Thứ Năm, 16 tháng 9, 2010

Ảnh và chụp hình.

Tình cờ, mình đọc được một bài như thế này:



LoL Thời này đạo gì cũng có nhỉ.

.

.

Mình đang xem những tấm hình mọi người chụp. Và mình nhận ra, mình đã quên mất mục đích chụp hình ngay từ ban đầu của mình.

Ngày xưa, khi ở Trung Quốc, mẹ bảo mình chụp hình cho bố và ông Lý. Mình bảo, "Con thích chụp tự nhiên, giữ lấy những nét tự nhiên nhất. Bảo con chụp hình người khác vào cười, giả tạo lắm mẹ ơi, con không làm được."

Và sau đó, mình lại chụp cho bố và ông Lý LoL

Ngày còn học lớp 9, mình cũng luôn bắt lấy những khoảnh khắc đẹp nhất mà chụp, với biết bao nét tự nhiên giữ trong đó. Vui lắm, cái ngày ấy, mình thấy mình thật sự đang chụp hình.

Đến bây giờ, có lẽ mình quên đi cái mục đích ấy rồi.

Dạo này mình không được dùng máy ảnh, chán nhiều lắm. Mình định mua một cái cho riêng bản thân, vì mẹ giấu cái máy đi rồi. Cũng dần dần mà sở thích bị héo mòn. Năm nay trường lại không lập câu lạc bộ nhiếp ảnh *buồn*

Lại bị lạc rồi. Quay trở về chuyện chụp tự nhiên nhé. Ừ thì, dạo này mình đi chơi Đồng Tháp hay đi chơi với lớp, sao mình vẫn mang máng trong tâm cái cảm giác mình không thật sự chụp hình.

*Cười buồn*

Mình có lẽ muốn trở thành nhiếp ảnh gia, một mặt nào đó, thỏa thích thực hiện những đam mê, thỏa thích sống với bản thân. Trong khi cái ngành nữ doanh nhân, có lẽ lại gò bó ép buộc nhiều quá.

Ôi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét