Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

For a sleepless night.

Có những đêm, tôi lại tự suy nghĩ vẩn vơ, nghĩ về những điều đáng sợ đến tột cùng. Nó có thể là một hình thức mơ, chỉ là mơ khi mắt tôi vẫn đang mở. Thế nào cũng được, chỉ là, mỗi khi tôi nhận thức được, thì tôi đã khóc đến lả người rồi.

Từ bé đã là vậy. Tôi hay tự nhìn vào gương, tự nghĩ đến tình huống tồi tệ nhất có thể, để xem xem bản thân sẽ ứng xử được như thế nào. Nhưng cuối cùng cũng chỉ là một giấc ngủ say ôm mẹ và nước mắt.

Hôm nay cũng là một ngày như vậy. Và trong những suy nghĩ đáng sợ kia, tôi thấy một đám tang, tang của bố tôi.

Cũng do tôi quá nhạy cảm, đến độ nhiều khi tôi muốn đi "rèn tim". Mỗi khi xem bộ phim nào đó quá sống động, quá chân thực, tôi sẽ lại bị cảm động mất thôi. Và cái phim đó cũng chẳng phải vừa.

Nếu chuyện đó xảy ra thật, tôi biết làm sao?

Tôi quen với một cuộc sống hay xa bố, nhưng chưa bao giờ quen được với ý nghĩ không có bố.

... Có lẽ tôi đang nói bậy bạ.

Nhưng, điên khùng rằng, tôi phải tâm sự. Tôi nói được với ít người, nên chỉ còn nơi đây. Sẽ ai hiểu cho một con bé "à mày ạ tao tự dưng nghĩ rằng nếu ... (tôi sợ ngay cả việc ghi nó ra) thì tao làm gì". Họ sẽ nghĩ con bé đó tâm thần, cần được đưa vào bệnh viện ngay lập tức dù đó là buổi đêm, họ sẽ bảo mày vớ vẩn quá ngủ đi cho rồi.

Nên rốt cuộc, tôi chỉ còn cái xó này. Và tôi sẽ nổ tung nếu không tâm sự được mất.

Trong tôi là một trái bong bóng của ý nghĩ và sợ hãi, nổ tung bất kì lúc nào. Rồi nó lại tự thành lập một bọng khác và chờ ngày nổ tung.

Tôi nên đi bác sĩ thật? Hay đây là khùng điên của tuổi dậy thì?

.

.

Hôm trước, có người bảo tôi cô độc.

Có lẽ nó đúng phần nào đó.

Từ khi nào, tôi mất khả năng mở lòng hay tin tưởng người ngoài rồi. Từ khi nào, tôi luôn cảm giác, tôi chỉ còn gia đình tôi thôi.

Một ngày tôi ốm nặng, sẽ là một ngày vắng tanh ở phòng bệnh của tôi. Không hoa, không sách, không trái cây. Chỉ có gia đình tôi ở đó chăm sóc.

Một ngày tôi trặc chân do té cầu thang, sẽ là một ngày của "im lặng" - tức là không lời hỏi thăm nào cả.

Một ngày tôi khóc do gặp chuyện, sẽ là một ngày của "vô tâm" - tức là không ai thèm quan tâm đến việc một con khùng đang khóc.

Nhiều cái. Trong tôi tồn tại rất nhiều nỗi sợ, nhiều đến mức không ai hiểu được tôi.

Tôi muốn bố. Chỉ với bố tôi mới kể tất cả được.

Vì ai rồi cũng sẽ phản bội tôi thôi.

.

.

Lại khùng rồi.

Cứ về đêm là khùng, khùng lên vì sợ.

Chắc là thức khuya thực sự không tốt cho tôi.

.

.

Ngày trước, có một người lạ - tức là chưa quen, chưa nói chuyện trực tiếp (chat chít gặp gỡ chi đó) thấy tôi sợ, và đã rất tuyệt vời hỏi thăm tôi và cho tôi lời khuyên.

Đó là một ngày rất hạnh phúc, cười mãi không thôi.

Nhưng mà tôi nghe xong hạnh phúc quá chẳng biết nói gì hết, nên cuối cùng chỉ cám ơn được thôi. Thật lòng muốn nói thêm ngàn vạn lần cám ơn lắm lắm lắm, nhưng mà hông biết nói sao hết.

Thôi thì một lần nữa, cám ơn chị nhiều lắm ạ. Mong chị đang đọc cái này.

Xin lỗi chị vì em không làm hẳn một entry ra dành cho chị. Em hơi kị những entry ngắn quá.

Xin lỗi chị nhiều nhé ạ. Cám ơn chị nhiều vì đã quan tâm em <3 <3 À xí .__. mặc dù là em hông có comm gì trên blog chị hết, nhưng trên thực tế là em có đọc. Chỉ là do em không biết phải nói gì hết đó, nói nhảm thì ngại quá, nói sầu não thì mất công .__. blogspot lại không có chức năng like bài viết. Muốn nói cái này lâu lắm rồi mà sang đó lảm nhảm em ngại quá .__. . . Xả tới cuối entry là hết sầu :> tah dah.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét