạnh phúc đợi chờ sau buồn đau ấy, sợ rằng để lại nước mắt cho những người yêu tôi. Đơn giản, tôi sợ sống, nhưng tôi sợ chết hơn. Vì chết thì cô độc lắm, buồn lắm.

Đời đau đến vậy, nhưng vì đau mới biết trân trọng từng tiếng cười. Có những người nghe niềm đau của tôi, sẻ chia và giúp đỡ tôi vượt qua. Chết đi rồi thì mất tất cả. Cái gì cũng sợ.

.

.

Sao giờ tôi sợ nhiều thế?

Ngày xưa, trước khi tôi vào NTH, tôi có biết sợ gì?

Tôi muốn trách tất cả cho Bùi Cảnh Bộ :)) và trách tôi, vì tôi ơi, sao tôi nhạy cảm vậy?

.

.

Ngày chán.

Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

[Translated Fiction] Legend of Porasitus


Writer: Kẻ lãng du (a.k.a. Halcyon/Miên Miên/Headoles)
Original Language: Vietnamese
Translated to English by Diệm Tử Linh (a.k.a. Quỳnh Thư)

The translator's note should be updated in no time, as soon as I find myself some free time :)

The translation might be updated like one chapter a month. I don't have much free time, as well as the writer.  I apologize for any inconvinience. Also, this story has 2 editions. I'm translating the new one.

Please leave some comments to support both the translator and the writer.

P/s: I'll try to translate everything which the writer said, so that you have a better concept of this story. My words shall be presented in green, and the writer's words shall be in grey.

That's it. Enjoy the story.
.

.


LEGEND OF PORASITUS
by Kẻ lãng du (a.k.a. Halcyon/Miên Miên/Headoles)

Genres: Fantasy/Drama/Romance/War…
Warning:1/ Though you might find some SA throughout the story, there’s not enough to be considered about.
2/ No “Pure justice” exists here.
Note: Should anyone prefer to repost Legend of Porasitus, do inform me, state out the credit (author’s name, homepage: http://legendofporasitus.com) and after reposting, send me the link.

In case you do not repost LoP as a whole piece, but partially to quote in your post, signature, v.v… credit must be stated out (quoted from Legend of Porasitus – by Thảo Dương/kẻ lãng du – http://legendofporasitus.com).

Using LoP without considering what I, the author, clearly stated, shall be considered plagiarism.

.
.
.
.

According to the ancient myth, there exists a silk string attached to every human being ever since birth, which is managed by three goddesses. They are Clotho, the weaver who weaves the silk string so life could be; Lachesis who draws the length of each life and other events, which some might consider “destiny”; and Atropos, the strict judge, who holds in her hands the powerful scissor that cuts strings in destined times.

Life is a circle, live to die, die then be, as endless as the universe’s repeating its routine. Human beings forever dreams of eternity. But there’s been a quote:


“Life is the game of chess. I hope death should come soon, still yearn for its never coming. My hope shall discover the winner of this great game of life.  My yearning fears for all those ambition never being achieved. Yet I know, given time enough, this game I might win.”


Meaningless lives, meaningless deaths. The narrated world in this sorrowful yet glorious history book isn’t meant for those.


Live, to be remembered. Live, to pride on being timeless heroes till death arrives.


Heroes can live either by blood or kindness. Yet most importantly, heroes are those daring to live on faith.


Legend of Porasitus… the final bible upon those who sacrificed, rose up in hazy winter’s blue sky, is the story narrated in an olden book about a bloody and teary tale, the hymn of war and endless love.


A star that shines upon three fates.


And that olden tale has become a living legend, written in blood of those who passed away and regretful tears of those who survived… to suffer.

Thứ Hai, 21 tháng 5, 2012

Note cho một đêm dài


Cũng lâu lắm rồi mới có một đêm thức. Mà đâu phải là hôm nay lén lút trốn, để rồi mất ngủ này nọ? Đủ giấc rồi đấy chứ. Chỉ là đêm nay muốn thức thôi.

Có một thuở, cứ đêm về là lại có đều đặn một bài blog trên một blog tự kỷ. Mỗi bài viết đấy cứ phản ánh tất cả trong tâm hồn, từ những lo lắng về ngày tan trường, từ những buồn lòng vì bố mẹ cãi nhau, tất cả đều được đưa lên trên blog. Nơi ấy như chiếc hộp nhỏ chứa đựng những gì thầm kín nhất mà mãi chẳng dám mở miệng ra tâm sự với ai. Để rồi những tiếng trải lòng ấy cũng có người đọc, quan tâm, hỏi han và nhận xét. Lắm khi vui lắm đấy, đơn giản vì biết, mình đang tồn tại, và có người quan tâm đến sự tồn tại của mình thôi.

Ngày xưa blog là một chốn riêng tư. Viết không bao nhiêu người đọc, viết gì cũng tự do thoải mái. Nói xấu cả thiên hạ, chửi bới hết người này đến người khác mà vẫn mạnh mồm. Giờ thì vẫn tự do thoải mái, nhưng do người đọc nhiều hơn rồi, nên sự vô tư trong lời nói và ngôn từ ngày nào cũng mất đi dần. Lắm khi, buồn lắm, buồn thật buồn, nhưng cũng không blog lên được. Cả một bài viết dài bị xóa trong tích tắc, chỉ vì sợ người ta đọc được, người ta biết cái bản chất xấu xa của mình, cả sự ác mồm ác miệng nữa. Tâm sự cũng chẳng còn tin tưởng ai để tâm sự, nên bao nhiêu nỗi lòng cứ trôi ngược vào trong. Để rồi khóc, để rồi thật giả tạo mà hiền lành và ít nói hơn mọi ngày; để rồi lại chẳng muốn nói năng gì, chỉ thích ngồi trong một góc thật tối thôi.

Blog lớn lên, chủ blog cũng đã lớn lên. Có những khi đọc lại những bài viết ngày xưa, chỉ biết cười: "Mình của hôm qua là thế à?", xong tự hào hơn, tự bảo rằng: "Này Quỳnh Thư của tôi ơi, cô lớn hơn một chút rồi đấy. Cho phép cô tự hào một chút đấy, cứ thỏa mãn thoải mái đi. Chỉ có cô và tôi thôi này.". Cứ từng ngày trôi qua là từng ngày mất đi bản thân.

Chắc blog chưa bao giờ thay đổi. Chỉ là bản thân chủ blog thay đổi thôi. Dấu chân và yêu thương để lại cũng là dành cho chủ blog, chưa bao giờ dành cho blog.

Cũng vì vậy, ẩn chứa trong sự tự hào đó, vẫn có một nét buồn nhất định, không bao giờ phai đi được.

Ngày xưa tôi biết nhiều người lắm, nói chuyện vui đùa cùng nhiều người lắm.

Giờ đây tôi vẫn biết nhiều người, nhưng người ta là những người mới. Tức là người cũ đã lần lượt bỏ tôi đi, cũng như tôi đã tự tách rời bản thân vói người ta.

Tôi tham lắm. Tôi thích nhận được thôi, tôi không thích mất đi gì cả.

.

.

Là lần thứ bao nhiêu rồi? Khi tôi bắt đầu nhìn lại bản thân và hoang mang, không biết mình ở đâu trong thế giới rộng lớn này.

"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng". Nhưng tôi không biết "ta", cũng chẳng biết được "người". Thua cuộc hoàn toàn, bị xoáy hoàn toàn.

Tôi 16 tuổi, không được thích cười như những người cùng tuổi khác. Tôi cũng buồn chứ. Sao tôi không thấy vui?

Tôi 16 tuổi, không thích những gì những bạn bè cùng trang lứa thích. Tôi cũng bơ vơ chứ. Sao tôi không có chung sở thích với mọi người? Tôi biết nói gì trong những cuộc nói chuyện chung?

Tôi 16 tuổi, tôi làm được nhiều điều bạn bè tôi không làm được. Tôi cũng sợ chứ. Tôi cứ thế này, có xa cách mọi người quá không?

Tôi 16 tuổi, tôi thích ru rú ở nhà với sách, với bố mẹ. Tôi cũng hoang mang chứ. Đến bao giờ thì tôi trở nên khép kín với xã hội hoàn toàn?

Cảm xúc thì đầy lắm, nhưng tiêu cực thì nhiều. Nói lại chẳng ai tin, nghĩ rằng: con này bị điên! Vậy nói với ai bây giờ?

Có bao nhiêu bạn thân là vậy, cuối cùng cũng chỉ còn lại tôi là hiểu mình.

Một thuở, tôi vào đâu đó, tôi đọc được những dòng đại loại thế này và cứ nhớ mãi. Không nhớ nguyên văn nữa, ý chính thôi.

"Yêu thương đến đi, để lại những dấu chân nông sâu khác biệt trong tim tôi. Có những khi tôi muốn cầm chổi quét đi tất cả, nhưng lông chổi sắc nhọn quá, không đủ để nâng niu tim mềm"

Tôi đang thấy vậy đấy.

.

.

Thật ra tôi giả tạo lắm đấy. Nói cái này mà nghĩ cái khác đấy. Lắm khi cười mà chả thấy buồn cười đâu. Cười vì thấy đó là một vở hài, cười vì cần phải cười thôi.

Thôi thì cũng mong xã hội chấp nhận được sự giả tạo của tôi, đập phá nó được thì tôi cũng mừng.

.

.


Đời buồn lắm em tôi ơi. Giàu đến đâu mới mua được một tiếng cười thật lòng?

Nên thôi, em cười đi, đừng tiếc nuối gì nữa. Biết đâu, em lại giàu hơn cả tôi đấy.

Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2012

Skylar Grey - Coming Home

Trình bày: Skylar Grey
Bài hát: Coming Home






Lời nhạc - Lyrics:

And the blood will dry
Underneath my nails
And the wind will rise up
To fill my sails

So you can doubt
And you can hate
But I know
No matter what it takes

I'm coming home
I'm coming home
Tell the world I'm coming home
Let the rain wash away, all the pain of yesterday
I know my kingdom awaits and they've forgiven my mistakes
I'm coming home
I'm coming home
Tell the world I'm coming

Still far away
From where i belong
But it's always darkest
Before the dawn

So you can doubt
And you can hate
But i know
No matter what it takes

I'm coming home
I'm coming home
Tell the world I'm coming home
Let the rain wash away, all the pain of yesterday
I know my kingdom awaits and they've forgiven my mistakes
I'm coming home
I'm coming home
Tell the world I'm coming

I'm coming home
I'm coming home
Tell the world I'm coming home
Let the rain wash away, all the pain of yesterday
I know my kingdom awaits and they've forgiven my mistakes
I'm coming home
I'm coming home
Tell the world I'm coming home

Lời dịch

Và máu sẽ khô
Dưới từng nanh móng
Và gió sẽ thổi
Đẩy đưa cánh buồm

Nên, bố mẹ cứ nghi ngờ
Và ghét bỏ con đi
Chỉ là, con biết
Dù thế nào đi nữa

Con sắp về, con sắp về rồi
Bố mẹ khoe đi. Con sắp về rồi
Để mưa cuốn trôi
Đau thương ngày cũ

Có vương quốc đương ngóng con từng ngày
Có những ai đã tha cho con rồi
Con sắp về, con sắp về rồi
Bố mẹ khoe đi. Con sắp về rồi.

Vẫn còn xa quá
Từ nơi con đứng
Nhưng bố mẹ ơi
Sau cơn mưa, trời lại sáng

Nên, bố mẹ cứ nghi ngờ
Và ghét bỏ con đi
Chỉ là, con biết
Dù thế nào nữa

Con sắp về, con sắp về rồi
Bố mẹ khoe đi. Con sắp về rồi.
Để mưa cuốn trôi
Đau thương ngày cũ

Có vương quốc đương ngóng con từng ngày
Có những ai đã tha cho con rồi
Con sắp về, con sắp về rồi
Bố mẹ khoe đi. Con sắp về rồi.

Con sắp về, con sắp về rồi
Bố mẹ khoe đi. Con sắp về rồi.
Để mưa cuốn trôi
Đau thương ngày cũ

Có vương quốc đương ngóng con từng ngày
Có những ai đã tha cho con rồi
Con sắp về, con sắp về rồi
Bố mẹ khoe đi. Con sắp về rồi.