Thứ Ba, 17 tháng 1, 2012

Gửi đến tôi của ngày hôm nay :)

Hihi :)

Cái này là tôi thích lảm nhảm, lảm nhảm một mình tôi nghe thôi :) có lẽ nhiều khi, con người cũng cần lảm nhảm lắm đấy.

.

.

Lâu lắm rồi tôi mới viết lại. Không phải vì tôi không muốn viết đâu. Tôi muốn viết lắm, và tôi cũng thích viết vô cùng, nhưng mỗi khi bắt đầu thì tôi lại bị mất khả năng chọn ngôn từ diễn đạt cảm xúc của mình.

Tôi tự nhủ với bản thân, có lẽ chăng đó là sự tích góp xúc cảm? Như thể mỗi ngày, tôi sẽ bỏ chút suy nghĩ, chút trái tim của mình vào trong một chiếc bình thủy tinh; đến khi bình đầy thì xúc cảm sẽ trào dạt ra, và tôi sẽ lại có thứ để nói, để viết, để tâm trạng.

Có lẽ, đến khi không còn viết được nữa, tôi mới nhận ra, "viết" quan trọng với tôi như thế nào. Như hoa cần nước, như yêu thương cần yêu thương, như con người... cần sự chia sẻ :)

Hihi

Vậy là đã lâu lắm rồi, tôi không được chia sẻ một cách thoải mái đấy.

Ngày trước, vì bố mẹ hay đánh tôi, tôi cứ khóc hoài, buồn hoài, và viết hoài. Tôi cứ vu vơ mấy câu chữ, ngẩn ngơ những tiếng lòng, để rồi trải tất cả lên cái blog thân yêu này.

Tôi đã gọi nơi đây là "nhà", vì chỉ ở nơi đây, tôi mới tâm sự được. Có lẽ sẽ rất nhiều người đọc, có lẽ sẽ chẳng ai thèm đọc, tôi không quan tâm nữa.

Tôi chỉ cần biết là tôi đang tâm sự, và tôi đang được lắng nghe. Blog của tôi im lặng ngồi nghe tôi, cho tôi đối diện với bản thân, và giúp tôi hết buồn. Nó không nói lại tôi, hay bắt tôi làm những gì tôi không thích cả.

Từ khi nào, "viết", đã trở thành một phần không thể thiếu của tôi rồi.

.

.

Dạo này tôi cứ ngẩn ngơ ra, như ngốc vậy.

Mấy hôm nữa tôi sắp đi du học rồi, đi về một nơi xa lắm; tưởng chừng như tôi sẽ mãi mãi không gặp lại một vài người bạn nữa.

Cảm giác là lạ, như thể bạn lớn lên, và mọi thứ càng lúc càng rời xa khỏi những gì bạn mơ. Bạn mơ về những điều vĩnh hằng, bạn mơ về những mối quan hệ hoàn hảo kéo dài thật lâu, và đùng một cái, chúng chấm dứt.

Vì tôi đã mất đi người tôi từng gọi là BFF :)

Vì tôi đã mất đi tất cả những ai tôi từng gọi là BFF :)

Nên giờ tôi chẳng tin vào gì nữa cả.

:)

Thường thì tôi thích lạc quan lắm, lạc quan đến vô cùng, lạc quan như con nít. Đến mức có lẽ ai đó thấy, sẽ bảo là "con này ngây thơ quá", "kệ nó, để nó nếm trải sự đời rồi thì hết dám ba hoa luôn".

Chắc là không ngây thơ đâu.

Chỉ là vì tôi biết đến sự thật đau đến tột cùng rồi, nên tôi cần một điều để tin vào.

Tôi muốn tin vào những thứ thật đẹp, thật đáng yêu, thật ngây thơ.

Tôi muốn mơ về những đẹp tươi thuở bé tôi từng mơ.

Tôi muốn ngây thơ, tôi muốn cười, tôi muốn không ai biết là tôi buồn.

:)

.

.

Hihi, dạo này lúc nào tôi cũng cười :))

Cũng có nghĩa, lúc nào cũng buồn.

Vậy nên, tôi ghét nụ cười của chính tôi.

Nó là thứ giả tạo nhất tôi từng thấy.

.

.

Tôi quên hết những kỉ niệm đẹp của tôi rồi.

Làm sao để nhớ ra?

.

.

Trống rỗng.

Đầu tôi trống rỗng. Tim tôi trống rỗng. Cả cơ thể và tâm hồn tôi trống rỗng.

Tôi phải bỏ gì vào, để nó hết trống rỗng?

.

.

Bây giờ là 5h53 sáng.

Dạo này ngày nào cũng thức đến giờ này :)

Ngủ cũng không được nữa.

Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2012

Hiền Thục - Nhật ký của mẹ

Hahahoho, tự dưng giữa đêm, mình nổi hứng nhớ mẹ :)) và hệ quả là nghe một đống nhạc về mẹ luôn



Thật sự bài hát này cảm động lắm, là những trang nhật ký khi mẹ chăm con. Với mình đó là sự lựa chọn và kết hợp tuyệt vời của từng từ, từng câu chữ, từng dòng nhạc.

Nhưng trong clip này mình thấy Hiền Thục hát chưa truyền cảm lắm í. Nếu có giọng của Như Quỳnh của ngày trước hát bài này là tuyệt vời luôn, hoặc là giọng RIKKI :))

Thôi, lời nhạc nè.

Lời nhạc


Trang thứ nhất...
Bao ngày Mẹ ngóng, bao ngày Mẹ trông, bao ngày Mẹ mong con chào đời,
Ấp trong đáy lòng, có chăng tiếng cười của một hài nhi đang lớn dần?
Mẹ chợt tỉnh giấc, và Mẹ nhìn thấy hình hài nhỏ bé như thiên thần,
Tiếng con khóc oà, mắt Mẹ lệ nhòa, cám ơn vì con đến bên Mẹ...
Này con yêu ơi, con biết không? Mẹ yêu con, yêu con nhất đời!
Ngắm con ngoan nằm trong nôi, mắt xoe tròn, ôi bé cưng!
Nhìn Cha con, Cha đang rất vui, giọt nước mắt lăn trên khóe môi,
Con hãy nhìn kìa, Cha đang khóc vì con...

Trang thứ hai...
Một ngày tỉnh giấc, rồi Mẹ chợt nghe, vụng về con nói câu:"Mẹ ơi!"
Chiếc môi bé nhỏ thốt lên bất ngờ, khiến tim Mẹ vui như vỡ òa...
Đây là mặt đất, này là trời cao, đây là nơi đã sinh ra con,
Bước chân bé nhỏ bước đi theo Cha, bước chân đầu tiên trên đường đời...
Này con yêu ơi, con biết không? Mẹ yêu con, yêu con biết bao!
Hãy cứ đi, Mẹ bên con, dõi theo con từng bước chân...
Ngày mai sau khi con lớn khôn, đường đời không như con ước mơ,
Hãy đứng lên và vững bước trên đường xa...

Trang thứ ba...
Ngày đầu đến lớp, Mẹ cùng con đi, ngập ngừng con bước sau lưng Mẹ,
Tiếng ve cuối hè, hát vang đón chào, ánh mặt trời soi con đến trường...
Ngày ngày đến lớp, dần dần con quen, bạn bè, Thầy Cô yêu thương con,
Bé con của Mẹ vẫn luôn chăm ngoan, khiến cho Mẹ vui mãi trong lòng...
Này con yêu ơi, con biết không? Mẹ yêu con, yêu con rất nhiều!
Những khuya ôn bài, con thức, xót xa tim Mẹ biết bao!
Từng kỳ thi nối tiếp nhau, tuổi thơ con trôi qua rất mau,
Ước chi con Mẹ mai sau sẽ thành công...

Trang thứ tư...
Một ngày Mẹ thấy con cười vu vơ, nụ hồng con giấu trong ngăn bàn,
Lá thư viết vội, có tên rất lạ, chắc là người con thương rất nhiều!
Một ngày Mẹ thấy con buồn vu vơ, cành hồng vẫn ở trong ngăn bàn,
Lá đâu đã vàng, hoa đâu đã tàn, cớ sao nhìn con úa thu sang?
Này con yêu ơi, con biết không? Mẹ yêu con, yêu con rất nhiều!
Những kỷ niệm lần đầu yêu, suốt một đời đâu dễ quên...
Vầng trăng kia sẽ sưởi ấm con, và sau cơn mưa, nắng sẽ trong,
Sẽ có một người yêu con hơn Mẹ yêu...

Trang thứ năm...
Một ngày con lớn, một ngày con khôn, một ngày con phải đi xa Mẹ,
Bước chân vững vàng, khó khăn chẳng màng, biển rộng trời cao con vẫy vùng,
Một ngày chợt nắng, một ngày chợt mưa, lòng Mẹ chợt nhớ con vô bờ,
Nhớ sao dáng hình, nhớ sao nụ cười, nhớ con từng giây phút cuộc đời...
Này con yêu ơi, con biết không? Mẹ yêu con, yêu con nhất đời!
Ở nơi phương trời xa xôi, hãy yên tâm, Mẹ vẫn vui!
Từng dòng thư ôm bao nhớ thương, Mẹ nhờ mây mang trao đến con,
Chúc con yêu được hạnh phúc, mãi bình an...

Trang thứ sáu...
Bao ngày Mẹ ngóng, bao ngày Mẹ trông, bao ngày Mẹ mong con quay về,
Ấp trong đáy lòng, nhớ bao tháng ngày bé con hồn nhiên bên dáng Mẹ,
Mẹ chợt tỉnh giấc, và Mẹ nhìn thấy, con Mẹ vẫn bé như thiên thần,
Thấy con khóc oà, mắt Mẹ lệ nhoà, Cám ơn vì con đến bên Mẹ...

Thứ Hai, 9 tháng 1, 2012

Kalafina - Symphonia

Bài hát: Symphonia
Trình bày: Kalafina

Cái này hầu như là chị Ruồi dịch luôn í, tui chỉ bay bổng mấy chỗ xiu xíu à.



Romaji

Zutto mukashi no monogatari wo kikasete
Anata ga kyou dake no koorasu wo kasanete
Symphonia of time

Mune ni mabushii hanami no you na akogare
Mayoi to tamerai no izanai wo susumu yo

Higashi no kaze ni kinou no keshiki wo mitodoketara
Toki no te wo totte
Mada minai ashita he to

Ima akarui ongaku sekai no kanata he
Anata no inochi ga ai wo kanadeteiru
Itsuka subete no daichi ni kuru yoake
Chiisana tomoshibi hitotsu dake de susumu yo

Yume no yukue wo kitto shizuka na kane no oto ga
Miokutte kureru hateshinai chihei he to

Ima akarui ongaku sora ni todoku made
Bokura ga shinjita ai wo kanadeteiru

Hito no aoi ga hanasaki furitsumori
Bokura no sekai wo ai de mitashite yuku

Kikasete anata no shirabe

Lời dịch

Câu chuyện của những ngày xưa cũ ấy,
người hãy kể cho em nào
Khi người đã lặp lại điệp khúc của riêng hôm nay
Giao hưởng của thời gian

Trong lồng ngực em, một khát khao tựa ánh pháo rực rỡ
tiếp tục gọi mời của do dự và ngập ngừng

Nếu em được thấy cảnh sắc buổi hôm qua
Trong ngọn gió đông đương thổi về
Em sẽ nắm lấy đôi tay của thời gian
Và tiến đến một ngày mai nhạt mờ

Giờ đây, khúc nhạc vui tươi vang vọng mọi bến bờ
Sinh mệnh của người, gảy lên một khúc tình ca
Lúc nào đó, khi bình mình rọi tỏa khắp đất mẹ
Mình cùng đi người nhé, men theo những tia sáng nhỏ

Nhất định tiếng chuông tĩnh lặng
sẽ giúp ta gửi đi những mộng mơ
đến bến bờ vô tận

Giờ đây, em sẽ gảy lên khúc tình ca một thuở ta tin vào
Đến tận khi khúc nhạc tươi vui ấy vang tới tận bể trời

Xúc cảm của con người bung nở và tràn ngập
lấp đầy thế giới của chúng ta bằng tình yêu

Hãy hát cho em nghe
Khúc tình ca của người