Thứ Tư, 19 tháng 5, 2010

Sim mới.

Mới mua về một cái sim, số không đẹp mấy, nhưng thôi kệ :)) Đang lon ton để tìm nhạc chờ đây.

Tình cờ mình kiếm được một nơi có nhạc chờ Secret Garden. Mừng hết biết.

...

Dạo này mình không còn là mình nữa. Mình gần như lại bắt đầu bị trầm cảm. À không, không hẳn, chỉ là dạo này hình như mình buồn hơn. Hoặc chỉ buổi trưa nay mới lên cơn như thế.

Đang nghe Siren. Có lẽ mình đã quen với cái tên ấy, hơn Ending Theme. Masuda Toshio thật tuyệt vời. Mình cũng down lại Secret Garden (toàn bộ). Một ngày đẹp trời mình sẽ dịch nguyên cái Inside I'm singing. Mới dịch được You raise me up và Gates of Dawn thôi là của các lords thôi.

Secret Garden, Toshio Masuda, chắc có cách riêng để âm nhạc xoáy tận vào lòng người. Luôn luôn, mỗi khi nghe, nó làm mình liên tưởng lại những quá khứ đầy hoài niệm. Không vui tí nào.

Bài "Chấm.", nếu đã là ở bên wordpress, mình sẽ đặt password, để chỉ bạn bè mình xem được thôi. Mà đây là blogspot, thì làm gì đã có chế độ set pass :))

Hôm rồi Phụng nó xem, rồi nó bảo mình "Chẳng biết nói gì cả". Thật ra Phụng, mình cảm giác như nó là một người chị. Lúc nào cũng chỉ quan tâm đến bạn bè hay người yêu nó một cách thầm lặng; không sôi nổi cũng như ồn ào. Hiểu chuyện nữa chứ.

Để hôm nào bảo nó làm chị mình :">

Lớp 9/2 này, mãi đến lúc chuẩn bị xa nhau rồi, mình thật không muốn rời bọn nó. Tấn Khôi, Chiến An, Giao Linh, Phúc Anh... tất cả. Ai cũng là một kỉ niệm. Một kỉ niệm mà sau này, mình sẽ phải bật cười khi ngoảnh về quá khứ.

Cô Quỳnh là một giáo viên tuyệt vời. Đúng nghĩa "Cô và mẹ, là hai cô giáo. Mẹ và cô, ấy hai mẹ hiền". Nhớ lại khi mình gặp rắc rối, cũng là cô Quỳnh giúp mình vượt qua tất cả.

Phụng và Bội luôn ở bên mình. Phúc Anh luôn ủng hộ mình. Việt Anh luôn thật tốt và gallant. Mập dễ thương :">

Siren làm mình buồn rồi nha *mếu*

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét