Chủ Nhật, 24 tháng 10, 2010

xD

Vì hôm nay, mình sẽ bị đánh. Thật tàn khốc, thật ác liệt, như những gì mẹ đã làm với mình năm ngoái.

Nhớ năm ngoái, hôm đó mình ốm, nhưng không nói mẹ. Mình nói là muốn nghỉ, và mẹ bắt đầu lấy chổi ra đánh. Đánh điên cuồng, đến điên dại, khiến mình cảm tưởng mẹ muốn đánh mình đến chết thì thôi.

Lấy cây chổi đập hết sức vào đầu mình, tất cả những chỗ mình yếu nhất. Lưng, mọi nơi. Và hành động lúc đó của mình là, ngồi yên, cuốn thật chặt mình lại, và để yên cho bị đánh.

Hết hôm đó, mình đã thật sự rất yếu, và rồi khóc đến ngất đi.

Hôm nay chuyện đó sẽ lại xảy ra mà thôi, quen lắm rồi mà.

Mình sẽ lại ngồi yên, không trốn tránh nữa.

.

.

Mình sợ, thật sự rất sợ.

Có ngồi yên đó thì vẫn sợ. Có tránh né thì vẫn sợ.

Cái cơ thể này thì còn chỗ nào được chừa lại?

That's how my beloved life is. More of the violence, less of the conversation.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét