Thứ Tư, 26 tháng 1, 2011

25.1.2011

Hôm nay, dạo này, có lẽ có quá nhiều chuyện xảy ra. Nó như một bao tải rất nặng, đang đè lên vai tôi.

Vậy mà, tôi yếu quá, lại không thể đỡ được những gánh nặng ấy.

Đến gần đây, tôi tự nhận ra, tôi là một đứa con gái bị ghét. Rất bị ghét. Tôi không thích điều đó.

Yến bảo: "Đến chúa, đến phật còn bị ghét, nói gì đến Thư"

Ừ đúng, nhưng buồn thì vẫn buồn 8-x

Tôi bắt đầu sợ. Sợ đến một ngày, tôi biến mất, và sẽ chẳng ai thèm quan tâm tôi ở đâu nữa. Họ sẽ vẫn cười, họ sẽ vẫn khóc, không có thì thay đổi vì tôi cả.

Có lẽ tôi quá tham vọng 8-x Nhưng, thật sự, tôi muốn là một gì đó trong lòng của mọi người.

Và đến chiều qua, tôi nhận ra: tôi không cần cả thế gian này yêu thương xót xa cho tôi. Chỉ cần một người, và tôi sẽ hạnh phúc đến khóc cả ra.

Phương, cám ơn bà :)

.

.

Dạo này, đêm nào tôi cũng khóc.

Chỉ khóc thế thôi, không biết tại sao.

Có lẽ, tôi sợ sự cô độc.

.

.

Tôi có những người bạn tuyệt vời.

Thương, Yến, Kiều Giang, Bích Phương. Họ là những con người sẽ mãi ở đó, trong kí ức tôi, trong con tim tôi. Họ là những con người tôi sẽ luôn luôn sẵn lòng giúp, dẫu có giá nào.

Chỉ riêng họ tôi, tôi ước, gánh nặng của họ sẽ đến với vai tôi.

.

.

Trời xanh kia, rộng lớn quá.

Đôi bàn tay nhỏ bé này, đến bao giờ sẽ giữ trọn được bầu trời ấy vào con tim?

Bầu trời Việt Nam.

.

.

Tôi sắp đi rồi. Thậm chí cũng chỉ có một vài người biết.

Phần nào đó cũng thất vọng.

Xùy xùy, tự nghĩ lại, vẫn có một người đấy thôi. Chỉ người ấy là đã quá tuyệt rồi.

Tôi tự hào, rằng tôi có người bạn thân tuyệt nhất trên đời.

.

.

Với những ai đang đọc cái này, tôi muốn nói một tí.

Con đường của tôi, của bạn, luôn luôn khác nhau. Nó có những ngã rẽ gặp nhau, nhưng vẫn không phải chung một con đường.

Cuộc hội ngộ này, sẽ có một lúc nào đó tàn. Đến lúc đó, thật sự, tôi có thể hơi ích kỉ, nhưng tôi mong chỉ một lời chúc từ các bạn thôi. Một lời chúc "chuyến đi bình yên", và nó sẽ chở che tôi trước mọi sóng gió của cuộc đời.

Tôi yêu các bạn lắm, thật sự.

Tôi sắp đi rồi :)

Tôi đã trì hoãn tương lai của mình một lần, và bây giờ thì không còn được nữa.

Đến lúc tôi đi khỏi cuộc đời các bạn, cho tôi một lời chúc nhé :)

.

.

Tôi là một người hạnh phúc. Tôi là một con người may mắn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét