Thứ Năm, 2 tháng 8, 2012

Chơi vơi


[censored]

Tôi sẽ ổn mà, phải không?

Ừ, sẽ ổn mà.

Chưa phải bây giờ thôi.

.

.

Hôm nay, tôi blog.

Lắm khi lại nghĩ,  blog chính là nơi hội tụ những kẻ cô đơn nhất. Là vì quá cô đơn, nên mới vội tìm lấy một chốn để thả long, để lặng thầm ước ao rằng tâm sự kia rồi sẽ có ai đọc được, đồng cảm, và vuốt ve. Blog cũng là nhật ký, nhưng là cuốn nhật ký đẫm nước mắt nhất tôi từng viết được.

Tôi của ngày xưa blog, vì đơn giản là không tìm được ai để kể cho bằng hết những tâm sự ngổn ngang. Biết ai sẽ chịu ngồi đó, lắng nghe từng giọt trải lòng? Biết ai sẽ hiểu được những đau thương ngày ấy?

Còn tôi của hôm nay blog, vì chẳng còn tin ai nữa rồi. Hay chăng, cũng vì chẳng còn dám tâm sự cùng ai nữa. Nên tôi tâm sự với chính bản thân tôi, và người đọc là những người xa lạ hoặc những ai thật sự quan tâm đến tôi.

Ngày xưa blog tôi riêng tư. Chỉ bạn bè và đôi người xa lạ bước vào, hiểu cho một đứa con gái dậy thì, rồi ủng hộ. Tôi cứ viết gì lên blog cũng thoải mái lắm, từ chuyện gia đình, đến chuyện đời. Lắm khi lại có những người bạn lục blog tôi xem bài tôi viết từ những ngày đầu. Để rồi, tôi xem đó như là một may mắn, vì ít ra, những trải lòng kia đã có người quan tâm.

Giờ, blog đã lớn hơn rồi. Như một đứa trẻ sơ sinh đã lên đến độ tuổi học mẫu giáo. Nhiều người biết đến hơn, khiến những tâm sự chẳng còn được tự do. Chúng phải đi qua một hồi đắn đo suy nghĩ, rằng thiên hạ có nên biết điều này không? Rằng nếu người quen đọc được thì sẽ thế nào? Rằng thế này, rằng thế nọ. Để rồi cuối cùng, bao nhiêu ngôn từ lại bị xóa trong một phút chốc.

Tôi từng nghĩ đến chuyện lập ra một blog mới, một blog nhỏ thôi, để trải lòng thật tự do. Cũng như ngày xưa vậy, cho tôi còn được một chốn thả lòng. Nhưng mà lại tiếc cái blog này, vì chính nó cũng đã lớn lên cùng tôi, nghe tôi tâm sự từ ngày này qua tháng nọ. Nó là một người bạn tuyệt vời, phản ánh tôi cho tôi tự hoàn thiện, lắng nghe tôi mỗi khi tôi buồn, cười cùng tôi khi tôi vui vẻ và đưa lại tôi những người bạn tốt. Nó như một đứa con tinh thần rất lớn, góp phần tạo nên tôi của ngày hôm nay.

Có lẽ đến một ngày, tôi rồi cũng sẽ mặc kệ tất cả. Sẽ chỉ nói những gì muốn nói. Hoặc cũng có thể chăng, rằng tôi sẽ lập ra một chốn mới cho riêng mình. Chốn ấy chỉ còn tôi và những người thân thương nhất thôi.

Chuyện của ngày mai, tôi không rõ.

Nhưng hôm nay, tôi vẫn muốn ở bên người bạn thân này.

.

.

Cái gương là bạn thân của tôi.

Vì cái gương luôn theo dõi tôi. Gương khóc khi tôi khóc, gương cười khi tôi cười, gương ngẩn ngơ khi tôi ngẩn ngơ và gương ở bên tôi mỗi khi tôi cần.

Tôi sợ tôi phiền phức quá, sẽ làm ảnh hưởng đến những người thật khác mà tôi gọi là bạn thân hay gia đình.

Nên tôi, để tôi rút.

.

.

Sự tồn tại của tôi, hình như mang lại phiền phức nhiều hơn là thoải mái và vui vẻ. Vì đơn giản là tôi không có cái tài khiến người khác cười, thư giãn, và không làm người ta tin tôi đủ để trải lòng.

Tôi biết mất rồi, đời có vui hơn không?

Nếu có, để tôi tự rút lui. Vì chính tôi, cũng bất lực và buồn bã lắm rồi.