Thứ Năm, 8 tháng 11, 2012

Lảm nhảm

Vốn chẳng còn muốn nhiều lời. Lời mình nói cũng chẳng còn ai nghe, chẳng mấy ai đọc và nhất là cũng không ai hiểu. Nhưng có những điều thiết nghĩ cần phải nói. Vì cứ giữ trong lòng mà mấy hôm này khóc, rồi lại buồn, rồi lại nhớ nhà và cuối cùng lại khóc.

Nếu ai đó bảo, "Thư ơi, không đáng để khóc đâu.", thì cũng chỉ còn biết cười ngậm ngùi. Người đến hay người đi, dù chỉ thoáng vội qua tim hay đã ngự trị ở đó tự bao giờ, thì cũng đã đã để lại những dấu chân thật riêng biệt trên tim mềm. Huống chi cũng là nửa năm tin tưởng, nửa năm tâm sự, nửa năm quan tâm thật nhiều. Không còn như một viên đá sỏi, muốn ném đi là ném, muốn giữ lại là giữ nữa rồi.

Tốt nhất là mài trái tim lại, cho chai sạn đi, cho mạnh mẽ hơn trước buồn đau cuộc đời. Vì đời đắng quá, chát quá, tim vẫn chưa quen được.

.

.

Mình biết mình trẻ con. Nhưng một người lớn thì cũng chẳng đối xử với trẻ con như vậy đâu.

Mình đã nể lắm khi còn kiềm chế bản thân lại mà không chửi rồi. Đến mức điên lên mà phải chửi thì cứ yên tâm là muốn nhìn mặt nhau cũng khó đấy.

Mà người ta không nể mình, nên giờ mình khinh. Không đáng để quan tâm nữa.

.

.

Càng lớn, cái tôi lại càng nhỏ đi. Nhưng tôi của ngày hôm nay bỗng hóa một tương lai quá khứ đã không muốn trở thành. Tự ti, vớ vẩn, thất bại, dở hơi.

Tôi ghét tôi. Rất ghét.

Amy is a bitch.

.

.

Tạm biệt nhé.

Ai chơi được với mình thì chơi. Không được thì thôi. Mấy bạn đừng viện cớ mình nhỏ tuổi nhất mà áp đặt những yêu cầu của các bạn cho mình. Cứ như không ăn được thì mình sẽ đạp đấy ;))

.

.

Thư ơi, Thư mạnh mẽ mà.

Mạnh mẽ lắm mà.