Chủ Nhật, 3 tháng 6, 2012

Thanh Nhàn, em gái nhỏ của chị.

Chào em, em gái nhỏ của chị.

Có lẽ đây là lần thứ hai chị viết tặng em rồi đấy. Lần trước là một bức thư ngắn chị viết vội, trong một đêm đầy nước mắt trước khi chị rời khỏi Việt Nam. Vì vội vàng nên không kịp đưa hết những xúc cảm của chị trong từng từ, từng chữ, không kịp nói lên hết những gì đã xảy ra giữa chị em mình. Nên đây là chút gì đó đền bù lại của chị, cho cô em gái nhỏ mà chị rất thương.

Hì :)

Dạo này ngày nào chị cũng nói chuyện với em, qua yh, qua mail, qua fb. Yh em để stt: "Muốn bay qua Canada ôm chị Thư làm gối ôm", yh chị để stt: "Muốn đứng chờ sẵn ở sân bay để nhận được một cái ôm :)". Người ngoài nhìn vào chắc tưởng chị em mình điên, nhưng đâu phải, em nhỉ? Là chị rất nhớ em gái, và em gái cũng rất nhớ chị đấy thôi.

Lắm khi giữa chị em mình chỉ là những lời hỏi thăm vội, nhưng chị thích những lần ấy lắm. Vì chị cảm giác là vẫn còn yêu thương gửi đến chị từ Việt Nam, từ EC, từ em. Thậm chí chị quên cả việc chị em mình xa nhau một quả đất em ạ. Có khi nào chị em mình xa nhau thật chưa? Vẫn cứ nhớ về nhau và quan tâm nhau mà. Nghĩ, sao mà lạ quá. Sang đến đây rồi lại cảm giác gần nhau hơn :)

Chị biết em là qua những ngọn nắng thu, qua sân trường đã tàn những cánh phượng. Em xuống phỏng vấn EC, rồi một ngày sau đó chị em mình gặp nhau. Chỉ đơn giản vậy thôi, nên chị cũng không ngờ, nhờ đó mà chị có một cô em gái tuyệt vời :D Chị cũng không ngờ, cô em gái của chị sau này lại chính là chủ tịch mới của EC. Em giỏi lắm, em của chị ạ.

Thời gian đầu, chị chỉ thương lắm hai đứa trong department của chị. Chị coi đó như em ruột, rồi còn nhận trách nhiệm với cả bé Hiền cũng như bé Minh. Chị quên mất em :) chị quên mất, em cũng là em chị, vì cứ tập trung chăm cho những đứa chị trực tiếp quản lý. Rồi đến lúc chị đi, chị lại ngạc nhiên khi đứa em quyến luyến chị nhất lại là em. Chị ngạc nhiên, mừng rỡ đến không tưởng, khi chỉ có em là nhắn tin với chị hằng ngày trước khi chị bay, chỉ có em cố gắng vào trường lúc 6h để ngồi chung với chị.

Ngồi với nhau như vậy mà nói với nhau được bao nhiêu câu chữ? Cảm giác như chẳng còn gì là cần nói nữa. Chị chỉ cần gặp em, ôm em, thế là đủ cho trăm ngàn từ ngữ rồi.

Em gái ơi :)

Đối với chị, một người khó tính, cộc cằn, nhạy cảm đến vô duyên, thiếu tế nhị; được em quan tâm và yêu mến, chị mừng lắm. Em trong mắt chị tóm gọn lại trong ba từ: "em gái yêu". Một cô em gái rất đáng yêu, lạc quan, nhạy cảm, thậm chí đôi khi hơi yếu đuối. Nhưng em chị cầu tiến lắm. Gặp thất bại lại cố gắng vươn lên; luôn cố gắng hết sức mình, lắng nghe tất cả mọi người. Em quan tâm đến mọi người, quan tâm đến chị, thích lắng nghe. Và chị cũng cám ơn em vì đã tin chị để tâm sự chuyện đời em :)

Đến bây giờ chị mới nói cho em một tiếng xin lỗi. Thật ra ban đầu, khi biết chuyện em lên làm head, chị đã nhiệt liệt phản đối. Chị không muốn em đứng vào vị trí ấy :) chị không muốn bao nhiêu gió cứ thổi vào em chị, để em chị phải mệt mỏi, phải đau, phải buồn. Vậy mà cuối cùng, em vẫn giữ được chức này. Chắc niềm tin của chị lúc ấy tệ quá, chị không hiểu được cả em gái chị nữa.

Bây giờ chị ở xa rồi, nhưng chị mong em có chuyện gì cũng hãy nói với chị nhé. Chị thương em lắm, và chị sẽ giúp em trong tất cả quyền hạn của mình. Sẽ không bao giờ chị ngăn cản quyết định của em nữa, mà sẽ chỉ ủng hộ em và giúp em mạnh mẽ hơn :) Chị sẽ về Việt Nam tháng 2 tới và phụ giúp em :) em chờ chị nhé.

Cuối cùng chị cũng có chút lời chúc với em. Mãi cười tươi em nhé. Chị thích nhất khi nhìn em gái chị cười, chạy lại ôm chị và reo: "chị Thư ơi", khi mọi người chọc em và em cười ngô nghê, khi em cười đơn giản vì nhìn thấy mọi người. Mong em sẽ học giỏi, thành công trong mọi lựa chọn của mình :)

Chị thương em lắm.

Từ chị gái của em,

Quỳnh Thư.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét