Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011

Hết.

Này, tôi đang muốn hét lên thật to đấy, để ai cũng biết rằng tôi đang không-ổn-chút-nào-cả. Để ai cũng ngừng chà đạp và lợi dụng lên cái con khốn nạn này. Để ai cũng tránh xa thật xa khỏi con điên đang cuồng dại này.

Tôi mệt lắm rồi, sao không biến mất hết khỏi cuộc đời tôi đi?

Đừng có quẩn quanh ở đó và dạy đời tôi, vì tôi không cần gì cả. Các người có tư cách gì mà dạy đời tôi? Các người quen tôi được 10 năm rồi chứ? Hay chỉ là những tháng ngày thoáng qua tôi tin tưởng các người, để rồi bị phản đội thật đau?

Tôi hận, hận tất cả các người. Tại sao cứ phải thích làm tôi khóc? Tại sao cứ phải thích cười vào cái bản mặt khốn khổ này của tôi?

Này, tôi thảm hại như các người muốn rồi đấy. Hạnh phúc chưa? Đã thỏa mãn chưa?

.

.

Cuộc đời tôi là ngập tràn của những ràng buộc. Những ràng buộc ấy quá chặt, nhiều khi khiến tôi đau lắm, bởi bên đầu dây kia, họ đang kéo thật mạnh sợi dây nối kết chúng tôi, và cắt nó thật vô cảm. Và tôi còn đó, chịu cái đau mà họ để lại.

Có thể tôi quá văn vẻ, có thể tôi quá hoa mỹ, thì sao chứ? Tại sao cứ nhận xét về tôi? Sao cứ bắt tôi trở thành ai đó mà các người muốn?

Những lần tôi chịu oan, tôi không nói, để các người tiếp tục lấn áp sao?

Vì sao vậy?

Tôi coi các người là bạn mà?

Sao lại làm tôi đau?

.

.

Tôi từng bảo, một Quỳnh Thư mà không có tài cán thì cũng chẳng còn ai mến yêu.

Thật vậy mà.

Vì tôi đã để lộ ra cái điểm yếu chí cốt của mình, rằng bản thân quá yếu đuối, rằng bản thân chỉ giả vờ mạnh mẽ, nên họ dễ dàng nắm thóp tôi. Vì họ biết tường tận mọi cái xấu của tôi rồi, nên họ không bao giờ quan tâm đến tôi nữa.

Và tôi đang bị bỏ rơi đấy.

Quay lại đi.

Tôi đâu có sai?

Thật mà, tôi đâu có sai?

Tại sao chuyện gì cũng cứ đổ lỗi cho tôi, dù các người có biết tôi không sai?

.

.

Tiếng xin lỗi, cám ơn sinh ra để làm gì? Để sử dụng, để hàn gắn mối quan hệ chứ còn gì.

Tôi sai, tôi đã xin lỗi.

Sao các người sai, không xin lỗi tôi?

Tôi mang ơn các người, tôi được các người giúp đỡ, tôi cám ơn.

Sao khi tôi quan tâm đến mọi người, hỏi han, tâm sự và tư vấn cho mọi người, không ai cám ơn tôi cả?

Tôi thèm cái tiếng ấy lắm, thật sự thèm lắm.

.

.

Tôi đã một thời, chỉ cần thấy bất kì ai, dù thân hay không thân gặp chuyện, tôi đều hỏi thăm. Tôi hỏi thăm thật sự đấy, tôi quan tâm thật sự đấy, và tôi nghe xong tôi cũng có bao giờ đi kể lể với ai về chuyện riêng của mọi người?

Là người khác tin tưởng tôi, nên đã tâm sự với tôi, nên tôi giữ kín, không kể ai cả. Để rồi có những người đã giúp đỡ tôi lại nhiệt tình.

Còn những người tôi tâm sự, sao lại phản bội tôi? Sao chuyện của tôi luôn trở thành tâm điểm của những lần buôn chuyện? Sao lại thích bịa chuyện về tôi?

Tôi đã làm gì?

Thật đấy, tôi đã làm gì?

Tôi đau lắm, biết không?

.

.

Tôi luôn bảo, người một nhà, có chuyện gì thì giải quyết thẳng thắn với nhau. Thà cãi nhau một trận rồi hòa, còn hơn là mãi mãi giữ kín thù ghét trong tâm.

Tôi coi câu lạc bộ tiếng anh của mình là một gia đình. Tôi nói "câu lạc bộ tiếng anh của tôi" vì tôi coi đó là một gia đình.

Tư tưởng đó được một đàn anh truyền lại.

Rồi chính người đó đã tát thẳng vào mặt tôi một cái tát thật đau, vì căn bản, tôi còn không đáng để họ cãi nhau một trận với tôi.

Haha.

Và cô bạn hiện tại của tôi, người tôi tin để tâm sự.

Cô ấy cho rằng những lời tâm sự của tôi rất phiền toán, thật sự rất phiền toái.

Vậy thì thôi, tôi sẽ không nói tiếng nào nữa.

Các người cũng chỉ làm tôi đau, cũng như lớp tôi đã làm tôi đau.

Vậy nên, đừng bao giờ mong tôi tin các người một lần nữa.

Cái con bé Quỳnh Thư xưa kia đã tin yêu, mến thương các người đến tột cùng, làm việc không bao giờ hỏi một tiếng ghi nhận công sức, đã chết rồi.

Quên đi cái nụ cười đến ngây ngô tôi vẫn thường sử dụng với các người nhé.

Nụ cười dành cho các người đó, đã chết rồi.

.

.

Tôi không có gì cả.

Thật sự không có gì cả.

Vậy nên, cút hết đi.

1 nhận xét: