Thứ Năm, 2 tháng 9, 2010

Lữ Gia của tôi...

Tôi đang xem cái này.



Tôi cũng thấy nực cười. Trong đây, không có lấy một người tôi quen biết. Tôi sống ở HCM, họ sống ở HN. Họ hơn tôi nhiều tuổi. Cớ vậy mà, tôi bị thu hút bởi cái video clip này.

Tôi đang khóc.

Ừ, nực cười nhỉ. Tự nhiên như vậy đấy. Nói cho cùng cũng là những con người xa lạ. Tôi cứ xem đi xem lại.

Tôi nhận ra, nó quá đẹp. Tuổi học trò, tình bạn, hay tất cả, nó quá đẹp.

Và một lần nữa, tôi khóc, sau 3 tháng trời nhẫn nhịn.

Từ lúc ra trường đến giờ, tôi chưa nói một tiếng nào rằng "Tôi nhớ Lữ Gia". Ngay cả ngày tốt nghiệp, tôi chỉ khóc, chúc tụng bạn bè. Nhưng đến bây giờ, tôi phải nói tôi rất nhớ mái nhà cũ ấy.

Giờ thì nó còn còn chứa đựng tôi không? Đó là cái nôi tôi đã lớn, một thứ tôi không bao giờ quay lại được nữa. Những kỉ niệm trong đó rồi sẽ mất hết sao?

Tôi thật sự sợ. Tôi yêu mái trường ấy. Tôi yêu bạn bè tôi. Tôi yêu những con người luôn giúp đỡ tôi lúc tôi gục ngã.

Hiện chúng tôi vẫn liên lạc với nhau, vậy đến sau này thì sao? Hay rồi cũng chỉ như người dưng, xã giao với nhau một vài câu xa lạ. Tình bạn ấy sẽ mất đi chứ?

Tôi không muốn vậy đâu.

Tôi muốn trở lại những ngày lén ngủ gật trong lớp học, ngồi xuống dưới đất mà dựa lên đùi Phụng say ngủ. Tôi muốn về những ngày vắng tiết, 5 bà tám ngồi tụm lại nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Tôi muốn gặp lại mẹ Quỳnh, muốn gặp lại bố Thọ, muốn bị nghe cô Nhung rầy la lớp.

Ngày ra trường, tôi đã cố gắng lưu tất cả vào thâm tâm, nhưng không bao giờ là đủ.

Cấp 2 của tôi chứa chan những tháng ngày đẫm nước mắt. Ngày lớp 6, tôi không kết thân được với bất kì ai. Ngày ấy Bội ghét tôi, tôi biết chứ. Thuở bé thời ngây dại, tin lời bất kì ai, và bị Chiêu Nghi lợi dụng.

Lớp 7 qua đi với sự giả tạo, sự thù hằn, sự ghen tị và ganh đua. Lớp 8 đến với sự nổi loạn, kết thân với nhiều bạn bè mới. Và lớp 9, năm tháng hạnh phúc nhất, cũng chính là tháng ngày đau đớn nhất.

Tôi kết thúc lớp 9 với những tưởng nhớ về sự lợi dụng, sự nhẫn tâm của con người, và những giọt nước mắt rơi ra vì tôi đã có những người bạn, người thầy luôn ở bên. Khóc có bao nhiêu cũng không hết được nỗi lòng khi ấy.

Lớp 9 là năm xảy ra nhiều kỉ niệm nhất, không phải vì nó làm năm gần nhất mà tôi nhớ. Tôi luôn coi ấy là cái năm mà cô bé Thư ngày nào chuyển sang một bước ngoặt. Gọi là cái năm tôi tiến thêm một bước lớn trong đời cũng đúng.

Tôi yêu tất cả, hàng phượng lúc chuyển mùa, cái mát lạnh của bàn ghế, tháng ngày mưa trên hàng hiên... Hành lang lầu 3, góc cầu thang lầu 3, toilet lầu 2, nhiều nơi lưu giữ kỉ niệm lắm. Có lẽ giờ quay lại nơi ấy, tôi sẽ lại bật khóc cho xem LoL

.

.

Ừm, nói thì nói vậy, sống thì phải đi tiếp đúng không? Tôi luôn tự nhủ điều này, thế mà hôm nay một người bạn khác của tôi lại bảo tôi cái điều ấy :))

Tôi sẽ mạnh mẽ! Tôi sẽ cười! Tôi sẽ tiến bước!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét