Thứ Năm, 23 tháng 12, 2010

...

Trại truyền thống của trường.

Ừ, trại vui, vui đến tuyệt vời. Thích lắm cơ các màn biểu diễn.

Trong đầu vẫn đang văng vẳng wild dance và sonata of temptaion. Không dứt ra được. Có lẽ, bị ám ảnh từ lúc nào rồi.

Đầu đang trống. Chẳng thích gì cả. Chẳng muốn gì cả.

.

.

Nhảy.

Ừ, nhảy đẹp.

Chả hứng nữa.

.

.

Cãi nhau với bạn.

Ra góc tối nhất của trường, ngồi khóc với Giang.

Không thấy đỡ hơn tí nào cả.

.

.

Giang là một người tâm sự tuyệt vời, thật sự rất tuyệt vời. Xin lỗi vì đã kéo m đi. Lúc nào cũng làm phiền người khác, t xin lỗi.

Phải chi t có một điều ước. T ước mỗi khi t buồn, t có cái con búp bê giống y chang m. Xong t kéo ra t khóc, hehe.

Mà ước thì chỉ là ước. Khốn.

.

.

Kết bạn để làm gì?

Chia tay để làm gì?

Giả tạo để làm gì?

Cố gắng để làm gì?

Đừng ai trả lời cả. Tôi không muốn nghe.

.

.

Tôi ghét cái tôi nhạy cảm.

Vô dụng, phiền phức, khó chịu. Như một cái đuôi cần cắt bỏ.

Tôi không thích làm con gái, nếu con gái là đồng nghĩa với nhạy cảm.

.

.

Tôi ghét tất cả các người. Đi hết đi. Biến hết đi.

.

.

Thế gian này có nhiều loại người tôi ghét, một số loại người tôi khinh.

Và tôi nói thẳng, tôi sẽ coi đứa đó không hơn một thứ chất thải, nếu nó dám đụng chạm vào bố mẹ tôi.

Bịa chuyện về bố tôi trước tôi, tưởng tôi không biết sao?

Bịa chuyện về tôi, về gia đình tôi trước mặt bạn bè tôi, tưởng tôi không biết sao?

Chó là tôi đéo có làm gì được. Năm sau thì không.

Năm sau đừng nghĩ sẽ yên được cái xác điếm đó với tôi.

Này, dạy học làm cái đéo gì nếu xử sự còn thua một con heo đang đi liếm phân? Nó còn biết liếm cái gì phải liếm. Thèm tiền thì spit đại ra cho rồi. Khoái ngửi phân người khác lắm hả?

.

.

Đéo cần.

Mặt dày thế nào mà dám xoa đầu tôi vậy?

.

.

Phiền.

Ừ, tôi bị mọi người ghét đấy. Ừ tôi cá tính mạnh quá, cuối cùng không chơi được với ai cả đấy. Vừa ý chưa?

Đéo biết gì thì đừng có vạ đâu ỉa đấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét