Thứ Hai, 28 tháng 5, 2012

Đời chán.

Đời chán chứ chẳng phải chán đời nữa rồi. Tức là chán đời đến mức chỉ thấy đời quá chán. Tức là chán đời đến mức ngồi tự kỷ bên cái blog nhỏ nhỏ này.

Hôm nay ngày 27.5.2012. Ba ngày nữa cho tròn bốn tháng xa nhà. Bốn tháng của việc xa cuộc sống ăn sung mặc sướng, xa đời công chúa tiểu thư dựa dẫm, gần hơn với việc tự chủ.

Bốn tháng đó, tôi đã thay đổi. Bạn bè tôi thay đổi. Việt Nam thay đổi. Không nói đến theo chiều hướng tích cực hay tiêu cực. Có những người quyết định xa đời, có những người quyết định lìa đời, có những người quyết định yêu đời, có những người quyết định chán đời. Nhiều quyết định được đặt ra lắm, xóa đi hẳn ký ức xưa kia của tôi về họ, về Việt Nam.

Đơn giản là họ thay đổi, còn tôi lạc lõng trước những đổi thay kia.

Cũng chán, cũng nản.

Nhiều khi họ tìm gặp tôi, thông báo về việc họ sắp tự tử. Tôi khuyên không được. Tôi chấp nhận không được. Và rồi tôi lại ủng hộ, một cách điên rồ, như thể chính tôi bị cuốn vào những suy nghĩ tiêu cực ấy.

Tôi giờ là một nạn nhân của dòng xoáy cuộc đời rồi.

Ngày xưa tôi từng đọc một câu nói trong lớp học văn, và tôi vẫn nhớ đến tận bây giờ. Rằng đã sống trên cuộc đời này, dù là con điếm hay có là thương gia, dẫu là hoàng tử hay những ai nghèo hèn rẻ mạt, ai cũng ít nhất một lần phải trải qua cảm giác đau thương. Đời đau đến vậy, mà tôi chẳng nỡ bỏ lại sau lưng những đau thương kia. Sợ rằng sẽ mất những hạnh phúc đợi chờ sau buồn đau ấy, sợ rằng để lại nước mắt cho những người yêu tôi. Đơn giản, tôi sợ sống, nhưng tôi sợ chết hơn. Vì chết thì cô độc lắm, buồn lắm.

Đời đau đến vậy, nhưng vì đau mới biết trân trọng từng tiếng cười. Có những người nghe niềm đau của tôi, sẻ chia và giúp đỡ tôi vượt qua. Chết đi rồi thì mất tất cả. Cái gì cũng sợ.

.

.

Sao giờ tôi sợ nhiều thế?

Ngày xưa, trước khi tôi vào NTH, tôi có biết sợ gì?

Tôi muốn trách tất cả cho Bùi Cảnh Bộ :)) và trách tôi, vì tôi ơi, sao tôi nhạy cảm vậy?

.

.

Ngày chán.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét