Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011

Hút bụi.

À, lâu lắm rồi không vào đây nhỉ. 2 tháng rồi đấy.

Ra không có chủ chăm, thì view vẫn tăng được à? :d vượt quá sự mong đợi của mình ấy. Cứ tưởng nó sẽ chỉ dừng lại ở con số đó thôi.

.

.

Dạo này chẳng còn hứng thú dịch nhạc, viết lách gì cả.

Tôi biết mình đang buồn, nhưng lại không viết ra được. Tôi biết mình cần được chia sẻ, nhưng chẳng biết phải nói làm sao. Không biết vì sao bản thân buồn, không biết bằng cách nào thể hiện ra, không biết gì cả. Thậm chí, đôi khi, tôi quên mất, rằng mình đang buồn.

Có lẽ đó là chuyện xảy ra, khi ta sống trong cuộc sống quá đủ đầy. Để rồi tôi quên, rằng tôi đang rất đủ đầy.

.

.

Tôi đã bao giờ hoàn thiện chưa?

Những lời nói đó, không bao giờ tôi quên được. Tôi quên cả cách cười với người khác, tôi không nhớ cách ngoại giao với xã hội nữa.

Đứa con gái tự tin ngày nào, đâu mất rồi?

.

.

Ban nãy, tôi đi nhà sách.

Từ khi nào, sách, chữ, viết lách, không còn gợi cho tôi một kích thích mãnh liệt nữa. Nhớ thuở bé, mỗi ngày tôi đều đi nhà sách. Bố ra quy định, mỗi lần chỉ được mua một cuốn, đọc xong cuốn này mới mua cuốn khác.

Đó là những ngày nhà tôi ngập tràn sách: sách khoa học, sách tiểu thuyết, sách truyện tranh... những cuốn sách không dành cho con nít lớp 4 hay lớp 7.

Tôi đọc, tôi thích.

Và bây giờ, tôi nhìn chúng, những cuốn mới ra ở nhà sách. Chẳng còn cảm giác gì nữa.

Hoặc tôi sẽ chẳng mua gì cả, hoặc tôi muốn mua tất cả những cuốn sách đó, rồi vứt lăn lóc ở nhà. Một lúc nào đó, sẽ mở ra, xong tự hỏi: "mình có cuốn sách hay thế này sao?"

Đó là những chuyện tôi muốn làm. Dầu cho cuối cùng, tôi đã chọn "Nhật ký Aya", "Totto-chan bên cửa sổ" và "Tuyển tập truyện ngắn Lỗ Tấn".

.

.

Tôi đang no.

No tình thương.

.

.

Bạn bè tôi, đâu hết rồi?

Tôi đang buồn đấy.

Có ai làm cho tôi nói được không?

.

.

Đang cười.

Đêm lạnh.

Buồn.