Thứ Sáu, 21 tháng 5, 2010

Mâu thuẫn.

Bố mẹ đang cãi nhau.

Mình nghe, mẹ nói mẹ mệt lắm rồi. Mình nghe, bố muốn tiến lên nhưng mẹ mãi cản lại.

Mình thấy mẹ mệt. Mình thấy bố chán nản.

Bố mẹ mình, đầu năm khi mình đi xem bói, thầy nói rằng bố mẹ mình yêu nhau lắm. Ít nhiều gì đó, mình cũng tự hào đôi chút. Nhưng như vậy, tại sao, luôn luôn mỗi khi bố về thì lại có cãi nhau. Không là mình và mẹ thì là bố và mẹ.

Mẹ, mẹ nếu mệt rồi thì mẹ đừng dấn thân vào nữa. Mẹ dấn thân vào, và đúng như bố nói, mẹ hành hạ tất cả mọi người. Mẹ mãi nghĩ công việc của mình nặng nhọc lắm, mẹ chưa bao giờ nghĩ những người khác cũng đều có công việc của bản thân.

Mẹ đi về thì than con. Mẹ ra đường thì than xã hội. Mẹ gặp bố thì than bố, trách móc bố.

Ừ, mẹ là một người phụ nữ muốn cuộc sống bình thường. Nhưng, vốn dĩ, mẹ thừa biết gia đình mình đã không thể được như bao gia đình khác. Từ thuở bé, con có nhận được những gì những đứa trẻ đồng lứa có không?

Vì sao con phải ghen khi nhìn đứa khác chơi đùa với bố nó? Vì sao con phải giận khi nhìn thấy người khác cãi cha mình?

Vì sao con phải ghen khi nhìn cô Thúy ôm con của cô hả mẹ? Vì sao con phải ghen khi, những đứa trẻ khác có một người mẹ không than thở khi chở con mình đi học hay... khi nuôi con?

"Nhà mình đã khá giả rồi, anh đừng làm nữa".

"Ai hành ai?"

Bố mẹ à, con đang khóc. Và con thấy mẹ đang khóc, bố đang buồn.

Còn bố, bố hãy cứ tiến lên đi. Chưa bao giờ con dám giữ chân bố lại. Bố là một người đàn ông dịu dàng, mạnh mẽ, nhưng ham công tiến việc. Chưa bao giờ bố la mắng hay làm phiền lòng con, nhưng quá nhiều khi bố đã để con một mình.

Thật tuyệt vời khi mỗi lần về nhà bố lắng nghe con tâm sự. Chuyện ở lớp, chuyện bạn bè, những lần con sợ hãi, bao lần con thắc mắc. Con không muốn nói cho bố nghe tất cả, nhưng con lại sợ bố thấy mệt mỏi. Giống như, bố về là để có một điểm tựa, và khi tựa xong bố sẽ đi. Con không muốn bố mất đi điểm tựa hiếm hoi đó.

Bố đã là một người bố quá tuyệt vời. Con chưa bao giờ trách móc bố. À, không, con chưa bao giờ dám trách móc bố.

Bố cứ tiến công đi nhé. Cho đến khi bố thấy mệt, gia đình sẽ luôn có con chào đón bố. Sau này, con sẽ gánh tất cả cho bố. Cho dù, ước mơ của con, thật sự không phải là nghề quản trị kinh doanh này, con sẽ tiếp nối gia đình. Để lưu giữ công sức mệt nhọc của bố. Để lưu giữ cả cuộc đời của bố. Để tất cả không mất đi, và lại là của nhà mình.

Là bạn con, chắc sẽ nói rằng con lại sống giả dối. Nhưng, ước mơ của con, là được du lịch thế giới và thử sức bản thân ở nhiều nghề khác nhau. Làm một kẻ lãng du. Nhưng dẫu sao nó cũng quá phi thực tế. Và con cũng có thể làm nghề của bố, và đi khắp nơi ha. Bất lãng du thôi ấy mà *đùa*

Bố, mẹ, con, con không muốn cả ba cãi nhau với bất kì ai trong gia đình đâu.

Gia đình mình đã quá thiếu tình thương rồi. Không cần phải cho một viên ngọc mất hết vẻ đẹp của nó.

Bỗng dưng con nhớ đến câu hát của Layla.

"Và tại sao con người không thể cắt đứt vòng luẩn quẩn của Mâu thuẫn?
Kẻ bất lực như ta đây, nên căm ghét ai đây?
A...
Ai có thể nói cho ta biết?"

...

A... con vừa nghe một câu của bố.

"Thôi, bây giờ em quản lý hết đi. Em là bà chủ lớn, anh chỉ là cái thằng dầy tớ thôi."

...

Câu của mẹ.

"Anh làm chủ kiểu gì mà đày đọa vợ con đến mức như thế?"

Đừng lôi con vào *giận* Con không phải công cụ để bố mẹ lấy ra mà cãi nhau.

Chán. Tôi là thứ để đi đâu cũng bị lợi dụng vậy à?

Thế mới biết PA đau dường nào. Dẫu sao, còn rất nhiều người đau hơn mình. Mà thật ra, mình luôn biết vậy, nhưng không hiểu sao vẫn đau - -

2 nhận xét:

  1. Vòng tròn mâu thuẫn. T nghĩ...đến khi nào 3 m chồn chân mệt mỏi, 3 m sẽ tìm vè GĐ, nơi có mẹ m, có m - ty to lớn của 3 m .

    Trả lờiXóa
  2. Ừa. Cám ơn nha, chị *ôm*. Cám ơn chị vì cứ khi em buồn là tâm sự với em.

    Trả lờiXóa