Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

[Tạp bút] 20-11-2010

Năm giờ sáng.

Nó thức dậy, chán chường, nghĩ đến chuyện hôm nay nó sẽ bị nói như gì.

Ngày trước đó, nó cãi nhau với bạn bè cũ của nó. Gọi là tranh luận dưới tần số cao cũng đúng. Mà cuối cùng, vì lý do đó, hôm nay nó hoàn toàn không muốn gặp lũ bạn.

Tất cả hẹn nhau đi về nhà cô chủ nhiệm lớp 9 - cô Quỳnh. Và có lẽ, nó sẽ là người duy nhất không đi.

Nó biết, họ sẽ lại nghĩ gì sau lưng nó :)) Và độ chán chường cho một ngày tăng lên.

.

.

Hôm nay, nó vẫn mặc áo dài trắng, cái túi hình cây lollipop, mang bóp tiền theo. Chỉ vậy. Mang nặng dẫu sao cũng chỉ phiền thêm.

Chợt nhớ về câu hỏi của mẹ nó.

"Con có định tặng quà cho thầy Bộ không?"

"Không ạ."

.

.

Anh Chân, anh trai nó, trưởng câu lạc bộ tiếng anh của nó, bán hoa =)) Chào hàng giúp.

Nó mua, và nó không biết nó mua để làm gì.

Dẫu sao nó cũng sẽ không về trường, hay có ý định tặng bất kì giáo viên nào.

.

.

Gặp người đó.

Nó, cho dù có cố gắng đến thế nào, vẫn rất thích người đó. Thật sự rất thích. Và mỗi lần người đó đi ngang, nó lại vờ không thấy, chỉ vì nó không đủ can đảm để đối mặt :))

Đứa con gái quậy tưng bừng với bạn bè, giờ lại nhút nhát trước một người con trai vậy đấy.

.

.

Buồn ngủ, và ngủ gục trên hành lang.

Anh Chương nhắn tin hỏi, "Sao nhìn buồn vậy?" :))

Chắc hôm sau sẽ trả lời anh ấy, "Vì em là đứa đi đâu cũng bị ghét."

.

.

Hẹn chị Quyên lúc 10h ở Nano.

Chị đứng ngoài, nó ngồi trong, hai con người chỉ cách nhau vài mét cũng không gặp nhau được.

Rõ là không có duyên.

.

.

Nó rất thích quán đó, thật sự rất thích. Từ cách bài trí, đến phong cách, đến cách phục vụ và thức ăn.

Nó yêu cây grand piano, contra-bass, và guitar. Trắng muốt. Nó ước, nhạc của nó đã tốt hơn, để nó có thể chơi trên cây đàn đó.

Suốt thời gian ở quán, nó nghe những bài nhạc anh cũ, bất hủ. Và sau cùng, nó đã có được chút bình yên, thứ mà lâu lắm rồi nó đã không có được.

Nghe nhạc, không nghĩ gì hết. Cứ như vậy suốt một tiếng đồng hồ. Một mình.

Thật sự là rất thoải mái :">

Và nó bắt đầu nghĩ về tình cảnh của nó.

:))

Chỉ còn biết cười.

Nó thật sự quá khó hiểu chăng? Đến giờ phút này, chưa ai hiểu được nó cả, kể cả Phương - bạn thân nhất của nó.

Kết quả của việc đó là, một ngày ngoảnh lại, số người ghét nó đã không còn dưới đầu ngón tay nữa.

"Nobody really knows me. And they won't". Đúng với nó, đúng đến chết tiệt.

Và nó lại nhớ về một câu mẹ nó nói

"Mày không đáng được yêu thương. Không đáng chút nào. Cái hạng mày chỉ có thể đi liếm cứt thôi"

.

.

Bạn nó, hôm qua tỏ tình với nó.

Nó không muốn lại xảy ra những chuyện như đối với anh Tuấn Anh. Người ấy đau khổ đủ vì nó rồi.

Nó không phải một người con gái tốt, cũng không phải người dễ dàng được yêu mến. Bản thân nó sợ những tình cảm thật, mà nó biết nó không thể đáp lại.

Sống thật là khó mà. Thật sự, nó ước, tồn tại một quyền công thức, mà mỗi khi rắc rối, nó sẽ lại mở ra và tìm được câu trả lời.

.

.

Nó ghét tất cả, gia đình họ ngoại của nó.

Đã nói xấu gia đình nó, đừng bao giờ nghĩ nó sẽ đối xử tốt lại.

Con em họ láo. Máy tính của nó, con em họ chơi. Đến lúc nó về, nó muốn đòi lại máy, con em họ đáp tỉnh bơ "Nhà có mấy cái máy, sao không biết sang máy khác mà chơi?"

Xong nó bị chửi :)) Tiếng của người đàn bà đó văng vẳng lên "Tính nó là vậy đó, mày đừng có chấp". "Nó" trong đây là nó đó LoL

Nó ghét những người vô học, ghét những người lỗ mãng, ghét những người vô duyên. Như họ.

Nó chưa bao giờ xem họ như gia đình, nên tốt hơn, đừng tưởng bở.

4 nhận xét:

  1. Bạn lượm cái link ở bên đây. Vào xem chơi thôi, nhưng nghía qua thấy anh Chân nên dừng lại xD

    Hiếm khi thấy người cùng trường. Vì bạn hông tin là có hai ông tên Chân trưởng hai clb tiếng anh khác nhau xD

    Chào ấy xD

    [Và đừng quan tâm tới mấy đứa ghét mình ấy à :)) Kệ bọn chúng. Có ai mà không bị ghét cơ chứ xD Kệ đi.]

    Trả lờiXóa
  2. Thú vị nhỉ xD

    Cái tên Chân thì mình chỉ mới gặp Chân mỡ này và Lê Thị Chân - nữ tướng thời xưa, mà thời nào cũng chả còn nhớ nữa. Chỉ biết cái người Lê Chân còn lại là đàn bà =))

    Mà đúng là hữu duyên thật. Chào bạn xD

    P/s: Cái chuyện trên ấy à, anti-fan mình đầy một hội ra. Chúng nó ghét kệ nó, ngày xưa nó còn tung tin đồn thế này thế kia, ai mà quan tâm.

    Hẫng là hẫng vì những đứa bạn từng "tốt bụng" nghe mình tâm sự, đùng một cái kéo nhau ghét mình, vì một chuyện gì đó mình không làm. Tóm lại là bị vu oan, ức đến độ không chịu được mà chửi nhau với chúng nó một trận tơi bời.

    Buồn thì chả buồn đâu, vẫn là hẫng hụt thôi.

    Mà ấy là học lớp nào ấy nhỉ? :">

    Trả lờiXóa
  3. Đàn em của Chân :)) tức Chuyên Vá Áo xD

    Ây dào, tớ cũng chẳng được ai ưa, nhưng mà tớ không quan tâm. Tớ không có hơi đâu mà đi cãi nhau cho phiền.

    [Ngụy biện của người thích ngồi tự kỷ hơn là la hét om sòm đòi tự do công lý đó]

    Trả lờiXóa
  4. Người ta có đủ thứ lý do để ghét mình: mình hơn họ, họ ghen ghét; mình dở hơn họ, họ chán ghét; mình giống như họ, họ cũng ghét vì... "đụng hàng" :-D.
    Rồi gười ta ghét mình, đôi khi chỉ vì một lý do rất đơn giản: vì mình không giống người ta.
    Mà thử nhìn những người đó xem, mình mà giống họ, chưa chắc mình có cái gì để tự hào hơn.
    Nên phương châm của mình là mình tự suy nghĩ kĩ như thế nào là hợp lý, hợp tình, rồi hành động, miễn sao không hổ thẹn với lòng là được rồi. Cuộc sống này là của mình mà :), mình phải sống thoải mái, vui vẻ chứ! Còn đối với mấy người nuôi cái ghét trong lòng đó, mình MACKENO đi cho nó khỏe :D.

    Trả lờiXóa