Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2010

Ước mơ.

"Lời thầy luôn nhắc, ước mơ, giống như cánh diều
Nhiều khi cao vút, nhưng cũng có khi, chỉ là ước mơ..."
Mỹ Tâm - Vũ Quốc Việt

Ừ, có lẽ là thế.

Nhớ thuở bé, bố hỏi tôi muốn làm gì, tôi hét lớn "CON MUỐN LÀM CÔ GIÁO, DẠY CHO MẤY BÉ NHỎ NHỎ". Lớn lên, tôi khẳng định rằng, tôi muốn làm một nữ doanh nhân, và đến bây giờ tôi vẫn nghĩ như vậy.

Tôi là một con người đầy tham vọng, và luôn muốn vun đầy những ước nguyện của mình. Tôi muốn theo ngành photography, tôi muốn theo ngành âm nhạc, tôi muốn làm một backpacker quanh khắp nơi trên thế giới, tôi muốn đi đến mọi nơi và làm tất cả mọi nghề tôi có thể để kiếm sống. Tôi muốn làm một tình nguyện viên, giúp những bé bị bệnh hiểm nghèo. Tôi cũng muốn có một trang trại nhỏ, dể tôi hưởng một cuộc sống yên bình.

Giờ đây, tôi như đứng trước biết bao ngã rẽ. Một bước chân thôi, nó sẽ quyết định cuộc đời tôi. Và tôi đang phân vân, tôi phải theo ngã rẽ nào?

Sống là không phải một mình, nhưng nếu hy sinh bản thân cho người khác, tôi có đủ can đảm không? Tôi thường hay "muốn", và tôi ít khi nào làm cả. Đó là cái sự khốn nạn của tôi.

Lớn lên, trong đầu tôi bỗng xuất hiện những thứ khó hiểu, những suy nghĩ vẩn vơ, những nỗi niềm khó chịu. Và tôi vẫn đang tìm cách để giải quyết chúng.

A, phiền thật mà.

.

.

Tôi vẫn thấy mình học rất đuối.

Đầu năm vô, tôi khá tự hào vì điểm của mình là 44,25, cái điểm mà tôi vốn nghĩ sẽ hơn khá nhiều người. Và giờ đây, tôi học trong lớp, còn thua cả những con người 41,75 điểm.

Do chủ quan, do lười biếng, do tôi thật sự yếu hay gì đó, tôi không còn biết nữa.

Tôi đã quyết định ở lại VN, cố gắng, nhưng đó có phải điều đúng không? Khi mà từ nhà trường và gia đình luôn có những áp lực cố gắng để dồn tôi thành một cục?

Nhắc về gia đình, tôi rất điên về chuyện mẹ tôi "nói hộ tôi".

Bố hôm trước hỏi, "vậy sao này Thư tính thi khối nào?". Mẹ trả lời ngay, "Thư thi ban D, nhưng thi cả ban A. Thư nó thi cả hai khối".

Xong tôi nổi điên lên. Cuộc đời của tôi là tôi quyết định. Đừng có ai đi mà quyết định hộ tôi! Quyết định đã đời xong bắt tôi làm cái nghề họ muốn à? Đừng có vớ vẩn! Tôi sống cho tôi chứ sống cho người khác à?

Tôi nói thẳng, tôi sẽ thi ban D. Không A với iếc gì hết! Đã vậy, lúc tôi nói lại, còn bị chửi mới ghê.

Xin lỗi chứ, tôi thà rớt đại học 5 năm, còn hơn đậu ngay vào cái ngành tôi không thích!

Rõ ràng mà, ở VN, tôi không còn được là tôi nữa. Tôi thích môn Anh văn, tôi bị bắt học toán lý hóa. Tôi thích gì cũng phải làm cái ngược lại.

Vớ vẩn. Bồi dưỡng cái giỏi và khắc phục cái dở, chứ điên đầu vào một môn mình yếu được cái quái gì? Bực mình.

Tôi quyết định ở lại VN là để ở lại cùng bạn bè, để sau này có cái gọi là mối quan hệ. Tôi quyết gì tôi sẽ làm vậy. Đừng có ai có ý nghĩ là sẽ "giúp tôi quyết định".

Bực mình.

.

.

Quyết đoán có thừa, chuyên môn vẫn chưa đủ, đó là những gì tôi được nghe.

Tôi là người vậy sao?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét