Thứ Ba, 26 tháng 7, 2011

[Fiction] Sao giấy

Người viết: Diệm Tử Linh
Fic: Sao giấy

Đây là thể loại dành cho teen này. Chỉ có một điều khác biệt, rằng đây là SA, là truyện gay. Nếu những ai không đọc được thể loại này thì đừng đọc hen.

Mình vốn dân viết angst, nên cuối cùng muốn thử một fic dạng trong sáng nhẹ nhàng, dạng như những truyện dễ thương cho teen vậy :)) Thật sự là fic này viết ra rất đột nhiên và ngẫu hứng, nên kết thúc còn chưa được quyết định. Vậy nên fic càng ngày càng angst ra hay cứ trong sáng mãi là do tùy tâm trạng người viết ha (thật ra cũng tùy vào người được tặng muốn fic như thế nào),

Tặng con pet cưng của tui. Đã lâu không bàn chuyện fic với bà, không rõ bà có hợp được thể loại không. Nếu không thì cứ nói tui hướng đi hen, tui sẽ kéo truyện theo hướng đó.

Thương con pet nhiều. Cám ơn con pet vì mấy đêm chịu ngồi nghe tui khóc và chửi thề hen.

.

.

SAO GIẤY

Chap 1


Hôm nay là lễ tình nhân. Là ngày lễ mà những cặp yêu nhau thể hiện tình cảm, là cơ hội lớn cho những kẻ đơn phương đang muốn tỏ tình.

Và sáng hôm nay, nó chia tay với bạn trai. Bị bạn trai đá, chính xác là vậy.

Chiếc lọ thủy tinh với một ngàn ngôi sao giấy nó tự tay gấp, ba tiếng đồng hồ nhốt mình trong phòng, cuối cùng được đem về một cách hẫng hụt. Nó thậm chí quá buồn để có thể vứt món quà đó vào sọt rác.

Đó là tâm huyết của nó. Cố gắng chỉ để vì người kia.

Vậy mà cuối cùng, chỉ một câu thôi, “mình chia tay đi”, công sức đó bị ném vào cõi lặng.

.

.

Trời tuyết.

Ở Mỹ, bấy giờ vẫn là mùa đông. Buổi sáng cũng chỉ đem lại chút nắng sớm hiếm hoi của ngày, và những tia nắng nhỏ ấy nào có thổi tan được cái lạnh mùa tuyết; cái lạnh đến bóp chặt tâm can, đẩy đưa cho nó biết bao nỗi cô độc.

Yêu anh được một năm rồi, quen anh được 9 tháng rồi.

Nó chưa muốn chấp nhận sự thật phũ phàng đó.

Lúc còn ở Việt Nam, có một bài hát nào đó, nói về chuyện một người con gái chia tay bạn trai, và không còn cảm giác gì nữa vì đã đau đến tột cùng.

Nó muốn nghe lại, vì đơn giản, bài hát đó đang là nó, giống nó đến chết tiệt.

Bắt đầu rảo bước đi vòng công viên, dạo qua dạo lại không biết bao nhiêu lần. Chỉ vì nó muốn đi đâu đó, thế thôi, chỉ vì nó muốn biết là mình đang không ngồi suy sụp một chỗ, chỉ vì nó muốn biết là mình vẫn mạnh mẽ bước đi.

Nếu ngồi yên một mình, nó sẽ khóc vì sự cô độc mất.

Nó muốn biết có ai đang ở bên nó. Nhưng sự thật chết tiệt mãi ngập tràn trong đầu.

Nó chẳng còn ai cả.

Trong nó trỗi dậy cảm giác muốn chết. Thể như lý tưởng sống của nó chính là được ở bên người yêu, và giờ đây khi người ấy không ở bên nó nữa, nó chẳng thiết gì cả. Tuổi trẻ là thế mà, chỉ có tình yêu là nhất thôi. Thậm chí nó có thể té vật xuống và chờ cho tuyết phủ lên người.

Bộp. Nó cảm giác đụng phải ai đó. Và trước khi nó kịp ngẩng đầu lên để xem kẻ chết tiệt nào đã làm phiền nó, nó nghe một tiếng đổ vỡ bên tai.

Chậm rãi nhìn xuống, nó thấy món quà của mình bể tan.

Lặng.

Người con trai đó, vội vã xin lỗi rất nhiều, vậy mà bên tai nó chỉ nghe thấy tiếng choang chói tai đó.

Trước khi nó kịp nhận ra, nó đã khóc. Khóc đến rách vụn tâm can. Khóc đến xé tan cõi lòng. Khóc như chưa bao giờ được khóc.

Hết thật rồi, tình yêu đầu của nó.

Hết thật rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét