Thứ Hai, 18 tháng 4, 2011

Phút bấn loạn sau khi thi.

Trời ơi là trời, đất ơi là đất, vịt ơi là vịt :((

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

.

.

Bấn loạn xong rồi đó :">

.

.

Hôm qua, tôi ngồi xem lại hình cũ đến tận khuya, khoảng 12h mới chịu tiếp tục lấy bài ra ôn tiếp.

Hình ảnh, ngôn từ, suy cho cùng cũng là để lưu lại kỷ niệm. Và ngồi xem chỗ hình đó, thật kĩ, thật kĩ, có chút gì đó tôi tự trách chính mình.

Cha mẹ sinh ra tôi trong đớn đau và cái nghèo. Không phải nghèo đến không trang trải được một cuộc sống đủ đầy, nhưng quá khứ đó không thể gọi là giàu được, chỉ là dạng trung bình. Tôi lớn lên dưới sự bảo bọc và yêu thương của cha mẹ, trải qua từng ngày ấu thơ với biết bao kỷ niệm thân thương.

Đến tận giờ đây, tôi vẫn nhớ chút gì đó của khi đó. Chỉ là khoảng 2 tuổi, hay 4 tuổi gì đó, nhưng đó là những kỉ niệm đẹp đến tột cùng.

Tôi nhớ có một buổi, tôi được 2 năm rồi, mẹ đi chợ. Tivi bỗng bị mất sóng, và nó nhòe màn hình với cái tiếng đinh tai nhức óc. Lúc đó vẫn còn xài loại TV hộp cũ, sử dụng ăng ten để bắt sóng. Tôi sợ hãi, khóc toáng lên, không biết làm gì cả. Chị hai ngủ trên lầu, và cả xóm tập trung lại trước cửa nhà tôi để nhìn vào, xem vì sao một đứa con nít khóc nhiều đến khó chịu (lúc đó tôi vẫn ở nhà cũ, bên Q4).

Tôi bò, hay bước đi ra cửa, khóc chờ mẹ. Và một lâu sau, tôi nhìn thấy bóng mẹ từ xa, gương mặt hoảng hốt đến tột cùng, vội vàng chạy vào xem tôi có chuyện gì. Rồi mẹ thở phào, bước vào nhà, tắt ti vi đi, và dỗ cho tôi nín khóc.

Sau đó chị hai tôi bị một trận đòn te tua, còn tôi thì bình yên vô sự. Nhớ lại cũng đến phì cười.

Và ký ức thứ hai về thuở bé của tôi là đám tang của ông, hay ai đó, tôi không còn nhớ rõ. Tôi đội một chiếc khăn trắng, và mẹ liên tục ôm lấy tôi với gương mặt lo âu.

Tuổi thơ của tôi nhớ hoài cái gương mặt lo âu của mẹ, chăm chút tôi đến từng bữa ăn, từng bộ quần áo, từng giọng khóc, từng tiếng cười.

Lớn lên một chút, tôi lại trở nên hỗn láo. Tôi xấc xược, không coi bố mẹ ra gì cả. Đó là quãng thời gian sai lầm nhất của tôi, và nếu được tôi sẵn lòng thay đổi quá khứ đó bất cứ lúc nào.

Xin lỗi bố mẹ, vì con làm bố mẹ buồn.

Có một thuở, vào khoảng lớp 5, có một cô phụ huynh chạy xe ngang, quẹt xe vào chân con một đường dài. Con đau, hét lên, mẹ lập tức phẫn nộ, cãi nhau với cô ấy. Cô đã bảo, "này chị, chị đanh đá với con như thế à?"

Nếu con trở về khi ấy, có lẽ con sẽ nói lại "Vậy cô sẽ không phẫn nộ khi con của cô bị thương sao?"

Người ta nói mẹ quá nghiêm khắc, quá khô khan, thế này thế kia. Thậm chí, họ nói mẹ đanh đá và dữ. Con sẽ tát vào mặt tất cả những đứa dám xúc phạm mẹ của con. Con không quan tâm đến những gì họ bảo về mẹ. Con sẽ chỉ cần biết, mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất trên thế gian này, là người yêu con và bảo vệ con suốt cả cuộc đời. Mẹ của con mãi là mẹ của con, người mẹ không bao giờ bỏ rơi con. Và con, tuy con vẫn còn nhỏ tuổi lắm, nhưng con sẽ bảo vệ bố mẹ, bằng tất cả sức lực của con.

Giờ đây lớn khôn một chút, con đã bắt đầu hiểu, cái ngọn rễ của mọi sự trong gia đình mình. Con từng giận mẹ nhiều lắm. Vì mẹ, lớp 5 con đã bị tẩy chay bởi các bạn. Vì mẹ, lớp 6 con "mất mặt" với bạn bè, lớp 7 con mất mặt với cả thầy cô. Lớp 8, con chịu đòn roi, la mắng.

Con đã không hiểu, một sự thật mà ai cũng biết. Con biết, con biết nó về mặt ngôn từ, nhưng đến tận giờ đây con mới hiểu được. Rằng mẹ làm tất cả vì mẹ yêu con. Bao nhiêu la mắng, đòn roi, đều là để con có một tương lai tốt đẹp hơn. Nếu không có mẹ, bây giờ, con sẽ chẳng được mạnh mẽ thế này, con sẽ yếu đuối hơn rất nhiều. Con sẽ không có khả năng đối diện với mọi điều, con cũng không thể tự tin được như giờ đây.

Xin lỗi mẹ, vì con quá chậm tiêu bây giờ mới hiểu. Và hơn cả, xin lỗi mẹ, bởi trong thời gian khờ dại đó, con đã nói biết bao nhiêu lời ác độc, như hàng ngàn mũi dao đâm vào cõi lòng mẹ.

.

.

Bố của con là người bố tuyệt vời nhất thế gian.

Thậm chí, có lẽ không ai biết được con khoe với mọi người về bố như thế nào. Trong mắt con, bố mạnh mẽ, hiểu biết, tài giỏi, biết cách đối nhân xử thế... Nếu con mà liệt kê ra tính tốt của bố là tính thành số n+1 đó.

Bố đôi lúc nghiêm khắc với con, nhưng đó là sự nghiêm khắc trong cái mềm mỏng. Chỉ có một lần, con quá hỗn, khiến bố đang say rượu và đánh con. Nhưng đó lại hoàn toàn là lỗi của con, nên cũng chẳng cần nói nữa.

Con hay kể bạn bè về chuyện, bố vì bọn con tuổi nhỏ, sợ bọn con bị ảnh hưởng bởi khói thuốc, một người nghiện thuốc lá như bố đã bỏ thuốc. Vì bọn con, bố xem Doraemon cùng bọn con. Con vẫn hay được kể lại chuyện chị hai muốn đọc Doraemon, mà bố đã từ Q4 chạy sang tận Q Bình Thạnh để tìm truyện cho chị.

(Mặc dù rất tiếc là, đến sau này, con đọc Doraemon, do rất ghét Chaien và Xêkô nên cứ trang nào có hai em í là mình xé mặt hai ẻm, riết truyện nào của chị hai cũng bị rách).

Con sinh ra là khi bố đang lập nghiệp, nên con không được bố chăm sóc nhiều như chị. Nhiều khi con cũng có ghen đó. Nếu con sinh sớm hơn, chỉ vài năm thôi, biết đâu bố sẽ chăm sóc con được nhiều hơn.

Nhưng giờ thì hết rồi. Vì có thế nào, bố vẫn yêu cả hai đứa con mà ♥

Xin lỗi bố, vì con không phải một đứa con ngoan và chăm học.

Con vẫn luôn nghĩ, nếu con là con trai, có lẽ bố sẽ thích hơn nhiều.

.

.

Chỗ hình đó gợi cho tôi khá nhiều cảm xúc. Nhưng có một sự thật không thể chối được khi xem lại, là hồi bé, tôi xấu đến tột cùng =)) Phải nói là vậy, tôi không phải là một đứa con gái xinh xắn đẹp đẽ gì, ngay cả bây giờ.

Xin lỗi bố mẹ, vì con sinh ra không được đẹp như những cô bé khác. Nhưng mà, bố mẹ an tâm, con sẽ là đứa con thương bố mẹ nhất trên đời này. Con sẽ mãi là con của bố mẹ.

Con yêu bố mẹ.

2 nhận xét:

  1. Tuy mình biết cha mẹ làm gì cũng là vì thương con cái, nhưng mình thấy cách giáo dục roi vọt và mắng chửi không phải là cách tốt. Nó thể hiện sự thiếu hiểu biết về tâm lý/cách giáo dưỡng của những người làm cha mẹ đối với con trẻ. Nếu không may mà gặp phải đứa trẻ nhạy cảm, cách giáo dục đó có thể dẫn tới những hậu quả rất lớn về tâm lý. Mình biết làm con thì không nên trách móc cha mẹ, nhưng dù sao cũng cần có cái nhìn khách quan để rút kinh nghiệm và hoàn thiện bản thân. Mình cũng từng trải qua sự nuôi dạy đòn roi hà khắc tương tự (từ phía mẹ), sau này mỗi khi nhắc lại chuyện đó, mình vẫn nói với mẹ rằng mình trân trọng tình cảm và sự quan tâm của mẹ, tuy nhiên giáo dục như vậy là không đúng phương pháp, nhưng mà thôi cho qua vì cuối cùng thì mình cũng đã lớn lên và trở thành một người... không quá tệ :D.

    Trả lờiXóa
  2. ^^ Việt Nam vẫn còn ảnh hưởng bởi cách dạy con từ xưa, vẫn cần thời gian để các cha mẹ thế hệ cũ hiểu mà. Cứ coi như đó là bài học để tránh thôi xD

    Mình cũng hay chịu đòn roi từ mẹ, ừ thì các bà mẹ nổi giận lên nó tới cỡ nào, chắc bạn hiểu rồi ha. Nhưng mà cuối cùng, có lẽ chủ blog này vẫn chưa bị shock tâm lý tới độ thành trẻ tự kỷ đâu LoL

    Đành nhìn vào mặt tích cực là, vì thương quá nên mới giận, vì giận quá nên mới đánh thôi xD

    Trả lờiXóa