Thứ Hai, 21 tháng 5, 2012

Note cho một đêm dài


Cũng lâu lắm rồi mới có một đêm thức. Mà đâu phải là hôm nay lén lút trốn, để rồi mất ngủ này nọ? Đủ giấc rồi đấy chứ. Chỉ là đêm nay muốn thức thôi.

Có một thuở, cứ đêm về là lại có đều đặn một bài blog trên một blog tự kỷ. Mỗi bài viết đấy cứ phản ánh tất cả trong tâm hồn, từ những lo lắng về ngày tan trường, từ những buồn lòng vì bố mẹ cãi nhau, tất cả đều được đưa lên trên blog. Nơi ấy như chiếc hộp nhỏ chứa đựng những gì thầm kín nhất mà mãi chẳng dám mở miệng ra tâm sự với ai. Để rồi những tiếng trải lòng ấy cũng có người đọc, quan tâm, hỏi han và nhận xét. Lắm khi vui lắm đấy, đơn giản vì biết, mình đang tồn tại, và có người quan tâm đến sự tồn tại của mình thôi.

Ngày xưa blog là một chốn riêng tư. Viết không bao nhiêu người đọc, viết gì cũng tự do thoải mái. Nói xấu cả thiên hạ, chửi bới hết người này đến người khác mà vẫn mạnh mồm. Giờ thì vẫn tự do thoải mái, nhưng do người đọc nhiều hơn rồi, nên sự vô tư trong lời nói và ngôn từ ngày nào cũng mất đi dần. Lắm khi, buồn lắm, buồn thật buồn, nhưng cũng không blog lên được. Cả một bài viết dài bị xóa trong tích tắc, chỉ vì sợ người ta đọc được, người ta biết cái bản chất xấu xa của mình, cả sự ác mồm ác miệng nữa. Tâm sự cũng chẳng còn tin tưởng ai để tâm sự, nên bao nhiêu nỗi lòng cứ trôi ngược vào trong. Để rồi khóc, để rồi thật giả tạo mà hiền lành và ít nói hơn mọi ngày; để rồi lại chẳng muốn nói năng gì, chỉ thích ngồi trong một góc thật tối thôi.

Blog lớn lên, chủ blog cũng đã lớn lên. Có những khi đọc lại những bài viết ngày xưa, chỉ biết cười: "Mình của hôm qua là thế à?", xong tự hào hơn, tự bảo rằng: "Này Quỳnh Thư của tôi ơi, cô lớn hơn một chút rồi đấy. Cho phép cô tự hào một chút đấy, cứ thỏa mãn thoải mái đi. Chỉ có cô và tôi thôi này.". Cứ từng ngày trôi qua là từng ngày mất đi bản thân.

Chắc blog chưa bao giờ thay đổi. Chỉ là bản thân chủ blog thay đổi thôi. Dấu chân và yêu thương để lại cũng là dành cho chủ blog, chưa bao giờ dành cho blog.

Cũng vì vậy, ẩn chứa trong sự tự hào đó, vẫn có một nét buồn nhất định, không bao giờ phai đi được.

Ngày xưa tôi biết nhiều người lắm, nói chuyện vui đùa cùng nhiều người lắm.

Giờ đây tôi vẫn biết nhiều người, nhưng người ta là những người mới. Tức là người cũ đã lần lượt bỏ tôi đi, cũng như tôi đã tự tách rời bản thân vói người ta.

Tôi tham lắm. Tôi thích nhận được thôi, tôi không thích mất đi gì cả.

.

.

Là lần thứ bao nhiêu rồi? Khi tôi bắt đầu nhìn lại bản thân và hoang mang, không biết mình ở đâu trong thế giới rộng lớn này.

"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng". Nhưng tôi không biết "ta", cũng chẳng biết được "người". Thua cuộc hoàn toàn, bị xoáy hoàn toàn.

Tôi 16 tuổi, không được thích cười như những người cùng tuổi khác. Tôi cũng buồn chứ. Sao tôi không thấy vui?

Tôi 16 tuổi, không thích những gì những bạn bè cùng trang lứa thích. Tôi cũng bơ vơ chứ. Sao tôi không có chung sở thích với mọi người? Tôi biết nói gì trong những cuộc nói chuyện chung?

Tôi 16 tuổi, tôi làm được nhiều điều bạn bè tôi không làm được. Tôi cũng sợ chứ. Tôi cứ thế này, có xa cách mọi người quá không?

Tôi 16 tuổi, tôi thích ru rú ở nhà với sách, với bố mẹ. Tôi cũng hoang mang chứ. Đến bao giờ thì tôi trở nên khép kín với xã hội hoàn toàn?

Cảm xúc thì đầy lắm, nhưng tiêu cực thì nhiều. Nói lại chẳng ai tin, nghĩ rằng: con này bị điên! Vậy nói với ai bây giờ?

Có bao nhiêu bạn thân là vậy, cuối cùng cũng chỉ còn lại tôi là hiểu mình.

Một thuở, tôi vào đâu đó, tôi đọc được những dòng đại loại thế này và cứ nhớ mãi. Không nhớ nguyên văn nữa, ý chính thôi.

"Yêu thương đến đi, để lại những dấu chân nông sâu khác biệt trong tim tôi. Có những khi tôi muốn cầm chổi quét đi tất cả, nhưng lông chổi sắc nhọn quá, không đủ để nâng niu tim mềm"

Tôi đang thấy vậy đấy.

.

.

Thật ra tôi giả tạo lắm đấy. Nói cái này mà nghĩ cái khác đấy. Lắm khi cười mà chả thấy buồn cười đâu. Cười vì thấy đó là một vở hài, cười vì cần phải cười thôi.

Thôi thì cũng mong xã hội chấp nhận được sự giả tạo của tôi, đập phá nó được thì tôi cũng mừng.

.

.


Đời buồn lắm em tôi ơi. Giàu đến đâu mới mua được một tiếng cười thật lòng?

Nên thôi, em cười đi, đừng tiếc nuối gì nữa. Biết đâu, em lại giàu hơn cả tôi đấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét