Thứ Bảy, 1 tháng 1, 2011

1.1.2011

Mọi năm, tôi sẽ có một bài viết trước khúc giao thừa, nhưng năm nay khác một tí :p Tôi đã muốn có một bài viết tổng kết một năm vừa qua của tôi, và cuối cùng là tôi lại buồn để độ để mất cái bài viết ấy.

Giờ tôi làm đây :">

2010 là một năm quan trọng với tôi, thật sự rất quan trọng. Tôi đã có những người bạn, tôi đã mất những người bạn. Tôi đã trân trọng bạn bè, tôi đã được trân trọng bởi bạn bè, vui lắm.

.

.

Xuân.

Mùa xuân của tôi nỗ lực để đạt được HS Giỏi thành phố, đổi lại là những phút giây khóc vì vui mừng. Tiếp theo là những giọt nước mắt cho sự chia ly.

Chia ly, có lẽ là một thứ đáng sợ quá chăng? Trước cuộc chia ly, tôi sợ điều đó xảy đến. Sau cuộc chia ly, tôi không muốn gặp lại nó nữa.

Quãng thời gian học lớp 9, tôi thích đếm phượng. Một tiết học, tôi có thể nhìn ra cây phượng suốt 45', nhìn từng bông phượng rơi. Để rồi tôi lại sợ xD Vì phượng rơi càng nhiều, lại như chuông đánh báo thức cho lúc tôi phải rời xa ngôi trường Lữ Gia thân thương.

Lữ Gia là nhà, Lữ Gia là tổ ấm, Lữ Gia là hộp kỉ niệm, Lữ Gia là tất cả.

Giờ đây, trong tôi nó vẫn là thế. Nó là một nơi tôi có thể trở về bất kì lúc nào, dẫu thời gian ở đó có đau đớn và chứa chan sư lợi dụng như thế nào. Ở nơi đây, tôi đã tạo dựng được "tình bạn không thể tách rời" :d

.

.

Hạ.

Tôi thực sự chia ly họ. Nước mắt đẫm ướt. Vẫn còn những comment trong blog này ^^

Ấy là phút chuyển đổi, là những suy nghĩ cho dự định tương lai, và nhiều thứ. Một chuyến đi Trung Quốc. Mở mang tầm mắt. Sợ hãi. Mạnh mẽ lên.

Đọc bên trên thì có ai đó từng nghe tôi tâm sự sẽ hiểu ha, hehe.

.

.

Thu.

Thất bại trong nhiều chuyện.

Khóc.

.

.

Đông.

Mất đi bạn bè.

Thất bại trong nhiều chuyện.

Đã mạnh mẽ hơn, để không còn khóc thật nhiều nữa.


.
.
.
.
.


Hehe, 2010 của tôi đấy. Có những chuyện, các bạn thân với tôi thì đã được kể rồi nhỉ ^^

Tôi đã nhận ra, thật sư nhận ra, con người phải có lúc vấp té. Để rồi sau đó, khi đứng lên, tôi sẽ lại mạnh mẽ hơn.

Tôi đã nhận ra, tại sao phải thay đổi bản thân xoành xoạch cho mọi người? Tôi sẽ thay đổi những gì tôi muốn thay đổi. Nếu chơi dược với tôi thì thật tuyệt vời, còn không thì không sao cả. Bởi vì, tôi vẫn còn có người yêu tôi vì chính tôi.

Tôi đã nhận ra, có cái gọi là "tình bạn không thể phá vỡ". Tôi đã có rất nhiều bạn bè tuyệt vời.

Tôi, một đứa con gái tồi tệ, thật sự cám ơn mọi người vì đã ở bên tôi suốt quãng thời gian qua. Tôi rất yêu mọi người, thực sự rất yêu mọi người.

.

.

Chút chuyện bên lề này.

Một tuần trước phút giao thừa, tôi buồn lắm, thực sư rất buồn. Và đến đêm 31.12 thì cơn buồn nó lên đỉnh điểm.

Sau cùng, đã có những người rất tuyệt vời tâm sự với tôi :x Và tôi mạnh mẽ hơn nhiều rồi.

Tôi đi lên ngắm pháo bông.

Bùng bùng bùng.

Phút giây nó tỏa sáng, rồi nổ tung, thật đẹp, đẹp lắm luôn. Cứ như đó là lúc nó hút hết nỗi buồn của tôi đi rồi, xong nó làm cho nỗi buồn đó banh xác ra, không cho nỗi buồn tồn tại nữa.

Tôi như một đứa trẻ, nhìn chằm chằm vào từng ngọn pháo, với sự thích thú và vui mừng được thắp lên trong lòng.

15' của pháo bông trôi qua, và tôi đã vui lại như bình thường rồi :x :x Nên, từ bây giờ, tôi sẽ chơi pháo nhiều nhiều \ m / Nhất định.

Nhà tôi có mua mấy cái pháo cây, pháo phát sáng, nhưng mà lâu lắm tôi không chơi. Bởi vì tôi không có ai chơi cùng nên chẳng muốn làm gì cả :(

Tức. Lần sau chơi một mình. Có hàng hay mà rủ hông ai chơi hết. Blè.

Hehe.

HAPPY NEW YEAR AGAIN!!!!!!!!!!!!! WISH YOU A YEAR OF JOY AND HAPPINESS.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét