Thứ Năm, 13 tháng 1, 2011

Phủi bụi.

xD Lâu lắm rồi, mới ghé thăm lại cái xó thân thương của tôi. Ừ, vẫn thế, chào đón tôi bằng màn "Chrome đã bị lỗi, mời bạn khởi động lại" LoL

Đùa một tí.

Ừm, vào đây, cứ như tất cả những gì kiềm hãm trong lòng tôi được thả ra hết vậy.

Dạo này tôi không viết. Không phải vì tôi không có cái để viết, nhiều lắm đấy chứ. Nhưng cuối cùng, mạch cảm xúc của tôi lại bị đứt, một cách thật sự kì lạ.

Cứ thế, tưởng chừng một tháng, hai tháng đã trôi qua. Không một ngày tôi sống thật với lòng mình.

Có một thời gian, tôi yêu chốn nơi này đến tột cùng. Một ngày tôi viết đến ba bài. Tôi xả cực kì nhiều. Tôi viết dài, viết với cường độ lớn. Và giờ đây tôi chẳng còn gì để viết cả.

Có lẽ tôi sợ phơi bày cuộc đời mình lên đây :)) Ừ, vào đây là biết tất cả, nếu chịu khó tìm một tí. Quá khứ, hiện tại, tương lai của tôi.

Chỉ có ở nơi đây, tôi mới có thể tự do, không phải nói dối hay lo ngại gì cả.

Đến tận giờ đây, tôi vẫn không biết phải nói điều gì.

.

.

Có lẽ, tôi đã quay lại thời kì xưa cũ ấy rồi. Thời kì giả tạo.

Tôi bắt đầu sống không thật với lòng mình.

Tôi đang ghét cái bản thân hiện tại lắm đấy. Ghét lắm lắm. Không thể chịu được.

Muốn thay đổi. Nhiều.

.

.

Tôi phải làm sao đây?

Mệt mỏi, chán nản, rối bời.

Tôi như đang đi giữa một mê cung, mà mãi chưa tìm ra được lối thoát. Và chăng có tìm được, tôi biết, tôi rồi cũng sẽ chần chừ, không dám vượt qua ngưỡng cửa ấy.

Tôi ghét tôi.

.

.

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

.

.

Thật sự, tôi nhận ra, lời nói có thể dối lừa bất kì ai, nhưng lời văn thì không thể.

Hay "có thể" thôi :p Tức là không chắc có đúng không.

Con nít nó đang cố gắng tìm ra lối sống đó :d

.

.

Tôi có một ước mơ mới, mà tôi muốn thực hiện :x

Liệt kê ra nhé.

1. Photographer
2. Businesswoman
3. Học về văn hóa, giống như chú Đăng vậy
4. Làm vợ :">

.

.

Tương lai tôi, rồi sẽ sao đây?

Tôi không muốn đi học đại học, tôi nói thật.

Tôi không muốn đi theo những khuôn mẫu cổ hủ ấy: học - nhồi đầu - làm việc - gia đình. Để rồi, nhận lấy những áp lực của cuộc sống, của công việc, của tất cả.

Nó cứ như một motif bắt buộc. Tôi chả thích.

Tôi thích một cuộc sống của tôi. Tôi thích một cuộc sống mà tôi có thể tự do cười.

Nói cho đúng hơn, tôi không muốn làm người lớn. Tôi muốn mãi làm con nít cơ.

.

.

Đau.

Ừ, ai bảo tôi không còn tí tình cảm nào vương vấn? :))

Vẫn đau lắm.

3 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  2. macjanh : Em không biết chị bao nhiêu tuổi nhưng hãy cho phép em gọi chị là chị. Em không biết mình nghĩ gì khi viết comment này nữa vì em chưa hề biết chị. Google với key : piano - tiếng Nhật và em đã vô tìm lạc vào đây. Đọc bài " Piano" của chị em thấy chị có cùng với em về niềm đam mê : Piano và tiếng Nhật. Rồi liếc xuống dưới "Đã xác nhận, vết cắn thuộc về Diệm Tử Linh" em không biết tại sao nhưng có điều gì đó thối thúc em muốn nói chuyện với chị và đi tìm dấu vết mà chị để lại muộn nhất :X Và đọc đến bài cuối này em cảm thấy ... chúng ta thật giống nhau, em đã nghĩ thế ! Cùng " không chịu lớn" "ghét bản thân" và "không muốn học đại học" Hãy liên lạc với em nhé! Thật sự em muốn được biết nhiều hơn về chị. Y!M của em :macjanh Còn đây : http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/.IWZD6CDD.html nghe nó và cho em biết chị thấy gì nhé :) Rất mong hồi âm của chị. Nếu chị không đến thì sao nhỉ? Em sẽ tự an ủi rằng người đó đã không còn trở lại blog nữa T.T

    Trả lờiXóa
  3. Đến giờ mới rep được, xin lỗi bạn ^^

    Ừm... không biết nói gì nhiều...

    Cám ơn bạn ^^ Đọc những dòng trên, thực sự mình vui lắm ^^

    P/s: mình đã nghe bài đó rồi, và mình thích lắm ^^

    Trả lờiXóa