Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2010

Tah dah.

Này thì lại onl đêm.

.

.

Mình đang nghe Thanksgiving, George Winston. Yêu nó từ thuở mới nghe lần đầu :"> Ngày đó còn viết hẳn một fic về nó kia mà.

Mình cũng đang có ý định viết lại nó, vì cái file đã mất rồi.

.

.

Đang viết Bức thư từ một kẻ đang yêu, chả biết nó là thể loại gì :)) Fic cũng không giống, mà thư thì không hẳn.

Chậc, kệ, viết tới đâu thì tính. Có lẽ mình sẽ cân nhắc chuyện đưa lên vnfiction, để bị nhận xét thôi. Cái góc nhỏ này, cho dù chắc chắn mình sẽ up lên, nhưng không hẳn rằng bất cứ ai cũng biết đến nó mà giúp mình nhận xét :))

Cũng hơi vớ vẩn, và nó mang tính chất cá nhân hơn. Nhưng không biết vì sao, mình lại muốn viết nó.

.

.

Chả biết nói gì nữa.

*Cộc cộc*

*Đóng dấu phê chuẩn*

Thứ Năm, 23 tháng 9, 2010

Bình yên.

Tôi đang chán.

Nói cho chính xác thì, dạo này tôi đang thèm cái cảm giác được ở một mình. Nhân cách tôi gần đây không được ổn định, cá tính tôi gần đây trở nên kì quặc. Tôi không muốn làm bất cứ điều gì, không muốn nói, không muốn nghe, không muốn cười, cũng chẳng muốn buồn nữa.

Tôi muốn có một căn phòng tối thật tối, và tôi sẽ nhốt mình lại trong đó, một lần nữa. Tôi thật sự cần một chút yên tĩnh, điều mà hiện tại tôi không nhận được.

Tôi sướng hơn rất nhiều người, tôi biết. Nên tôi không còn muốn nghe câu "Mày sướng hơn cả vạn người" nữa.

.

.

Góc lặng tâm hồn là thứ cần thiết đến vậy sao?

Tôi nhiều khi nói leo, hỗn và vô duyên đến tột cùng. Tôi nhiều khi vô tâm đến mức, khi có người đang tâm sự, tôi chỉ nghe cho có lệ và cố nghĩ ra một điều để nói với họ. Và ngày trước, tôi sẽ sẵn lòng gác tât cả sang một bên chỉ để lắng nghe họ.

Đầu óc trống rỗng, thể như tất cả đã quay lại cái điểm tôi từng xuất phát.

.

.

Hôm trước tôi nói với anh Chân rằng, tôi muốn là một đứa 15 tuổi thôi, mà mọi người đang trông cậy tôi quá nhiều. Mà tôi cũng không nghĩ nó thật sự là như vậy, hay có thì cũng chỉ phần nào. Đơn giản rằng tôi không muốn làm gì nữa.

Có những lúc bật yahoo, ba người cùng một lúc tâm sự với tôi. Và tôi đã chơi trò khốn nạn đến mức trốn những người bạn của mình.

Nhức đầu lắm.

Facebook làm hư tôi rồi, bởi lên đó thì click một cái là ra những dòng ngắn chỉ tâm trạng :)) Và rồi cái gì tôi cũng nói vớ vẩn trên đó, và giờ thì tôi đã hư :))

P/s: Rất mừng là blog em đã lết lên được mức có 3000 người vào :"> Cộng thêm số trước khi đổi theme là 1000, tức là 4000 :x mừng hết xiết.

Với người ta thì số này là hạt cát, mà mình cứ tự sướng vậy ha :">

Thứ Bảy, 18 tháng 9, 2010

Cố lên!!!

Dạo này mình thật con nít, cách nói chuyện cũng không còn ổn định nữa. Nghĩ gì là nói nấy, hoàn toàn không còn suy nghĩ nữa. Mình đang đi tụt hậu.

Học hành cũng yếu lại, và tất cả đều thụt lùi.

Có lẽ, mình cần thời gian để xem xét lại bản thân rồi

.

.

Nói chuyện với người khác mà mình thấy mình thật ấu trĩ /__\ Như một con tự kỉ điên cuồng.

Ôi, cái tuổi 15 đang lớn, thật khó chịu.

Từ giờ sẽ cố lên, học với phong độ cũ, và cố gắng nói chuyện cho tốt. Về nhà tát vài lần cho méo cái mỏ, chắc sẽ nói chuyện tốt hơn.

Cười, cười, cười, không nhăn mặt nữa. Quân dung luôn tươi tỉnh.

Bớt onl lại, học nhiều hơn!!!

Thứ Sáu, 17 tháng 9, 2010

...

Mình đang buồn.

Cũng chẳng rõ tại sao, mình cảm giác mình đang bị ghét, và đi đến bất cứ nơi đâu cũng không chiếm được cảm tình, và mình không có khả năng sắp xếp mọi việc sao cho ổn thỏa.

Ừm, bên TCD mình có bạn, NTH mình cũng có bạn, nhưng đến khi quay về giới cosplay, mình cảm giác mình đang bị lạc lõng đôi phần nào đó. Những người bạn khi xưa, có lẽ mình đã mất rồi.

Chắc cũng qua cái thời mình tám với mm Fai đủ thứ chuyện rồi LoL và một số người nữa, mà mình đang sợ họ ghét mình, hoặc đơn giản không muốn ở cùng với mình nữa.

Cái sự lo lắng, lạc lõng đang ăn mòn dần tâm trí mình. Thể như, mình rồi sẽ quay lại cái ngày xưa, luôn không biết mình đang ở đâu, luôn không biết mình phải làm gì. Mà mình thì không còn muốn dính vào những tháng ngày đó nữa.

Ước chi thế giới này có một cuốn từ điển, mà mỗi khi rắc rối, mình sẽ lật cuốn từ điển đó ra và biết phải làm gì.

Ôi...

.

.

Mấy hôm nay trời mưa. Nhiều khi đang đi đường, dầm mưa, mình lại có ý tưởng fic đến. Rồi nhiều khi, cũng đang ngồi rất tự nhiên, bỗng ý tưởng fic lại đến. Cứ dồn dập, gặp cái người lười như mình, chắc chẳng bao giờ viết cho nổi.

Nhiều khi, mình có nỗi sợ rằng mình và em Sya không còn tíu tít như hồi trước. Mình và Phương cũng cách xa hơn, và những người bạn mới thì vẫn chưa gần thật gần được.

Anh Chân nhiều khi cũng giúp mình trong những vấn đề tâm lý, tâm sự. Thật tốt, vì mình chỉ mới quen anh chưa đầy một tháng, mà anh đã giúp mình rất nhiều. Và, anh Chân là anh trai mình đó nha LoL Sau một thời gian dài mới gọi ai đó là anh trai đây nhé LoL

Ôi, thế gian này, rốt cuộc phải làm thế nào mới tìm được niềm vui trọn vẹn?

Mình đang chán, chán lắm.

.

.

Em blog xinh tươi lâu lắm rồi bị mình bỏ xó ;__; do mải chơi fb. Tội nghiệp em nó quá ;__;

Chậc, dạo này có lẽ cũng hơi stress rồi. Ở lớp mới, mình cảm thấy hơi lo vì các bạn quá giỏi. Rồi mới đầu năm mà vi phạm nội quy mấy lần.

Ôi, buồn...

Thứ Năm, 16 tháng 9, 2010

Ảnh và chụp hình.

Tình cờ, mình đọc được một bài như thế này:



LoL Thời này đạo gì cũng có nhỉ.

.

.

Mình đang xem những tấm hình mọi người chụp. Và mình nhận ra, mình đã quên mất mục đích chụp hình ngay từ ban đầu của mình.

Ngày xưa, khi ở Trung Quốc, mẹ bảo mình chụp hình cho bố và ông Lý. Mình bảo, "Con thích chụp tự nhiên, giữ lấy những nét tự nhiên nhất. Bảo con chụp hình người khác vào cười, giả tạo lắm mẹ ơi, con không làm được."

Và sau đó, mình lại chụp cho bố và ông Lý LoL

Ngày còn học lớp 9, mình cũng luôn bắt lấy những khoảnh khắc đẹp nhất mà chụp, với biết bao nét tự nhiên giữ trong đó. Vui lắm, cái ngày ấy, mình thấy mình thật sự đang chụp hình.

Đến bây giờ, có lẽ mình quên đi cái mục đích ấy rồi.

Dạo này mình không được dùng máy ảnh, chán nhiều lắm. Mình định mua một cái cho riêng bản thân, vì mẹ giấu cái máy đi rồi. Cũng dần dần mà sở thích bị héo mòn. Năm nay trường lại không lập câu lạc bộ nhiếp ảnh *buồn*

Lại bị lạc rồi. Quay trở về chuyện chụp tự nhiên nhé. Ừ thì, dạo này mình đi chơi Đồng Tháp hay đi chơi với lớp, sao mình vẫn mang máng trong tâm cái cảm giác mình không thật sự chụp hình.

*Cười buồn*

Mình có lẽ muốn trở thành nhiếp ảnh gia, một mặt nào đó, thỏa thích thực hiện những đam mê, thỏa thích sống với bản thân. Trong khi cái ngành nữ doanh nhân, có lẽ lại gò bó ép buộc nhiều quá.

Ôi...

Thứ Hai, 13 tháng 9, 2010

Trò vui với bạn Hoàng Nguyên lớp 9.1 (06-10)

*Cười* Ban đầu mình cũng chẳng có ý định xé cái chuyện này ra to đâu, nhưng có người xé nó to ra thì mình đành đốt trụi sự việc luôn vậy LoL

Mình đùa chút.

Trước tiên, mình muốn giải thích một số những điều mà chỉ có người trong cuộc mới hiểu được :) Vì có vẻ nhiều người hiểu nhầm mình quá, trong đó có cả những người mình yêu.

Có một số điều hạn chế là mình không thể lấy link của bài viết đó cho các bạn vì nó đã bị xóa. Nên, tất cả là kể miệng vậy. Sai điểm nào thì cứ cãi, nếu cãi nổi LoL *đùa* Và, tất cả đều diễn ra trên facebook. Ngày tháng mình cũng dựa vào facebook để nói nhé.

Ngày 7.9, Giao Linh lớp trưởng lớp 9.2 đăng lên 21 tấm hình của lớp 9.2, trong đó có một số tấm Quỳnh Thư 9.2 chụp cảnh sân trường.

Ngày 8.9, Hoàng Nguyên lớp 9.1 (kiêm chủ tịch Hội những "đứa con thân thương" của trường Lữ Gia) mượn những bức hình chụp sân trường để dăng lên trang của bạn ấy.

các bạn 9/2 cho mình copy 1 số tấm nhé

Đây là lời xin phép của bạn ấy, đăng trên album ảnh của Giao Linh.

Ngày 10.9, Quỳnh Thư đăng lên những tấm hình ngày 20.11.2009, trong đó có những tấm hình thầy cô do Quỳnh Thư chụp.

Cùng ngày hôm đó, admin của hội ... (mình xin viết tắt thế này nhé) đã tự tiện up hình không có chút xin phép.

Ngày 11.9, Quỳnh Thư phát hiện vụ việc và có gửi một tin nhắn.

Bạn à :) Tôi, Thư đây.

Ừm, tôi muốn nói một chút về những tấm hình tôi chụp các thầy cô.

Tôi không cấm bạn up lên đây nhưng xin bạn xin phép tôi một tiếng nhé.

Chỉ cần một tấm hình tôi bấm máy chụp, tôi đưa ra nó đã là của tôi rồi. Đừng có mà lấy rồi không xin phép. Của tôi thì mãi mãi là của tôi, tôi có cái quyền đồng ý chia sẻ cho ai, và tôi không có nhớ đã nói tiếng đồng ý cho bạn lần nào đâu. Vốn bạn cũng có xin tôi đâu mà đồng ý với chả không LoL

Nếu bạn ở đây là tôi sẽ tát cho bạn một cái đấy, tôi không đùa đâu. Không biết tự trọng hay sao mà làm cái hành động trắng trọn đến vậy? Những tấm hình Linh lớp 9/2 tôi chụp đấy bạn ạ. Tôi thấy bạn có xin phép, dù không ai đồng ý bạn đã up. Ừ, vẫn còn lịch sự, tôi bỏ qua LoL Mà đến hình trong album tôi thì hình như không ai xin phép tôi thì phải? Chắc tôi không đáng được tôn trọng bằng Linh ha LoL

Ông bà ta có câu "Đi với bụt mặc cà sa, đi với ma mặc áo giấy" bạn ạ. Tôi không muốn đụng vào ai bạn ạ, nhưng đụng vào tôi thì đừng trách.

Nghĩ lại, mọi chuyện cũng hay thật đấy nhỉ LoL

Và, tôi muốn nói thêm một chút điều.

Ban đầu tôi định chửi bạn công khai cơ :)) Bài đầu tôi viết nó căng lắm, đến độ Huy nó phải cản tôi lại kia mà. Rồi sau đó, tôi đọc được những dòng tâm tình của những anh chị đã học Lữ Gia.

Tôi mềm lòng, bạn ạ.

Tôi dù sao cũng là con gái, nên cứ dễ yếu đuối vậy đấy. Nên cuối cùng, đây cũng chỉ là trò chuyện thôi. Mong bạn đừng hiểu nhầm sang nó là một cuộc cãi nhau.

Và, tôi không cấm bạn kể chuyện này cho mọi người, nhưng tôi mong bạn đừng kể với những anh chị cựu học sinh LG ^^ Tôi không muốn bao nhiêu năm họ gặp lại mem LG và nhớ về LG, họ lại gặp chuyện xấu xảy ra.

Thân.

Quỳnh Thư.

Ngày 11.9, buổi sáng, bạn Thư đang ở Đồng Tháp, và tối về phát hiện ra những yêu cầu của mình đã bị ngó lơ. Bạn Hoàng Nguyên đã up lên phần Notes - Ghi chú của facebook. Bạn ấy còn kèm thêm một câu, đại loại như "lần sau muốn chửi nhau hay góp ý gì cứ public nhé bạn, không cần phải message thế này đâu"

Sau ghi chú đó là một số comment nói bạn Quỳnh Thư ích kỉ, chuyện không đáng để làm vậy, và bạn Nguyên đáp trả bạn Thư bằng một số lời lẽ thế này. Mình không còn nhớ được nguyên văn, nên tường thuật lại thôi nhé ^^

Đại ý là...

1. Thư không có đủ khả năng để làm cái chuyện này.
2. Thư không đề tên tác giả chụp hình.
3. Thư làm ầm một cái chuyện vớ vẩn.
4. Mắc mớ gì bạn Nguyên phải xin phép.

Đại loại thế, mình cũng không nhớ được nguyên văn.

Và có bạn Henry Nguyen bảo mình ích kỉ, facebook là mạng xã hội, cũng đại ý là của trên mạng thì là trời cho, muốn sao cũng được. Và, phải biết chia sẻ (mình không nhớ lắm)

Hoàng Nguyên trả lại những lời đó rằng vậy mà có những người không hiểu những điều đó anh ạ.

Yến Phụng 9.2 nói với mình rằng: "Thư à, đừng làm như vậy nữa, mọi người đi quá xa rồi" ngay trên trang đó, cũng là cái điều mà ngay từ ban đầu làm mình đau nhất, và đưa ra quyết định viết cái này để thanh minh.

Bảo Nguyên 9.6 có nói gì đó, mà mình không cần phải làm căng chuyện này như vậy.

Sau đó cũng chỉ là mình đáp lại, và chút mâu thuẫn.

Cùng ngày 11.9, có chị Thu Quyên cựu hs Lữ Gia đã đứng ra dàn xếp vụ này. Mình có được biết qua cách thức giải quyết của chị :)

Tối qua, ngay 12.9, mình vẫn còn thấy trang đó.

Hôm nay, 13.9, mình thấy trang đã bị xóa cùng tất cả những bài bình luận. Hoàng Nguyên có đưa ra một câu nói như thế này.

ko mún mất lòng các member trong hội... việc này đã đc giải quyết ... admin rút kinh nghiệm ko để xảy ra những việc tương tự nữa... thx cả nhà :X !

Đến bây giờ, mình vẫn chưa được xin lỗi :) Mọi thứ vẫn như trước.

Và sau đây là ít ý nghĩ của mình.

1. Linh được xin phép, mình thì không => mình không được tôn trọng bằng người ta LoL

2. Mình vốn gửi tin nhắn để nói chuyện riêng tư, bạn ấy công khai nó ra => nó trở thành công cụ để kêu gọi mọi người chống chọi lại với bạn Thư LoL Nói cho rõ là một thằng con trai muốn đối phó với một đứa con gái bằng cách kêu gọi mọi người tẩy chay đứa con gái đó =))

Chắc cũng là "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng" đó nha LoL

3. Nói đến thế vẫn cố ý đưa ra công chúng => có thể hơi bị chậm hiểu, hoặc cũng có thể là không tôn trọng những thành viên trong hội LoL

4. Admin không đáng mặt admin, nói thẳng ra là dốt LoL

Xong, mong các ty nghe mọi chuyện bằng hai tai :)

Chủ Nhật, 5 tháng 9, 2010

Leona Lewis - Run

Trình bày: Leona Lewis
Gốc: Snow Patrol
Album: Spirit
Đôi lời của người dịch:

Em nó dịch của Leona, không phải của Snow Patrol nhé.



Lời nhạc

I'll sing it one last time for you
Then we really have to go
You've been the only thing that's right
In all I've done

And I can barely look at you
But every single time I do
I know we'll make it anywhere
Away from here

Light up, light up
As if you have a choice
Even if you cannot hear my voice
I'll be right beside you dear

Louder louder
And we'll run for our lives
I can hardly speak I understand
Why you can't raise your voice to say

To think I might not see those eyes
Makes it so hard not to cry
And as we say our long goodbye
I nearly do

Light up, light up
As if you have a choice
Even if you cannot hear my voice
I'll be right beside you dear

Louder louder
And we'll run for our lives
I can hardly speak I understand
Why you can't raise your voice to say

Light up, light up
As if you have a choice
Even if you cannot hear my voice
I'll be right beside you dear

Louder louder
And we'll run for our lives
I can hardly speak I understand
Why you can't raise your voice to say

Lời dịch

Tôi sẽ hát tặng bạn một lần cuối
Bởi sau đó, chúng ta phải xa nhau rồi.
Bạn là điều tuyệt vời nhất
Trong cuộc đời tôi.

Rồi sao tôi thấy bạn được đây?
Vậy mà, mỗi khi nhìn bạn,
Tôi nhận ra, ta sẽ thành công ở mọi nơi,
Không phải nơi này.

Hãy vui lên, vui lên
Thể như đây là cơ hội duy nhất
Dù bạn sẽ không nghe thấy tôi nữa đâu
Hãy biết, tôi luôn ở bên bạn.

Chỉ nghĩ rằng, tôi rồi sẽ không gặp bạn nữa
Thật khó để kiềm được nước mắt
Và khi ta thốt nên lời tiễn biệt
Gần như, tôi đã khóc

Hãy vui lên, vui lên
Thể như đây là cơ hội duy nhất
Dù bạn sẽ không nghe thấy tôi nữa đâu
Hãy biết, tôi luôn ở bên bạn.

Nói lớn lên, thật lớn vào
Và chúng ta sẽ chạy, đến tương lai
Sao tôi nói được rằng, tôi biết
Cái lý do khiến bạn không thốt nên lời.

Hãy vui lên, vui lên
Thể như đây là cơ hội duy nhất
Dù bạn sẽ không nghe thấy tôi nữa đâu
Hãy biết, tôi luôn ở bên bạn.

Nói lớn lên, thật lớn vào
Và chúng ta sẽ chạy, đến tương lai
Sao tôi nói được rằng, tôi biết
Cái lý do khiến bạn không thốt nên lời...

Thứ Bảy, 4 tháng 9, 2010

[Đan Trường] Đất Việt - Tiếng vọng ngàn đời

Trình bày: Đan Trường
Sáng tác: Lê Quang
Album: Thiên sứ tình yêu

Chung quy cũng vì sáng nay trường mình cho múa cái bài này, mình mới biết đến nó. Phải công nhận Nguyễn Thượng Hiền thật quá quy mô, chi ra 15 chai cho vụ này :">

Vui vì đã đậu vào đây :">



Lời nhạc

Người Việt Nam, Dân Việt Nam, Đất nước Việt Nam.
Người Việt Nam, Dân Việt Nam, Đất nước Việt Nam
Người Việt Nam, Dân Việt Nam, Đất nước Việt Nam
Người Việt Nam, Dân Việt Nam, Đất nước Việt Nam

Bốn ngàn năm Đinh – Lý - Trần – Lê từ bà Trưng, bà Triệu.
Sóng Bạch Đằng âm vang trong gió, sóng Rạch Gầm chôn xác quân ngoại xâm.
Tiếng vó ngựa rền vang bờ cõi, những người con đất Việt oai hùng.

Vẫn ngàn năm dòng máu Việt nam, từ hồn thiêng sông núi
Tiếng trống đồng âm vang rừng núi, thấm máu đào trên đất mẹ yêu thương.
Hãy giữ lấy màu xanh bờ cõi, đất Việt ơi muôn thuở bên người

Đẹp biết bao quê hương Việt nam.
Đẹp biết bao tiếng ru giữa trưa hè
Con muốn hôn ngàn lần lên đất
Đất mẹ Việt nam mãi ôm con vào lòng

Triệu trái tim con người Việt nam
Triệu cánh tay xây đắp nước non này
Nắm chặc tay giữ yên bờ cõi
Tiếng vọng ngàn đời sử sách mãi còn lưu danh.) 2 lần

Người Việt Nam, Dân Việt Nam, Đất nước Việt Nam.
Người Việt Nam, Dân Việt Nam, Đất nước Việt Nam
Người Việt Nam, Dân Việt Nam, Đất nước Việt Nam
Người Việt Nam, Dân Việt Nam, Đất nước Việt Nam

Thứ Sáu, 3 tháng 9, 2010

[Hannah Montana The Movie] Miley Cyrus - Butterfly fly away

Trình bày: Miley Cyrus
Trích: Hannah Montana The Movie
Album: Hannah Montana The Movie Soundtrack
Bài hát: Butterfly fly away - Bươm bướm bay đi



Lyrics

You tucked me in, turned out the light
Kept me safe and sound at night
Little girls depend on things like that

Brushed my teeth and combed my hair
Had to drive me everywhere
You were always there when I looked back

You had to do it all alone
Make a living, make a home
Must have been as hard as it could be

And when I couldn't sleep at night
Scared things wouldn't turn out right
You would hold my hand and sing to me

Caterpillar in the tree
How you wonder who you'll be
Can't go far but you can always dream

Wish you may and wish you might
Don't you worry, hold on tight
I promise you there will come a day
Butterfly fly away

Butterfly fly away, butterfly fly away
Flap your wings now you can't stay
Take those dreams and make them all come true

Butterfly fly away, butterfly fly away
We've been waiting for this day
All along and knowing just what to do
Butterfly, butterfly, butterfly, butterfly fly away

Butterfly fly away
Butterfly fly away

Lời dịch

Đưa con vào giường ngủ, bố tắt đèn
Và bảo vệ con thật an toàn khi đêm về
Cô bé nhỏ phụ thuộc vào những điều như vậy.

Đánh răng cho con, chải tóc cho con
Chở con đi, đến bất kì nơi đâu
Bố luôn ở đó khi con ngoảnh đầu lại.

Bố phải làm tất cả một mình
Kiếm sống, và tạo dựng một gia đình
Bố ơi bố, khó lắm phải không?

Và khi đêm đến, con không ngủ được
Lo sợ rằng, mọi chuyện rồi sẽ không như ý
Bố sẽ nắm tay con, và hát:

"Hỡi nhộng bướm ẩn mình giữa cây cao
Xem ngươi tự hỏi rằng mình sẽ ra sao kìa
Không thể đi xa, nhưng ngươi vẫn mãi mơ ước.

Chúc ngươi đạt được những điều mình muốn
Đừng lo, cứ bám thật chặt vào cành cây.
Ta hứa, rồi sẽ đến một ngày
Bươm bướm vỗ cánh và vút bay."

Bươm bướm bay đi, bươm bướm bay đi.
Vô cánh đi. Giờ thì ngươi không ở lại được nữa.
Mang theo những giấc mơ và biến chúng thành hiện thực.

Bươm bướm bay đi, bươm bướm bay đi.
Chúng ta đợi ngày này lâu lắm rồi
Suốt bấy lâu, và biết rõ mình phải làm gì.
Bươm bướm, bươm bướm, bươm bướm, bươm bướm bay đi.

Bươm bướm vỗ cánh và vút bay...
Bươm bướm vỗ cánh và vút bay...

Thứ Năm, 2 tháng 9, 2010

Lữ Gia của tôi...

Tôi đang xem cái này.



Tôi cũng thấy nực cười. Trong đây, không có lấy một người tôi quen biết. Tôi sống ở HCM, họ sống ở HN. Họ hơn tôi nhiều tuổi. Cớ vậy mà, tôi bị thu hút bởi cái video clip này.

Tôi đang khóc.

Ừ, nực cười nhỉ. Tự nhiên như vậy đấy. Nói cho cùng cũng là những con người xa lạ. Tôi cứ xem đi xem lại.

Tôi nhận ra, nó quá đẹp. Tuổi học trò, tình bạn, hay tất cả, nó quá đẹp.

Và một lần nữa, tôi khóc, sau 3 tháng trời nhẫn nhịn.

Từ lúc ra trường đến giờ, tôi chưa nói một tiếng nào rằng "Tôi nhớ Lữ Gia". Ngay cả ngày tốt nghiệp, tôi chỉ khóc, chúc tụng bạn bè. Nhưng đến bây giờ, tôi phải nói tôi rất nhớ mái nhà cũ ấy.

Giờ thì nó còn còn chứa đựng tôi không? Đó là cái nôi tôi đã lớn, một thứ tôi không bao giờ quay lại được nữa. Những kỉ niệm trong đó rồi sẽ mất hết sao?

Tôi thật sự sợ. Tôi yêu mái trường ấy. Tôi yêu bạn bè tôi. Tôi yêu những con người luôn giúp đỡ tôi lúc tôi gục ngã.

Hiện chúng tôi vẫn liên lạc với nhau, vậy đến sau này thì sao? Hay rồi cũng chỉ như người dưng, xã giao với nhau một vài câu xa lạ. Tình bạn ấy sẽ mất đi chứ?

Tôi không muốn vậy đâu.

Tôi muốn trở lại những ngày lén ngủ gật trong lớp học, ngồi xuống dưới đất mà dựa lên đùi Phụng say ngủ. Tôi muốn về những ngày vắng tiết, 5 bà tám ngồi tụm lại nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Tôi muốn gặp lại mẹ Quỳnh, muốn gặp lại bố Thọ, muốn bị nghe cô Nhung rầy la lớp.

Ngày ra trường, tôi đã cố gắng lưu tất cả vào thâm tâm, nhưng không bao giờ là đủ.

Cấp 2 của tôi chứa chan những tháng ngày đẫm nước mắt. Ngày lớp 6, tôi không kết thân được với bất kì ai. Ngày ấy Bội ghét tôi, tôi biết chứ. Thuở bé thời ngây dại, tin lời bất kì ai, và bị Chiêu Nghi lợi dụng.

Lớp 7 qua đi với sự giả tạo, sự thù hằn, sự ghen tị và ganh đua. Lớp 8 đến với sự nổi loạn, kết thân với nhiều bạn bè mới. Và lớp 9, năm tháng hạnh phúc nhất, cũng chính là tháng ngày đau đớn nhất.

Tôi kết thúc lớp 9 với những tưởng nhớ về sự lợi dụng, sự nhẫn tâm của con người, và những giọt nước mắt rơi ra vì tôi đã có những người bạn, người thầy luôn ở bên. Khóc có bao nhiêu cũng không hết được nỗi lòng khi ấy.

Lớp 9 là năm xảy ra nhiều kỉ niệm nhất, không phải vì nó làm năm gần nhất mà tôi nhớ. Tôi luôn coi ấy là cái năm mà cô bé Thư ngày nào chuyển sang một bước ngoặt. Gọi là cái năm tôi tiến thêm một bước lớn trong đời cũng đúng.

Tôi yêu tất cả, hàng phượng lúc chuyển mùa, cái mát lạnh của bàn ghế, tháng ngày mưa trên hàng hiên... Hành lang lầu 3, góc cầu thang lầu 3, toilet lầu 2, nhiều nơi lưu giữ kỉ niệm lắm. Có lẽ giờ quay lại nơi ấy, tôi sẽ lại bật khóc cho xem LoL

.

.

Ừm, nói thì nói vậy, sống thì phải đi tiếp đúng không? Tôi luôn tự nhủ điều này, thế mà hôm nay một người bạn khác của tôi lại bảo tôi cái điều ấy :))

Tôi sẽ mạnh mẽ! Tôi sẽ cười! Tôi sẽ tiến bước!!!