Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2011

Hê hê.

Ngày mai bố về. Căn bản là cũng mừng, vì cũng như bao nhiêu lần mình nói, một năm bố có ở nhà trên 3 tháng bao giờ. Về thì nhiều khi cũng được 1 2 tiếng, lúc mình đang ngủ, rồi lại đi mất dáng.

Chắc là mai bố ở nhà lâu, khoảng vài ngày.

Mừng <3

Bỗng dưng, lại tự hỏi, mình tự tập cái thói quen làm bố tự hào từ thuở nào.

Là những tháng ngày nhỏ bé, mình cố nhồi vào đầu biết bao cuốn sách khoa học, ngày ấy đơn giản là thích thôi. Tủ sách đầy ắp những quyển về khoa học vũ trụ. Để rồi ngày bé, mình đã thật lòng muốn làm việc ở NASA.

Mình vẫn tự hào là một con bé 8 tuổi thuộc tên các hành tinh, vị trí các hành tinh, thuộc tính các hành tinh và giải thích được các hiện tượng LoL

Rồi là những ngày hạng nhất đem về, hạng nhì đem về, top lớp đem về. Là những ngày của giải thưởng, của ngợi khen, của những hoạt động xã hội. MC, câu lạc bộ, tình nguyện viên, viết báo, tiếng Nhật, bóng rổ... tất tần tật.

Chắc sâu thẳm, cũng là mình muốn được bố khen, được mẹ khen.

Mình chẳng có gì cả. Thật chẳng có gì cả.

Nhiều khi cứ nghĩ, nếu mình không có cái tài nhiều chuyện, cũng như những khả năng viết hay ngoại ngữ, thì sẽ còn ai ở bên mình?

Chắc là chẳng ai cả. Lẽ đời là thế mà. Lợi dụng nhau để có cái mình cần.

Vẫn biết thế từ bé, nhưng tại sao, cứ thích để bản thân quên đi cái sự thật ấy :))

.

.

Chắc là từ khi lớp 2, khi buồn cả một ngày khi cô bạn mình rất mến và luôn đi chung phũ phàng bảo: "Tớ chơi với cậu chỉ vì muốn mượn truyện của cậu thôi". Và rồi lớp 3 suýt bị bắt cóc mất.

Cứ sợ cái gọi là lợi dụng, là thực dụng.

Cứ sợ những người nói chuyện với mình để trục lợi.

Cứ sợ cái thế gian đầy rẫy dối lừa.

Mình vẫn bảo, con người, đã sống thì ai chẳng lợi dụng nhau? Không vật chất cũng là tinh thần. Nhưng mà tại sao phải thế? Không đơn giản nói chuyện và tâm sự với nhau được sao?

Cũng bởi khi nãy, khi mình muốn về lại Nha Trang chơi với dì Châu - người dì bị bại não bẩm sinh, mẹ và bà đã phản đối kịch liệt.

"Chơi với cái con đần ấy để làm gì?"

Thế nếu mình cũng bị vào trường hợp đó, người khác cũng nói thế sao?

Không muốn, không muốn tí nào cả.

.

.

Cứ nhiều hôm lại như thế.

Bỗng dưng thấy buồn lắm, mỗi khi xung quanh chẳng có ai cả.

Bỗng dưng lại chẳng muốn cười nữa.

.

.

Có đợt, một người bảo mình là blog này buồn quá, sầu thảm quá, sẽ không tốt cho chính mình. Rồi thì bệnh tật, ốm đau, tổn thương tinh thần.

Mình lập blog để xả tâm sự mà, bảo sao không buồn cho được.

.

.

Lâu lắm chẳng bàn những vấn đề vĩ mô với ai cả.

Tự dưng muốn quá.

Nhớ tháng trước cãi nhau chính trị với thằng bạn :)) cũng vui, dù cãi nhau ủm tỏi cả lên.

.

.

Cứ thấy thiếu thiếu một điều gì đó, dù vốn dĩ đang rất đầy đủ.

Mình không thiếu bạn bè.

Mình không thiếu tình thương của gia đình.

Mình không thiếu những lời hỏi thăm mỗi khi bị chuyện gì, thậm chí là để stt bị cảm gì đó thôi.

Nhưng cứ thấy thiếu.

Cảm giác như một quả bóng rỗng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét