Thứ Năm, 23 tháng 9, 2010

Bình yên.

Tôi đang chán.

Nói cho chính xác thì, dạo này tôi đang thèm cái cảm giác được ở một mình. Nhân cách tôi gần đây không được ổn định, cá tính tôi gần đây trở nên kì quặc. Tôi không muốn làm bất cứ điều gì, không muốn nói, không muốn nghe, không muốn cười, cũng chẳng muốn buồn nữa.

Tôi muốn có một căn phòng tối thật tối, và tôi sẽ nhốt mình lại trong đó, một lần nữa. Tôi thật sự cần một chút yên tĩnh, điều mà hiện tại tôi không nhận được.

Tôi sướng hơn rất nhiều người, tôi biết. Nên tôi không còn muốn nghe câu "Mày sướng hơn cả vạn người" nữa.

.

.

Góc lặng tâm hồn là thứ cần thiết đến vậy sao?

Tôi nhiều khi nói leo, hỗn và vô duyên đến tột cùng. Tôi nhiều khi vô tâm đến mức, khi có người đang tâm sự, tôi chỉ nghe cho có lệ và cố nghĩ ra một điều để nói với họ. Và ngày trước, tôi sẽ sẵn lòng gác tât cả sang một bên chỉ để lắng nghe họ.

Đầu óc trống rỗng, thể như tất cả đã quay lại cái điểm tôi từng xuất phát.

.

.

Hôm trước tôi nói với anh Chân rằng, tôi muốn là một đứa 15 tuổi thôi, mà mọi người đang trông cậy tôi quá nhiều. Mà tôi cũng không nghĩ nó thật sự là như vậy, hay có thì cũng chỉ phần nào. Đơn giản rằng tôi không muốn làm gì nữa.

Có những lúc bật yahoo, ba người cùng một lúc tâm sự với tôi. Và tôi đã chơi trò khốn nạn đến mức trốn những người bạn của mình.

Nhức đầu lắm.

Facebook làm hư tôi rồi, bởi lên đó thì click một cái là ra những dòng ngắn chỉ tâm trạng :)) Và rồi cái gì tôi cũng nói vớ vẩn trên đó, và giờ thì tôi đã hư :))

P/s: Rất mừng là blog em đã lết lên được mức có 3000 người vào :"> Cộng thêm số trước khi đổi theme là 1000, tức là 4000 :x mừng hết xiết.

Với người ta thì số này là hạt cát, mà mình cứ tự sướng vậy ha :">

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét