Thứ Sáu, 8 tháng 7, 2011

Cãi nhau.

Và con dần hiểu, nỗi đau khi mẹ cha từng ngày xung đột.

Thuở xưa bé ấy, con đọc những cuốn tiểu thuyết, con xem những quyển truyện tranh. Con nghĩ thật vớ vẩn, khi có ai cứ mãi khóc bởi cha mẹ cãi nhau từng ngày. Con nghĩ thật yếu đuối khi khóc về chuyện như vậy.

Để rồi giờ đây, chính con cũng đang khóc. Nhưng là gào thật to, khóc thật to trong đáy lòng. Nào đâu có giọt nước mắt nào trên mặt con? Nhưng con đang khóc đấy, hãy biết đi, rồi đừng cãi nữa. Vì con tự nhủ, con không được khóc trước mặt ai cả. Vì con biết, mẹ nhìn thấy con thế này, lại chửi bố, lại chửi con.

Sao gia đình người khác bố mẹ hòa thuận lắm mà? Sao bố mẹ cứ để công việc xen vào đời sống cá nhân, rồi để chính bản thân chịu đớn đau?

.

.

Và con nhận ra, con khóc nhiều nhất, là khi nhắc đến chuyện gia đình.

Từ điều này đến điều kia, cái gì cũng phảng phất nét buồn trong mỗi câu chuyện.

Là do con ngây thơ nên đau, hay là do con biết quá nhiều chuyện nên đau?

Ngoài gia đình ra, con chẳng còn ai bên con cả. Nhưng bố mẹ mãi thế này, con trông cậy vào ai? Con không biết phải ứng xử thế nào, con biết hỏi ai?

.

.

Con muốn có một người gọi điện, hoặc ôm con vào lòng, bảo rằng "Nhớ con quá chừng"

Con không phải đứa cháu được yêu chiều nhất, không phải đứa con được lắng nghe những tiếng yêu thương từng ngày.

Con nghe bà gọi điện cho các cháu của bà, con tủi thân, vì con chưa bao giờ cảm giác được tình thương đến tột cùng đó từ bà.

Chợt nhận ra, chính Thủy Triều cũng vậy. Nó cũng cô đơn lắm, đúng không?

Đêm nào con cũng khóc, và con biết, đêm nào Triều cũng khóc.

Hai đứa có nhiều điểm giống nhau là vậy, nhưng cảm giác sao mãi có một rào cản? Không vượt qua được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét