Thứ Năm, 13 tháng 5, 2010

Hẫng.

Đau. Lần đầu tiên nó làm mình đau đến thế. Chưa bao giờ mình lại tưởng tượng được chuyện nó đã làm ngày hôm nay.

Mình đã xưng "tôi" và "chị". Danh xưng mình ghét nhất khi có ai nói với mình.

Sáng sớm khi biết chuyện (do cháu gái kể), mình lập tức hỏi Việt Anh. Vốn đâu có ngờ đó lại là sự thật, mà mình chỉ mong Khuyên hiểu nhầm bà Trần sang ai khác. Mình có thể bịa ra một cái tên Trần Quang Minh, để che tất cả (có lẽ lại phải mượn tên chồng).

Mình hỏi, nó ừ.

Mình nói tiếp, nó biện hộ.

Lúc nhắn tin lại, mình khóc, đúng nghĩa nức nở. Vì có ai ngờ người mình tin nhất lại làm vậy với mình? Mình đã mong nhận được chút lời xin lỗi, hay chỉ cần một tiếng "Tui xin lỗi" và không gì hơn, mình có thể nhắm mắt bỏ qua tất cả.

Nhưng mình thấy gì? Vẫn lại biện hộ.

3 tin nhắn dài để biện hộ.

Nó danh chính ngôn thuận là bạn thân mình. Nó danh chính ngôn thuận là người mình tin để tâm sự. Và bây giờ, nó cũng danh chính ngôn thuận là người đi đem chuyện của mình để nói với người khác.

Mình đã không mấy thoải mái khi nó đem chuyện gia đình mình đi kể cho bạn nó, và giờ đây, ngay cả chuyện tình cảm của mình, nó cũng có thể thoải mái đem ra kể người khác để xem như trò đùa.

Nó là gì của mình, và mình là gì của nó, đến độ nó nỡ làm như vậy?

Mình muốn chấp nhận cái lý do nó vô tâm, nhưng mình quá đau để có thể buông xuôi được. Lần đầu tiên mình khóc nức nở đến vậy trước mặt người khác, bởi cái cảm giác như bị phản bội. Thật sự mình thấy như đang bị phản bội chứ không cười như mọi khi được.

1 bịch khăn giấy, 8 tờ. Nhiêu đó đã thiếu để mình lau khô nước mắt, và mắt mình vẫn đang sưng.

Ai cũng được, vì sao lại là nó?

Ngay cả khi nó nhắn tin cho mình, điều nó nói cũng là "It's just a joke, i didn't mean it to be that way". Ừ, đùa đấy, đùa mà lại đem chuyện tình cảm của mình nói với người khác để đùa đấy.

Mình muốn hỏi nó một câu, rằng mình đã bao giờ kể chuyện của nó cho bất kì ai chưa? Và nó đã nói là mình không biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói.

Mình không muốn vậy, nhưng hiện tại, mình nói thật, mình đang rất hận nó. Mình không hận mình vì đã tin nó, vì cho đến cuối cùng, chưa bao giờ mình mất lòng tin nơi nó. Nhưng mình hận nó lắm, vì phản bội niềm tin của mình.

Vậy mà mình ngỡ đã hiểu nó đến độ nào. Nhớ lại, ngày ấy, mình từng bực mình nhưng không nói, bởi biết nó đã tự tâng bốc bản thân. Nó bảo bản thân nhạy cảm, và giờ nhạy cảm đến độ làm mình đau thế đấy. Mình nói ra một tiếng, nó đã nói lại như "đồ ngu, ăn nói kiểu gì không biết", nhưng làm mình có cảm giác bị khinh hơn nó đang đùa.

Ừ mọi chuyện đã qua, nhưng mình bỗng nhớ lại tất cả, và hận mình vì sao đã không nói cho nó nghe những điều ấy. Vậy thì đâu có chuyện hôm nay.

Mong sớm hết giận nó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét