Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010

xD

Ara... thật là, cũng chẳng hiểu nổi mình nữa. Ghét những thứ dâm tục mà lại thích coi yaoi =))

Hôm qua, mình ngủ quên, bỏ hết các giờ học thêm. Từ 5h chiều đến 1h sáng nay, phải nói cũng dễ chịu.

Đã lâu lắm rồi, mình không được ngủ ngon như vậy.

Ừm, trước đó, mỗi khi ngủ đều mộng mị những điều vớ vẩn, những điều đáng sợ. Để rồi mỗi sớm mai thức dậy, cơ thể mình mệt nhoài, và luôn thiếu ngủ, ở cái độ có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

Và hôm qua, nhờ mệt lử đi sau khi làm thiệp, cuối cùng cũng đã yên giấc được. Nói cách khác, chắc mình nên hành xác nhiều hơn :))

.

.

Dạo này, vẫn đang rất khó chịu.

Bản tính của con gái là ghen tuông, là hay yêu. Trong mình, hai thứ đó được đánh đổi bởi sự tham vọng. Do đó, luôn luôn, mình luôn muốn phải đạt được tất cả, ngay cả khi phải đánh đổi một điều gì đó.

Chị Quyên từng nói, như vậy sẽ mất ngây thơ, và mình chỉ mới lớp mười thôi. Và, mình sẵn sàng đánh đổi sự ngây thơ của mình, để đạt được những gì mình mong.

Cái ngây thơ đó, dẫu có muốn ở lại đến chừng nào, cũng đã bị chà đạp lên rồi, rất nhiều.

Thật sự, gần đây, cái sự tham vọng đó làm mình rất đau. Mình đang không đạt được những gì mình muốn, mình đang dần đuối sức, mình đang thua mọi người ở rất nhiều điều.

Bản tính cố chấp và tham lam đã làm mình thấy tủi thân, và thật sự buồn, khi anh Chân gọi Như và Thương ở lại.

Không phải mình.

.

.

Phải cố gắng.

Lúc lên lớp, mình rất muốn khóc òa ra, để khi đó Tiên sẽ ở bên mình mà nghe. Mình không thích cái cảnh mỗi ngày về, tự nhốt bản thân vào trong phòng, và tự đau một mình. Vốn mình đã phải làm như vậy từ lâu lắm rồi.

Mình đã định đi hỏi anh Chân, tại sao lại là Như? Tại sao không phải mình? Như có điểm gì hơn mình? Và sau cùng, mình đã quyết định, chính bản thân mình sẽ tự tìm ra.

Bản tính tham vọng của một đứa con gái mới lớn nó khó chịu vậy đấy. Mà nghĩ lại, có lẽ vì mình là con gái của bố chăng?

Nhớ, Phương từng nói, "Bà mới 15 tuổi thôi, tại sao phải quan tâm về những cái đó?"

Hình như mình đã trả lời, "Vì tui không muốn thua ai hết".

Bắt đầu từ lúc, mình gặp người đó chăng? Người đó, thậm chí mình còn không thể nhớ tên. Wang yue?

Ầy, chả nhớ nữa.

.

.

Mình sẽ tập thích nghi, nhưng sẽ phát huy khả năng của mình là tối đa. Những cái khác sẽ khắc phục, nhưng nó sẽ không phải mục tiêu chính của mình. Vì đơn giản, mình sẽ chỉ làm những gì mình thích, và những gì tốt cho bản thân mình.

Cố gắng. Cố gắng. Cố gắng!!!

Còn chuyện của thầy Bộ, mình sẽ không sao hết. Diệm Tử Linh, vốn cái tên là tiếng chuông ngân vang giữa biển lửa. Nói cách khác, dẫu có chuyện gì, mình sẽ sống chứ chẳng bỏ cuộc đâu :>

Coi như đây là một trải nghiệm mới, một trải nghiệm mà sẽ góp phần giúp mình mạnh mẽ hơn. Không sao hết đâu nha :x

.

.

Nhiều khi cũng tự hỏi, ăn phải cái gì mà xui tới cực cùng /__\

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét