Thứ Hai, 18 tháng 10, 2010

Cấp ba.

Tháng ngày qua là những tháng ngày thật sự khó khăn với mình, cám ơn những người thân quen đã luôn ở đó bên mình ^^

Mình đã nhận ra, tất cả là lỗi của mình. Ngay cả chuyện mình bê trễ, bê bối, và tất cả.

Mình bước vào cấp ba, và trong khi mọi người đã quen được nếp sống ở nơi đây, mình vẫn rất bê bối thật sự. Đến cả hôm nay, mình đã khóc đến cạn nước mắt, vì mình nghĩ đến chuyện sẽ chuyển trường, để trốn được con người ấy.

Nhưng suy cho cùng, đó là chạy trốn, là bỏ cuộc, mà mình thì không làm vậy.

Mọi người hãy yên tâm là mình sẽ ám mọi người dài lâu nhé :)

.

.

Hôm nay là cái ngày mình đau lắm :) Sau bao nhiêu chuyện ở trường, mình về nhà, và mình không nhận được gì ngoài sự la nhiếc, trách mắng. Mình chỉ xé giấy tập cũ khi bực tức, và đây là lần thứ hai mình làm như vậy, sau cái ngày mình bị cắt tóc.

Thật sự cám ơn những con người vẫn luôn ủng hộ mình, nhiều lắm. Vì mọi người dỗ mình mà giờ mình đang cười toe toét đó nha.

Mình yêu mọi người lắm.

Mình vẫn đang giữ mảnh giấy an ủi của Tiên, và nhớ như in câu an ủi của Hà Phương:

"Thư mà khóc nữa là Phương bắt Thư bao Phương kem đó".

.

.

Anh Chân bảo mình, có chuyện gì thì cứ tâm sự với anh :) Giờ mình nhận ra là không thể.

Một ngày, mình có thể khóc đến cạn nước mắt. Cớ vì sao mà lại có thể làm phiền anh được? Mỗi lần gặp, mình bị sỉ vả đến tận cùng. Mỗi lần gặp, bạn bè lại tăng cái sự khinh bỉ đối với mình.

Giang nói, "T thấy ổng cũng nói hơi quá, t biết tính m mà"

Vy nói, "Ồi, t biết m mà. T biết m là con dê chúa trên diễn đàn rồi"

Yến vì nghe người đó kể, đã suýt ghét mình.

Họ là những con người hay nói chuyện với mình, và những con người không làm vậy thì rồi cũng sẽ khinh bỉ mình thôi :) Và cũng chẳng ai biết mình bị người khác bịa chuyện về cuộc sống của mình. Họ nghe thôi, và họ nghĩ thôi.

Đầu lớp 10, mà có lẽ bị một số người khinh bỉ rồi.

.

.

Thụy rất tế nhị :) Nhưng cuối cùng, đọc những lời đó, mình vẫn đau.

Làm sao mà sau bao nhiêu chuyện thế này, mình không còn khả năng nhận ra hàm ý của người khác được chứ?

.

.

Sẽ không nói câu "Con đã cố gắng hết sức" đâu \ m /

.

.

Vẫn chưa vui được chút nào cả.

Lại một lần nữa, mình tự hỏi: Phải khóc đến bao giờ thì mình mới mạnh mẽ?

Phải bao nhiêu tuổi, mình mới trưởng thành hơn được?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét