Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2011

Muôn vàn yêu thương cho mẹ.

Hôm nay là ngày của mẹ, và trong con trỗi dậy những cảm xúc kì lạ. Một chút gì đó yêu mẹ hơn ngày thường, thương mẹ hơn ngày thường và muốn bảo vệ mẹ hơn ngày thường.

Mẹ sinh ra đã là trong nhọc nhằn. Những tháng ngày chiến tranh cướp đi của mẹ một tuổi thơ êm đềm. Là chị cả, mẹ gánh tất cả trách nhiệm trong mình. Với những đứa em của mình, mẹ là một người chị lớn có nghĩa vụ bảo vệ em nhỏ, là một người "mẹ thay thế" để an ủi những đứa em khi chúng khóc òa.

Có một thuở con nghe kể, ngày bé mẹ bồng trên vai những đứa em, chạy khắp nơi để trốn giặc. Khi ấy con nghe qua, chỉ nghĩ "ngày xưa khổ quá", còn bây giờ nghĩ lại, mắt con ươn ướt vì tuổi thơ khó khăn ngày nào của mẹ.

Cái sự khổ sở nó cứ xoay vần, cuốn mẹ theo trong từng cơn càn quét. Tuổi 13, mẹ trở thành trẻ mồ côi cha, bởi căn bệnh ung thư gan ác liệt đã cướp ông của con đi rồi. Mẹ lớn lên không có sự yêu thương của cha, nhưng lại nảy mầm trong tim sự mạnh mẽ cứng rắn đến tột cùng. Mẹ ơi, con không biết, đó là cái may hay cái rủi. Như một bông hồng rất đẹp, tự mọc lên gai xung quanh mình để bảo vệ bản thân vậy. Nhưng bông hồng đó vẫn yếu đuối lắm, mỏng manh lắm. Mẹ của con cũng thế chứ?

Xin lỗi mẹ vì con của mẹ không được mạnh mẽ. Con không có can đảm để ôm lấy mẹ mỗi khi nhìn mẹ khóc, chỉ đứng yên đó để mẹ ôm con mà khóc òa. Con không có dũng khí để nhận lỗi mỗi khi con sai, lại cứ thốt ra những ngôn từ nhọn sắc, để gối mẹ lại ướt vào buổi đêm. Nếu con nói ra, chỉ một tiếng "xin lỗi" thôi, có lẽ mẹ đã được an ủi hơn nhiều rồi.

Tuổi thơ ươm đậm mùi vất vả qua đi, mẹ vẫn là một người con gái đẹp, mạnh mẽ đến tột cùng, vô cùng cá tính đối với bất kì ai. Mẹ lấy bố, sinh ra chị, nhiều chuyện, khi đó con không được biết nhiều.

Rồi mẹ chuyển vào nam, khi này con được ra đời. Trong tâm con in đậm những cái ôm ấm áp và những lần mẹ chọc con. Chỉ nhớ, con lớn lên trong tình thương của mẹ, chỉ nhớ con được nuôi dưỡng bởi giọt mồ hôi của mẹ.

Mọi chuyện vẫn bình thường, đến khi công ty được thành lập, và bố mở nhà máy. Triền miên những buổi đêm bố không về nhà, ngủ lại nhà máy. Bố của con không phải một người bố tồi tệ, bỏ bê mẹ con mình, là một người bố tận tụy với gia đình và hết lòng với vợ con. Bố dồn hết tâm sức vào công việc, để dựng nên một cuộc sống êm ấm cho gia đình mình. Nhưng có ai biết đâu những đêm mẹ ở nhà cùng với con, thiếu vắng hơi ấm của một người đàn ông? Có ai biết đâu những khi mẹ cần một bờ vai để chia sẻ, để tâm sự. Có ai biết đâu những lúc mẹ buồn chán, mở TV từ kênh này sang kênh khác, may hết chiếc váy này đến váy khác, để giết thời gian của chính mình?

Bà ngoại từng bảo con, chị hai tập đàn và đàn để quên đi nỗi nhớ gia đình. Tại sao không ai nói lên cho mẹ con sự cô đơn lẻ bóng của một người phụ nữ khi xa chồng? Một năm, bố ở nhà chưa được đầy ba tháng. Sao không ai nói lên cho mẹ con?

Con là một đứa con nít, và con xin lỗi mẹ. Con không đủ dũng khí để nói ra cho mẹ. Và con sợ họ sẽ nhìn mẹ với ánh mắt dị nghị, khi con đi khắp nơi để kể về mẹ tuyệt vời như thế nào.

Dạo này bố ở nhà nhiều hơn, con mừng. Nhưng có nỗi buồn tồn đọng rằng, bố mẹ cãi nhau nhiều. Con không thích chuyện đó. Con nhớ tết năm ngoái, bố hôn vào má mẹ, và con đỏ mặt nhắm tịt mắt lại. Bố hát tặng mẹ bài "Và tôi cũng yêu em", hình như là bài đó nhỉ. Mẹ cũng ngại quá chừng, cứ đẩy bố ra, nhưng trên môi vẫn nhoẻn một nụ cười hạnh phúc.

Đó là những phút giây con thích ở nhà mình. Gia đình mình ai cũng thương yêu nhau mà, tại sao lại cứ cãi nhau?

Hôm nay, con muốn xin lỗi mẹ. Xin lỗi vì những phút giây con hỗn hào trách mẹ vô căn cứ. Xin lỗi vì những phút giây con vô tâm không để ý đến nỗi buồn nơi mẹ. Xin lỗi vì con không phải một đứa con ngoan. Xin lỗi vì con quá ích kỉ.

Chúc mẹ một ngày của mẹ thật vui. Hôm nay đứa keo kiệt như con đây tự tay chi tiền đãi bố mẹ ăn cơm đó nhé. Mong hôm nay sẽ là một ngày đáng nhớ, với cả bố, mẹ và con.

2 nhận xét: