Thứ Hai, 2 tháng 5, 2011

...

Tôi đang sợ.

Tôi đang rất sợ.

Có thể là sợ hiện tại, sợ quá khứ, sợ tương lai, sợ con người, tôi không biết tôi đang sợ gì nữa.

Chỉ là tôi sợ, sợ lắm.

Tôi ghét, vì trên chính cái blog này, tôi đã tạo ra để xả hết nỗi lòng vào nơi đây. Khi ấy, tôi chỉ mong là bạn bè của mình sẽ xem, và mong muốn mọi người đọc hơn bao giờ hết. Và giờ đây, tôi sợ, bởi nếu tôi đưa lên đây, ai cũng sẽ bắt được gai của tôi, và nhổ ra dễ dàng. Không, tôi không muốn vậy...

Quay lại rồi, cái thuở mỗi khi ngồi một mình, tôi lại sợ một thứ vô hình, sợ đến khóc thét lên, sợ đến phải chạy ngay bên máy tính để tìm một người nào đó nói chuyện cùng.

.

.

Tôi là gì? Tôi là ai? Trong tôi có bao nhiêu bản ngã? Tôi như thế nào, là giỏi hay tệ?

Hàng vạn câu hỏi bắt đầu hiện dần lên, quấn chặt con tim vốn đang run rẩy vì sợ hãi. Nó xới tung đầu tôi lên, tạo dựng một mê cung vô hình, khiến tôi lạc lối trong chính bản thân mình.

Tôi muốn một sự ủng hộ, tôi muốn một lời khen, tôi muốn một ai đó, chỉ một ai đó thôi, để ở bên tôi ngay bây giờ.

Tôi đã khóc.

.

.

Tôi là một người rất dễ bị ảnh hưởng, nói đúng hơn là rất dễ bị xúc động. Và ừ, tôi lại bị xúc động nữa rồi.

Tôi sợ, sợ cho chính bản thân tôi trong tương lai. Sẽ ra sao, nếu tôi chỉ là một đứa bé bất tài, không làm gì được? Sẽ thế nào, nếu tôi đánh mất tất cả những gì tôi đang có? Xung quanh tưởng chừng là những điều mờ ảo vốn huyễn hoặc tôi vào một giấc mộng yên bình, và ảo ảnh đó sẽ biến mất ngay khi nó thích.

Tôi sợ, tôi sợ mất đi tất cả những gì tôi đang có. Tôi có xứng với những cái này không? Một cái TV, một cái bàn, một cái ghế, một cái máy tính, tất cả những gì thuộc về nhà tôi. Nó có khi nào không phải của tôi? Tôi chỉ là thứ vớ vẩn đang tạm thời giữ chúng, và bất cứ giây khắc nào chúng cũng sẽ vượt khỏi bàn tay này. Có khi nào không?

Tôi có gì?

Tôi chẳng có gì cả, ngoài gia đình tôi.

.

.

Tôi không thích lớn lên.

Lớn lên, biết đâu tôi sẽ mất đi sự yên bình tạm thời tôi đang có, sự yên bình mà bố mẹ hy sinh để mang đến cho tôi.

Vậy nên, tôi không muốn lớn.

Cái tôi của 16 tuổi giờ đây, đã bắt đầu nhận ra một phần, một phần rất nhỏ của cuộc đời này. Chỉ một phần rất nhỏ thôi, mà sao nó khốc nghiệt đến như vậy? Tôi sợ, sợ sẽ chẳng ai bảo vệ tôi ở cái thế giới rộng lớn ngoài kia cả. Tôi sợ tôi sẽ bị nhấn chìm giữa biển đời và không bao giờ gục lên được. Tôi sợ ai rồi cũng sẽ bỏ rơi tôi, không thèm để ý đến con bé vớ vẩn này nữa.

Ban nãy, đang ngồi trong phòng, trong tôi bật lên cảm giác mơ hồ kinh khủng này, và tôi hốt hoảng, thật sự. Tôi khóc.

Tôi với đến điện thoại, nhưng điện thoại tìm mãi không thấy. Cảm giác sợ bắt đầu tăng lên; đến khi tôi nhận ra điện thoại bị chôn vùi dưới chăn gối.

Tôi gọi Pi, Pi không bắt máy.

Khi ấy, tôi chạy thật nhanh đến máy tính, để nói chuyện với ai cũng được. Để biết tôi đang sống, để biết tôi không chỉ đứng ngoài lề của cuộc đời này.

Tôi chưa sẵn sàng, thật sự chưa sẵn sàng, đừng đẩy tôi vào cái vòng quay ác liệt ấy.

Và, bà gọi về. Tôi khóc lên thật sự.

Đương nhiên bà không biết. 16 năm khóc im lặng và giả giọng để nghe đt bạn bè cũng có giúp ích tôi.

Giọng bà, lần đầu làm tôi sợ đến thế. Một nửa trong tôi muốn hét lên, kể với bà tất cả, để được bà chỉ dẫn, nhưng giọng nói chìm dần vào cõi lặng, không biết tại sao. Và đến cuối cùng, tôi buông lên một tiếng rất nhẹ nhàng, trong khi hàng nước mắt vẫn lăn thật dài.

"Chào bà ạ, chúc bà ngủ ngon"

.

.

Bố ơi, bố về đi.

Con muốn bố.

2 nhận xét:

  1. Cô bé, đừng sợ...

    Bởi nếu em không đủ mạnh mẽ để giữ cho mình đứng vững em sẽ rơi đấy...

    Bởi dù có sợ hãi tới đâu, người ta rồi cũng phải lớn...

    Bởi rồi thì người ta cũng sẽ phải bước ra ngoài cuộc đời đầy sóng gió ngoài kìa, và chống chọi với mọi dông tố trong cuộc đời...

    Cô bé ạ, cứ bình tâm, bởi em hãy tin là ở đâu đó, vẫn luôn còn một ai đó ở bên cạnh em

    Dù họ không thể bảo vệ em nhưng họ sẽ lắng nghe và nắm tay em và hiểu em (:

    Trả lờiXóa
  2. Dạ.

    Em cám ơn chị nhiều lắm ạ <3

    Trả lờiXóa