Thứ Ba, 22 tháng 6, 2010

Maaya Sakamoto - Ame ga Furu

Trình bày: Maaya Sakamoto
Bài hát: Ame ga Furu
Album: Ame ga Furu



Kanji

雨がやんでしまったら どこへ帰ればいい ?
きみに逢いたいときは どんなふうに呼べばいい?

だれのために なんのために
わたし強くなりたいの
守りたいのにたたかう矛盾に きみは答えてくれますか

雨が降る 虹を待つ きみの空へ連れ出して
雨が降る 終わらない夢の外へ連れ出して
ずっと探してた景色 たったひとつの奇跡
ねぇこんなふうに きみがわたしを変えていく

すぐにまた逢えるのに きみのさよならは
いつもやけに靜かで  少し永遠に似てる

信じるより 疑うのが ぼくは好きだと笑った
善も惡も馴染めない君に 愛をひとつ分けてあげる

言わないで 最後まで ことばよりも抱きしめて)
苦しくて 苦しくて つぶれるほど抱きしめて
たった一度のキスで もっと自由になれる
もう二度と来ないこの瞬間 逃がさないで

跳ねる雫 足もとで消える
まるでミニチュアの流れ星みたいに ずっと

雨が降る 虹を待つ 君の空へ連れ出して
雨が降る 終わらない夢の外へ連れ出して
たった一度のキスで もっと自由になれる
もう二度とこない この瞬間を
現実を 想像を超えて きみと飛んでゆく
限界を 境界を超えて きみと飛んでゆく
ずっと探してた景色 たったひとつの奇跡
ねぇこんなふうに きみがすべてを変えていく

Romaji

Ame ga yandeshimattara doko e kaereba ii?
kimi ni aitai toki wa donna fuu ni yobeba ii?

dare no tame ni nan no tame ni
watashi tsuyoku naritai no
Mamoritai no ni tatakau mujun ni kimi wa kotaetekuremasuka

ame ga furu niji wo matsu kimi no sora e (tsuredashite)
ame ga furu owaranai yume no soto e (tsuredashite)
zutto sagashiteta keshiki tatta hitotsu no kiseki
nee konna fuu ni kimi ga watashi wo kaeteiku

sugu ni mata aeru no ni kimi no sayonara wa
itsumo yake ni shizuka de sukoshi eien ni niteru

shinjiru yori utagau no ga boku wa suki da to waratta
zen mo aku mo najimenai kimi ni ai wo hitotsu waketeageru

iwanaide saigo made kotoba yori mo (dakishimete)
kurushikute kurushikute tsubureru hodo (dakishimete)
tatta ichido no kisu de motto jiyuu ni nareru
mou nidoto konai kono shunkan nigasanaide

haneru shizuku ashi moto de kieru
maru de MINICHUA no nagareboshi mitai ni zutto

ame ga furu niji wo matsu kimi no sora e (tsuredashite)
ame ga furu owaranai yume no soto e (tsuredashite)
tatta ichido no kisu de motto jiyuu ni nareru
mou nidoto konai kono shunkan wo
genjitsu wo souzou wo koete kimi to (tondeiku)
genkai wo kyoukai wo koete kimi to (tondeiku)
zutto sagashiteta keshiki tatta hitotsu no kiseki
nee konna fuu ni kimi ga subete wo kaeteiku

Lời dịch

Khi mưa tạnh, em phải về đâu đây?
Khi muốn gặp anh, em phải làm gì đây?
Vì ai? Vì điều gì?
Mà em muốn trở nên mạnh mẽ.
Em muốn bảo vệ, nhưng giữa cuộc chiến mâu thuẫn này,
Anh sẽ trả lời em chứ?

Mưa đang rơi, đợi chờ cầu vồng hửng sắc.
Đưa em đến chân trời của anh nhé?
Mưa đang rơi, đưa em thoát khỏi giấc mơ vĩnh hằng này đi.
Cảnh sắc mà em mãi kiếm tìm, ấy là phép lạ duy nhất
Này, cứ như vậy, anh đang thay đổi em đấy.

Dẫu ta sẽ sớm gặp lại, lời tạm biệt của anh
Luôn mang nét sầu thảm, lặng lẽ, như đây là mãi mãi.

“Anh thích nghi ngờ hơn tin tưởng”, anh cười rồi nói
Với anh, một người không biết tốt và xấu là đâu,
Em sẽ sẻ chia chút tình yêu của mình.

Cho đến phút cuối, đừng nói gì.
Ôm em thôi, không cần ngôn từ nào nữa.
Chỉ với một cái hôn, em sẽ tự do hơn
Thời khắc này sẽ không quay lại nữa. Đừng để nó vuột khỏi lòng bàn tay

Qua từng bước chân, nước mắt em tan biến
Thể như ngôi sao băng nhỏ bé.

Mưa đang rơi, đợi chờ cầu vồng hửng sắc.
Đưa em đến chân trời của anh nhé?
Mưa đang rơi. Đưa em thoát khỏi giấc mơ vĩnh hằng này đi.
Chỉ với một cái hôn, em sẽ tự do hơn
Thời khắc này sẽ không quay lại nữa.

Vượt qua hư ảo, vượt qua thực tế, em bay đi cùng anh
Vượt qua cảnh giới, vượt qua hạn giới, em bay đi cùng anh
Cảnh sắc mà em mãi kiếm tìm, ấy là phép lạ duy nhất
Chỉ như thế, anh đổi thay em đấy.

Thứ Sáu, 18 tháng 6, 2010

18.06.2010

Hôm nay, tôi rời trường.

Từ khi sáng, khung cảnh xung quanh đã dường như thật khác lạ. Sáng ấy, tôi tỉnh dậy, với sự rùng mình bởi tiết trời lạnh đến tái tê cõi lòng. Mưa có lẽ vừa ngớt. Chắc ngớt để bớt lượng nước mắt lại đó.

Tôi đi trễ, vẫn như mọi ngày *cười trừ*

Vào trường thì tôi vội vội vàng vàng kiếm chỗ ngồi, đeo khăn quàng cho nhanh. Đến lúc tháo khăn mà không đeo thì chết dở mất. Rôi tôi nghe thầy Thanh nói.

Vì lý do nào đó, tôi thấy thật bồn chồn. Hồi hộp hay sợ? Tôi không rõ. Nhưng tôi cứ chờ đến khi lên lớp, để biết xem, hôm nay rồi chuyện gì sẽ xảy ra?

Lần đầu, tôi chăm chú nghe thầy Thanh nói đến vậy. Mọi ngày vẫn là nửa nghe nửa giỡn đùa với đám bạn. Còn hôm nay, chỉ là thi thoảng với vài cái thì thầm cùng Bội. Tôi và nó hát "Ngày xưa ơi", "Ký ức ngày hôm qua". Chị hai thì bảo là hai con khùng quá. Ừ, sắp xa rồi, sến có quyền ha.

Rồi cũng như mọi người, tôi tháo khăn quàng. Rồi các giáo viên lên dặn dò về kì thi, về tương lai.

Chuyện sau đó tôi không còn nhớ rõ, nhưng thầy Thanh đã làm tôi xúc động đôi phần. Thầy nói hay lắm, khác hẳn vẻ đùa cợt mọi hôm. Tôi cứ nghe và nghe, và thấy buổi lễ ấy thật đẹp. Hòa âm cùng tiếng thầy là những bài hát về tuổi học trò. Đến khi ấy, tôi mới nhận ra, nó hay biết dường nào.

Rồi tôi lên lớp. Hôm nay, sao lớp lại đẹp đến vậy? Chưa bao giờ tôi để ý đến cái vẻ đẹp của nó.

Tôi rồi sẽ nhớ cái mát lạnh của bàn gỗ. Nhớ những ngày tôi hay ngủ gục giữa giờ Văn (nghĩ lại sao thấy tiếc tiếc), tôi cứ đè má lên bàn. Nó mát. Cứ thế, theo tiếng trầm ấm của cô mà... ngủ. Tôi nhớ cái ghế, mà tôi hay dựa lưng ra, đưa đầu ra phía sau (tôi không nhớ khi ấy là ai ngồi sau tôi. Có lẽ Chiến An, hoặc mập)

Tôi cứ mãi sờ cái bàn, để sự luyến tiếc bóp chặt lấy tâm can.

Rồi thì đi mua viết. Tặng quà cho các thầy cô. Viết lên áo nhau.

Cô Dung bước vào thì, tôi là người được chọn để tặng quà cho cô. Cô Dung cũng thật tuyệt vời. Hôm qua, tôi đã nói những lời cuối cùng với cô. Mong cô đừng tha thứ cho tôi (mà cô đã không làm vậy). Mong cô không gặp phải đứa nào quái gở như tôi.

Đến khi cô Nhung vào lớp, tôi không ngờ cô lại khóc. Chắc là, lũ quỷ này dẫu sao cũng để lại dấu ấn cho cô. Khó phai là đằng khác. Dù sao chúng tôi cũng là lớp TC đầu tiên mà.

Tôi nghe. Rồi tôi nhận ra cô Quỳnh đứng một góc, nhìn cô Nhung nói.

Chẳng biết vì cớ gì, khi ấy nước mắt lại chảy. Tôi cứ nhìn cô Quỳnh như thế.

Lát sau thì, Bội gửi tôi một lá thư. Lại khóc. Rồi tiếp tục đọc bức thư của cô Quỳnh, khóc nữa. Sao con gái nó mau nước mắt đến lạ?

Đến khi cô sinh hoạt với lớp. Ừm, khỏi nói là có khóc hay không nha.

Mẹ Quỳnh thật tuyệt vời. Sao mẹ lại tốt đến thế? Tôi chưa bao giờ muốn hỗn hào với mẹ, và làm những chuyện ấy. Tôi muốn mẹ vui nhiều hơn.

Lớp tôi chưa làm được gì cho mẹ.

Đến khi "trao quà thưởng", hai cây viết mẹ cho (mà tôi nhất định sẽ dùng trong kì thi). Tôi ngồi ngay trước mặt mẹ. Ngước mặt lên mà nhìn, bỗng dưng tôi lại khóc. Chẳng biết tại sao. Có lẽ, tôi không muốn xa mẹ. Tôi muốn mãi là con mẹ.

Mẹ đẹp quá. Cả về tâm hồn, cả về gương mặt. Những đường nét ấy, như luôn tươi cười với tôi.

Lát sau, tôi lên cám ơn mẹ.

Chuyện tiếp theo, chúng tôi cũng chỉ kí tên cho nhau. Tôi ra an ủi vài đứa bạn (đứa nào cũng ôm nhau mà khóc), và khóc cùng vài đứa bạn (Linh và Bội).

Trước tiên là Linh. Tôi đang đứng kế nó bên cái ban công đầy hoài niệm. Nơi đây tôi từng định can ngăn cháu gái cãi nhau với người khác. Nơi đây, tôi từng lén nhìn ra, để lo lắng cho Bội khi nó xích mích với Linh.

Hai đứa cứ im lặng. Chỉ đứng thế.

Đương ngắm nhìn sân trường thật kĩ, để không quên "chiếc hộp kỉ niệm" này, tôi quay sang nhìn nó. Nó vẫn đang khóc.

Bội bất ngờ khoác tay ôm lấy hai đứa tôi từ phía sau. Ba đứa giữ nguyên tư thế như vậy. Hình như Bội bảo tôi đừng khóc nữa.

Sau nó, tôi là người phá vỡ sự yên lặng. Tôi nhớ những gì mình đã nói.

"Linh, tao nghe bạn tao nói, mấy đứa chuyên văn trường nó sến lắm. Nó cài nơ hồng lên áo, nó cột tóc hai bên. Mày về đừng có mà bắt chước sến sựa như tụi nó nghe chưa. Mày vào đó, tao không biết sẽ có chuyện gì. Nếu có ai làm gì mày, hãy nhớ, mày là thủ lĩnh lớp 9/2. Nếu có ai đụng vô mày, cứ nhớ, ngày đó, 9/2 đã rất yêu mày"

Tôi dặn nó, nhưng chính tôi cũng không kiềm được nước mắt. Linh đâu phải xa lạ với tôi nữa (dù cho không thân). Xa nó cũng thấy trống trải chứ. Và, 3 con khùng cứ đứng đó mà nức nở.

Lát sau tôi ôm Bội. Tôi dặn Bội, sau này, nhất định không được khóc một mình. Có gì phải gọi cho tôi, hay khóc cùng ai đó.

Và tôi tiếp tục đứng bên lan can. Vẫn là ngắm nhìn, để khung cảnh ấy in thật sâu vào tâm trí tôi. Để chốn nơi đây hoài niệm này khắc ghi mãi trong tim.

Sao mọi thứ ý nghĩa đến dường ấy? Bên tai tôi văng vẳng những bài hát đẹp về tình bạn, bên cạnh tôi là những con người luôn sẵn sàng bảo vệ và giúp đỡ tôi. Chúng nó căn dặn tôi nhiều điều, cung chúc tôi nhiều điều. Chúng bảo tôi đừng khóc nữa, ôm lấy tôi, xoa vai tôi, xoa đầu tôi.

Và chúng nói, mọi người rồi sẽ gặp lại thôi.

Những người vốn ghét tôi, hôm nay cũng ôm tôi. Chiêu Nghi đến, khóc, và xin lỗi tôi vì xưa giờ tôi bị nó ghét bỏ (mà tôi không ngờ nó lại xin lỗi mình). Kim Cương, tôi đã không còn ác cảm, tôi ôm lấy nó và cung chúc nó. Cứ như vậy.

Rồi tôi lại đứng một mình bên ban công, hưởng thụ cái mát lạnh của tiết trời sau cơn mưa. Nghe những bản nhạc sao mà hay quá. Tôi nhìn phượng. Tôi nhìn sân trường.

Quay vào lớp, tôi ngồi ở ngay bục giảng. Từ nơi ấy, tôi quan sát toàn bộ lớp học. Từng cái bàn, từng cái ghế, từng vết xước trên tường, từng miếng keo lớp tôi để lại.

Nhớ bức tường cuối lớp bên mạn phải đó, tôi từng triển lãm cho tổ mình. Tôi cũng từng góp tay trang trí lớp ở đó. Ngày ấy là những miếng dán lên bảng, lời nhắn gửi đến cô Quỳnh, hình ảnh. Sau này có ai đó đã xé xuống (tôi thề nguyền rủa đứa đó).

Góc lớp kế bên cái cửa sổ ấy, tôi từng ngồi. Tôi từng dựa lưng vào bức tường ấy. Từng giỡn với anh yêu ở đấy.

Ký ức đua nhau mà chạy về. Tôi tự hào là đã không khóc. Mạnh mẽ lắm rồi đó. Hoặc chăng cũng bởi, tôi không còn gì để khóc nữa. Sắp xa nhau, thì cần từ biệt với một nụ cười, không phải nước mắt ha.

Sau đó thì nói chuyện với Phương một chút. Với Huy một chút.

Lát sau, tôi lẻn đi vòng quanh trường. Nơi đầu tiên tôi đến là lầu ba của trường. Trên đường, tôi bước qua phòng tăng cường. Vốn định mở cửa, lẻn vào trong mà khóc òa một trận (tôi cũng từng khóc ở đó mà. Đâu đâu cũng vấn vương nước mắt của tôi thôi).

Phòng khóa. Ừ, nơi này tôi không còn thuộc về nữa.

Tôi nhìn qua khe cửa. Ngắm nhìn một lần cuối, dù cho nó không còn trông như khi trước.

Có những bông hoa tuyết lớp tôi làm.

Có cái quạt thay thế cho cái... Minh Nghi từng làm gãy.

Có cái bảng nội quy của phòng học. Có những project chúng tôi từng làm.

Nhìn vào nơi đây, tôi nhớ đến cái ngày Halloween. Tôi vội vàng thay đồ trong đây, cuối cùng... mất tiêu cái quần. Tôi giỡn quá trời trong chỗ này.

Tôi bước lên từng bậc thang sáng sủa. Ở nơi đây, Phúc Anh từng khóc, tâm sự với tôi.

Tôi ngồi lại nơi ấy và hồi tưởng. Trước mắt tôi như hiện lên cảnh, Phúc Anh đang thổn thức. Bên tai tôi nghe những lời nó nói.

Rồi tôi đi dọc hành lang. Vài lần, tôi từng trốn sự ồn ào ở phía đối diện lớp 6/8. Vài lần, tôi dựa vào đó, nhằm kiếm tìm một giấc ngủ ngắn những buổi ra chơi học phân luồng. Tôi rảo bước thật chậm, để tất cả được lưu lại trong kí ức, để hưởng thụ cái đẹp.

Tôi rảo bước đến cầu thang bên trái (tính từ phòng tăng cường). Nhớ lớp 8, tôi cắt tóc lần đầu và bạn bè chọc ghẹo ở đây. Tôi cũng lại... đã khóc ở đây.

Tôi ngồi xuống, nhằm cảm nhận lại một lần nữa.

Vì con người ấy, tôi đã rất đau, và chỗ này chấp nhận tôi. Phúc Anh đã ở đây cùng tôi, vỗ về tôi, đưa cho tôi... xài hết cả một bịch khăn giấy.

Đảo mắt dọc từng bậc thang, liếc nhìn từng nét vẽ trên khung cảnh sân trường. Tôi muốn có lại tất cả, trong tim.

Lữ Gia là của tôi, chỉ của tôi thôi.

Ở nơi đây, tôi đã "sống".

Rồi Hoàng tới. Chắc nó cũng không chịu được mà khóc. Hai đứa ngồi yên một chút (xét về mặt nào đó thì romantic ha *đùa*). Rồi lại đi, chỉ nói vài lời có lệ.

Lát sau đi xuống, tôi lại ngồi giữa sân (trên tiền sảnh cơ). Nhìn và nhìn, tôi chỉ có vậy.

Hôm nay, tôi không liệt kê hết được mọi chuyện. Chỉ nhớ, hôm nay là ngày tuyệt vời nhất tôi từng có. Nhờ mẹ Quỳnh, tôi đã có một năm học tuyệt vời.

Chị hai, tạm biệt. Chị sẽ càng ngày càng tuyệt vời hơn nhé. Không được khóc một mình đó.

Bội, tao cám ơn mày vì đã làm bạn với tao. Mày là người bạn rất tuyệt vời. Tao yêu mày lắm. Mày cũng không được khóc một mình. Nếu có chuyện, hãy gọi tao, hoặc gọi ai đó đang làm bạn thân mày.

Linh, tao cấm mày lên cấp 3 trở nên sến nghe chưa. Mày là thủ lĩnh 9/2. Nếu có ai bắt nạt mày, cả đám 9/2 sẽ xử nó nghe chưa. (nói lại)

Cô, cám ơn cô.

Mập, em thương anh lắm đó nha =))

...

Tôi không nói nữa đâu. Nói hết ra, xấu hổ lắm.

Sound Horizon - Hikari to Yami no Douwa












Trình bày: Sound Horizon
Maxi Album: Ido e Itaru Mori e Itaru Ido - ドへ至る森へ至るイド
Bài hát: Hikari to Yami no Douwa - 光と闇の童話
Giọng - Chú thích bảng màu sắc:
REVO - Elder Marz von Ludowing
Hatsune Miku - Elisabeth von Weltin (Búp bê)
Joelle - Elisabeth von Weltin (Người)
MIKI - Therese von Ludowing
Marz feat. Elise (Doll)
Marz
(Giọng của ba đứa bé sử dụng màu ngẫu nhiên, không phân biệt. Vì ba đứa bé có vẻ không có vai trò quan trọng trong maxi album)
Dẫn chuyện:
Akio Ohtsuka
Rica Fukami
Nobuo Tobita
Miyuki Sawashiro
Asuka Tanii
Toru Okawa
Saki Fujita
Sascha
P/s: Nếu được, cái bạn comment để đưa ra một bản dịch tốt nhất được không? *nhìn chằm chằm vào vợ Sya*
Btw, i really appreciate Meishu for posting such perfect kanji and romaji transleration. If it hadn't been for you, i couldn't have done this. Thank you so so much. Love you.
Translator's Note:
Có một vài điều tớ cần lưu ý về bản dịch sau ^^
Thứ nhất, ở câu narration đầu tiên của bài hát, trong booklet tớ đọc được là:
"そして歴史だけが残った..." - "Và, lịch sử là thứ duy nhất bị bỏ lại"
Nhưng theo những gì nhiều người nghe được trong bài hát, lời của nó (được viết bằng tiếng Đức) sẽ là: "

Und nur die Häss ist übringens gelebt" - "And, only the hatred remained" (trích bản dịch bạn RuleBreaker57 đã up bằng tiếng Anh trên youtube).

Đó là lý do cho sự khác biệt giữa Kanji và Romaji ^^

Thứ hai, mille-feuille là đây. Giữ nguyên cho các bạn tự tìm hiểu chơi :">
Thứ ba
, tớ không biết một chút tiếng Đức. Tất cả là qua từ điển Đức Vịêt trên web longdict. Bạn nào có nhã ý, mong check tiếng Đức hộ tớ nhé ^^v

Và, đối với những bạn thấy bài này quá khó hiểu thì, hai bài sau sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện. Đừng than vãn Revo-chàn quá ác nha :)) 
Chỉ có vậy thôi. Hai bài còn lại, tớ mong sẽ hòan thành trước ngày 7/7 (ngày đẹp :">).
Kanji

そして歴史だけが残った...

「待てよぉ……ウィル」
「遅いよ兄さーん!」
「まってよお兄ちゃ……うええええん」
「ああ、ご めんよ エレン。痛かったなー」
「おい、井戸んとこになんか落ちてるー!」
「お前なぁ」
 Das Märchen des Lichts und Dunkels
「そこ、足元に気をつけて」
「うん」
「大丈夫? 怖くないかい?」
「えぇ、それより私今とてもドキドキしている わ。だって森は、世界はこんなに広いんですもの!」
「じゃあ今日はとっておきの場所を教えてあげるね。行こう!」
「う ん!」

見上げれば丸い夜空 揺らめく蒼い月夜
神の名を呪いながら 奈落の底で唄う

盲いた闇で彼が 光だと思っていたのは 誤りで

そのぬくもり 愛だと 後に知った

初めての友達は 蒼い瞳の可愛い女の子 お別れさ
その切なさの名が 恋だと 遂に知らず

花に水をやるように 儘 罪には罰が要る 嗚呼
やがて≪迎宵≫ 疾しる≪第七の物語≫
摂理に背を向けて

Drei... zwei... eins

見下ろせば昏い大地 揺らめく紅い焔尾
母の瞳に抱かれながら 奈落の底へ落ちる……

『何故 コノ村ニハ 今 誰モイナイノ?』
『其れは 昔 皆 死んじゃったからさ』
『ジャ...何故 昔 村人 皆 死ンジャッタノ?』
『其れは 黒き 死の病 のせいさ』
『ジャ...何故 ソノ森ノ 村ニ 母子はイタノ?』
『其れは 或の【イド】 が 呼んだからさ』
『ジャ...何故 【Ido】ハ 何ノ為ニ 人ヲ呼ブの?
『其れこそが奴の本能だからさ』

嗚呼 墓穴(あな)掘っても 掘っても 掘っても [必死に掘ってもキリがない] 嗚呼 「悲惨な時代さ」
嗚呼 死体と土塊 死体と土塊 死体と土塊 死体と土塊 の [多層菓子]  無残な時代さ

生命の目的→生キル事 [増エル事]
殺せと 侵せと【イド】は唄う

【仄昏き宵闇の森】

「おいHans、本当にこっちでいいのかぁ?」
「さあなあ、こっちだって知るかよぉ」
「ったくよお・・・気味の 悪い森だぜぇ」
「お! あのガキ、噂のThüringenの魔女のガキじゃねえか?」
「っひょお~! こいつぁ ついてるぜ!」
「な!」

夜露に濡れた 苔藻を踏み鳴らす 少年の
その足取りは 哀しい程に軽く 少年を
「もし、坊ちゃん!」
「坊ちゃ~ん」
「えっ?」

「我々は賢女殿に用事があってやって来たんですが」
「坊ちゃんにご一緒させてもらってもよろしいでしょうか?」
「もちろん構いませんよ。それでは僕が母の所へ?ご案内いたしましょう」
Danke schön

呼び止めた声は 下卑た響きで されど彼はまだ知らない
嗚呼 世界の作為など 世間の悪意など 何ひとつ触れぬまま有ったから
友達と抱いたまま→招かざる客を連れ→優しい母の元へと→そして
「母上、ただいま戻りました」
「お帰り……その男は何者――
「坊ちゃんご苦労さん!!」
「うわああああ ……
「メルーー!!」

見渡せば――

鳥に羽が在るように 儘 夜には唄が在る 嗚呼
いずれ《迎暁》 染まる《薔薇の庭園》
摂理を背に受けて
キミが今笑っている、眩い其の時代に
誰も恨まず、死せることを憾まず、必ず其処で逢おう

~『光と闇の童話』

Romaji:

Und nur die Häss ist übringens gelebt

Matte yoo... Will!
Osoi yo, niisan!
Matte yo oni cha... Ueeeeen
Aa, gomen yo, Ellen. Itakkatta na~
Oi, idon toko ni nanka ochiteru-!
Omae naa”

Das Märchen des Lichts und Dunkels

Soko, ashimoto ni ki wo tsukete
Un
Daijoubu? Kowaku nai kai?
Ee, sore yori watashi ima totemo dokidoki shite iru wa. Datte mori wa, sekai wa konna ni hiroin desu mono!
Jaa kyou wa totteoki no basho wo oshiete ageru ne. Ikou!
Un!

Miagereba marui yozora yurameku aoi tsukiyo
Kami no na wo noroi nagara naraku no soko de utau

Meshiita yami de kare ga hikari da to omotte ita no wa ayamari de

Sono nukumori no na wa ai da to nochi ni shitta

Hajimete no tomodachi wa aoi me no kawaii Madchen Owakare sa

Sono setsunasa no na ga koi da to tsui ni shirazu

Hana ni mizu wo yaru youni mama tsumi ni wa batsu ga iru ah ah

Yagate ≪Guten Abend≫ Hashiru ≪Siebte Märchen≫
Kami ni se wo mukete
Drei... zwei... eins

Mioroseba kurai daichi yurameku akai honoo
Haha no me ni kakare nagara naraku no soko e ochiru

Naze kono mura ni wa ima dare mo inai no?
Sore wa mukashi minna shinjatta kara sa
Ja... Naze mukashi murabito minna shinjatta no?
Sore wa kuroki shi no yamai no sei sa
Ja... Naze sono mura no mori ni boshi wa ita no?
Sore wa ano [Ido] ga yonda kara sa
Ja... Naze [Ido] wa nan no tame ni hito wo yobu no?
Sore koso ga yatsu no honnou dakara sa

Ah ah Ana hitte mo hitte mo hitte mo [hisshi ni hitte mo kiri ga nai] Ah ahhisan na jidai sa
Ah ah, shitai to tsuchikure shitai to tsuchikure shitai to tsuchikure no mille-feuillemuzan na jidai sa
Seimei no mokuteki wa ikiru koto mo fueru koto
Korose to okase to Ido wa utau

Oi Hans, hontou ni kocchi de ii no kaa?
Saa naa, kocchi da tte shiru ka yoo
Ttaku yoo... Kimi no warui mori da zee
O! Ano gaki, uwasa no Thüringen no majo no gaki janee ka?
Hyoo~! Koitsu wa tsuiteru ze!
Na!

Yotsuyo ni nureta kokemo wo fuminarasu shounen no
Sono ashitori wa kanashii hodo ni karuku shounen wo

Moshi, bocchan!
Boccha~n
Eh?

Wareware wa kenjo dono ni youji ga atte yatte kitan desu ga
Bocchan ni goissho sasete moratte mo yoroshii deshou ka?
Mochiron kamaimasen yo. Sore de wa boku ga haha no tokoro he? Goannai itashi mashou
Danke schön
Yobitometa koe wa babita hibiki de saredo kare wa mada shiranai
Ah ah sekai no sakui nado seken no akui nado nani hitotsu fureru mama atta kara

Tomodachi to daita mama
manakazaru kyaku wo tsureyasashii haha no moto e tososhite...

Hahaue, tada ima modori mashita.
Okaeri...... sono otoko wa nani mono--
Bocchan gokurousan!!
Uwaaaaa...
Meru--!!
Miwataseba――

Tori ni hane ga aru you ni mama yoru ni wa uta ga aru ah ah

Izure Guten Morgen somaru Rosengarten
Kami wo se ni ukete

Kimi ga ima waratte iru, mawayoi sono jidai ni
Dare mo uramazu, shiseru koto wo uramazu, kanarazu soko de aou

~ Das Märchen des Lichts und Dunkels

Lời dịch:

Và, lịch sử là thứ duy nhất bị bỏ lại

Đợi anh với, Will.
Anh chậm quá đi
Anh, đợi em với. Ua... 
A, Ellen, anh xin lỗi. Em có đau không? 
Này, có cái gì vừa rớt xuống giếng kìa.
Em thật là...

Cổ tích của ánh sáng và bóng đêm

Cẩn thận bước chân đấy.
Cậu có sao không? Có sợ không?
Không, nhưng tim tớ đập nhanh lắm. Chưa bao giờ tớ biết, rằng khu rừng… rằng thế giới rộng lớn đến dường này.
Vậy thì, để tớ sẽ dẫn cậu đến một nơi rất đặc biệt.
Đi thôi.
Ừm.

Ngẩng nhìn bầu trời đêm tĩnh lặng,
Mặt trăng đương dịch chuyển nhẹ nhàng
Nguyền rủa cái tên của chúa trời,
Ta hát, giữa hố sâu vô tận

Giữa bóng tối của sự mù lòa, cậu bé những tưởng sự ấm áp ấy là “ánh sáng”
Và rồi cậu biết, “tình yêu” mới là tên của nó.

Người bạn đầu là cô bé đáng yêu với cặp mắt xanh ngần, nhưng phải từ biệt.
Và sau cùng, cậu không biết, “tình yêu” là tên nỗi đau ấy.

Như hoa cần nước, tội lỗi cần bị trừng phạt.
Sớm thôi, “Chào buổi tối”, chớm nở “Chuyện cổ tích thứ bảy”
Ta quay lưng với đức chúa trời.

Ba, hai, một…

Cúi nhìn nơi nền đất tối, ngọn lửa đỏ rực đương chập chờn
Với ánh nhìn của mẹ dõi theo, ta sa chân xuống hố sâu vô tận.

Một ngôi làng đổ nát, nhìn hệt như nghĩa trang vậy, ufufu
Elise, cổ tích luôn bắt đầu từ mộ phần.

Ngôi làng này, sao lại không có ai?
Vì họ đã chết, từ rất lâu rồi.
Vậy sao dân làng đã chết từ rất lâu?
Vì dịch bệnh "Cái chết đen" giết họ.
Vậy hai mẹ con sao lại ở nơi rừng thẳm của làng?
Vì cái giếng kêu gọi họ.
Vậy sao giếng lại kêu gọi con người?
Vì ấy là bản năng của nó.

A, mộ được đào, được đào, được đào [Đào tuyệt vọng, mãi không chấm dứt]
A, [Đáng thương thay cho một kỷ nguyên]

A, [mille-feuille] bởi người chết và nấm mộ, người chết và nấm mộ, người chết và nấm mộ.
Thật ác độc cho một kỷ nguyên.

Mục đích sống, là sống, là nhân bản
“Giết!” “Xâm chiếm!”, giếng hát vang.

Dẫu có nhân bản, một khi số lượng nhiều quá, họ rồi sẽ giết chết bản thể
Hệt như mối liên kết giữa con người và mặt đất. Mà, tiếp tục câu chuyện thôi…

Này, mày chắc là ở đây không đó?
Sao tao biết.. Tao biết là ở đây thôi.
Thiệt tình... Cái rừng này làm tao ớn quá.
Này, phải thằng đó là con của mụ phù thủy người ta vẫn đồn không?
Gặp may rồi.
Ừa.

Ướt đẫm bởi làn sương đêm, đạp lên những bãi rêu ẩm
Bước đi cậu bé nhẹ dần qua biết bao đau khổ

Này con trai.
Con trai!
Eh?

Các chú đây đang đi tìm một nữ thông thái.
Con trai dẫn đường các chú được không?
Vâng. Các chú tìm mẹ cháu sao? Để cháu dẫn đường cho các chú.
Cám ơn con trai. 

Âm thanh chua chát vẫy gọi cậu dừng bước, nhưng cậu không hay biết
A, tội lỗi của thế gian, ác ý của thế gian, cậu không hay biết điều gì
Ôm lấy người bạn -> mang theo những vị khách -> quay về chốn nơi của mẹ hiền -> và…

Mẹ ơi, con về rồi.
Về rồi sao? Hai người này là...
Con trai à, quý bà rắc rối à...
A...
MEL!

Nhìn xung quanh…

Như loài chim có cánh, bóng đêm có một bài hát
Sớm thôi, “Chào buổi sáng”, nhuộm sắc “Vườn hoa hồng”
Ta quay lưng với đức chúa trời

Giờ đây cậu đang cười, giữa thời đại tươi đẹp
Không căm ghét người nào, không hối hận phải chết, mình tái ngộ nơi ấy nhé?

~ Cổ tích của ánh sáng và bóng tối.

Ngôi mộ thứ bảy... Nào, trả thù thôi.