Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

[Review] This is it

Written by me - Diệm Tử Linh

Link to the article in kenh14: http://kenh14.vn/c8/2011062504078289/this-is-it-huyen-thoai-trong-to-chinh-la-day.chn

.

.

Tôi tin chắc, hẳn bất kì ai trong chúng mình cũng dành một niềm yêu quý nhất định đối với Michael Jackson, nhỉ? Có những người nghe Michael từ lúc mới lên 3, hay tập nhảy những điệu nổi tiếng củaMichael khi 8 tuổi. Cái đưa Michael đến với lòng người hâm mộ là giọng hát, là tài năng, là những xúc cảm trong từng lời nhạc, là nỗ lực trong cả sự nghiệp ca hát của ông.



Riêng tôi, tôi đến với Michael từ những tiếng nhạc thuở nhỏ các anh chị vẫn ngâm nga: “Heal the world, make it a better day”. Qua tin tức, qua truyền miệng, tôi biết về ông và thầm mến mộ từ tận đáy lòng. Nhưng cái thật sự gắn kết tôi với ông lại là This is it, tác phẩm được ra lò sau khi ông qua đời.



This is it không phải một bộ phim về quá trình làm việc, cũng không phải bộ phim tự truyện về cuộc đờiMichael Jackson. Đây là một tập tư liệu tổng hợp những clip quay hậu trường nói về khâu chuẩn bị cho buổi biểu diễn cuối cùng ở London. Với những thước phim ngắn ấy, ta phần nào thêm mến yêu Michael, thêm cảm phục Michael và thầm cầu nguyện cho vị vua này yên nghỉ nơi thiên đàng.



Bản thân tôi khi xem phim đã bị choáng ngợp thật sự. Mở đầu phim là những dòng tâm sự của các vũ công khi họ được chọn để nhảy phụ họa cho Michael. Với những fan hâm mộ, việc được gặp thần tượng của mình, chụp chung một bức hình đã là thật tuyệt vời. Nhưng đối với họ, bằng chính cố gắng của mình, họ được đứng trên một sân khấu với ông, được biểu diễn cùng ông, được trở thành một phần trong huyền thoại của ông. Và còn gì hạnh phúc hơn điều ấy nữa?



Khi được hỏi về cảm xúc, có những người vui lên và bật khóc, cũng có những giọt nước mắt thầm lặng cảm động, nuốt trọn tiếng nói vào lòng. Trả lời rằng có những người bay từ tận Hà Lan đến để tham gia buổi diễn, có những người dành cả ngày trời trên máy bay hồi hộp gặp thần tượng của mình. Họ vô cùng tự hào về điều đó, không phải vậy sao?



Để rồi tiếng nhạc “I wanna be a startin of something” cất lên, ta như hòa mình vào những xúc cảm của người hâm mộ, nhẩm lại tình yêu của bản thân và lắng nghe thật kĩ từng tiếng hát của Michael, cũng như nhìn thật rõ từng điệu nhảy phức tạp.



Tôi đã không bao giờ ngờ được rằng một ca sĩ đã đến tuổi ngũ tuần như ông lại biểu diễn thật tuyệt vời đến vậy, có khác gì với thời huy hoàng xưa kia ấy? Vẫn giọng hát thật truyền cảm, vẫn tinh thần luôn rừng rực cháy bỏng, vẫn những bước nhảy thật nhịp nhàng.





Qua từng thước phim, có lẽ tôi thật sự nhận ra và hiểu được cái lý do Michael là vua. Là một vị vua với từng tiếng ca đều thu hút lòng người, với từng cử động như quyến rũ người xem. Từng khâu thật quá công phu, như thể ta cảm nhận được một chuẩn mực của hoàn hảo. Từ chọn vũ công, đến dàn dựng sân khấu, đến thiết kế vũ đạo... Cơ hồ, đã chẳng còn gì sánh được bằng.



This is it đi đến cuối phim, cả đoàn tập hợp lại tay nắm tay: "Chúng ta là một gia đình lớn". Hay chăng họ cũng đang nói với chúng ta? Rằng chúng ta - fan Michael, cũng là một gia đình lớn, một gia đình gắn kết với nhau bởi tình yêu với nhạc pop, với chính Michael Jackson. Bộ phim khép lại, để cho người xem những xúc cảm riêng biệt.





Bộ phim kết thúc là một câu chuyện dang dở. Buổi diễn đã chẳng diễn ra bởi sự ra đi quá đột ngột và đau lòng của Michael. Thế nhưng, sân khấu ấy vẫn luôn được đông đảo mọi người đón nhận, qua chính thành công của bộ phim This is it. Có những giọt nước mắt tuôn trào khi nhận ra sự thật rằng Michael đã đi, có những tình yêu ngày càng lớn mạnh bởi một hình tượng luôn sống mãi. Huyền thoại chính là đây!

Thứ Năm, 23 tháng 6, 2011

Nothingness.

Này, đánh con có phải là mẹ sai không?

Con là một phần của mẹ, nên mẹ có quyền đánh con, đúng không?

Có cả quyền dùng dép, dùng dao, dùng chổi, hay bất cứ thứ gì để hành hạ con, đúng không?

Và, con không xứng đáng được yêu, đúng không?

Cả khi con chết, cũng không có ai khóc cho con, phải không?

.

.

Con hiểu mà.

Con hiểu tất cả mà.

Chỉ là, đôi khi, cái tôi ngớ ngẩn của con lại tự lừa mình, lừa rằng có ai đó quan tâm đến con, nhiều thứ.

Mẹ bảo, con là một con chó, một con mất dạy, một con khốn nạn, một con điếm thối tha với mẹ, chỉ thế thôi.

Con như mẹ muốn rồi đấy.

Mẹ hài lòng chưa?

.

.

Mái tóc này, từng bị chị nắm rất mạnh và cắt, cắt cả niềm tự hào của mình về mái tóc dài.

Bản dĩ, bố thích con gái bố để tóc dài, và không muốn khi con định cắt ngắn.

Mẹ nắm đầu con đập vào tường, đập tan những hy vọng cuối cùng của con, về nhiều điều.

Hạnh phúc chưa, tất cả?

.

.

Tôi không thích cười.

Thật sự, tôi không thích cười, cũng không thích nói.

Và cái tôi giả tạo ấy vẫn cười đùa, cỡn bợt từng ngày.

Tôi kinh tởm, chính tôi.

Thứ Tư, 22 tháng 6, 2011

Beige - Dale Jida

Trình bày: Beige
Bài hát: Dale Jida
Chuno OST

Bản dịch này dự đoán 80% chính xác :d vì căn bản mình k biết tiếng hàn :d Dù vậy, đây vẫn là một trong số ít những bài nhạc hàn mình rất thích.

Enjoy.



Hangul

가슴이 울어도 나는 못가
서투른 몸짓도 더는 못해
고운 꽃하나를 향내듯
새들의 노랫소리도
머물다 이는 사라지는 한켠의 꿈일까

저 달이 슬피 운다
저달이 슬피 웃는다
헝클어진 그대 두눈처럼
내 시들어진 꿈처럼
바람이 불어온다
바람이 함께 늙는다
곱게 자람 꽃들도 다 별이되어 지는데
내 맘은 아직도 그 자리에

상처를 남기고 떠난 사랑
어설픈 미련이 나를 울려
어제의 찬란한 태양도
해맑게 웃던 모습도
한겨울 깊은 시름속에
묻혀진 꿈일까

저 달이 슬피 운다
저 달이 슬피 웃는다
헝클어진 그대 두 눈처럼
내시들어진 꿈처럼
바람이 불어온다
바람이 함께 늙는다
곱게 자란 꽃들도 다 별이되어 지는데
내 맘은 아직도 그자리에

바람이 불어온다
바람이 함께 늙는다
곱게 자란 꽃들도 다 별이되어 지는데
내 맘은 아직도 그 자리에

나나나나 나나 나나나나나나 나나나나 나나나 나나

Phiên âm

Gaseumi ureodo naneun motga
Seotureun momjitdo deoneun motae
Goun kkochanareul hyangnaedeut
Saedeurui noraessorido
Meomulda ineun sarajineun hankyeonui kkumilkka

Jeo dari seulpi unda
Jeodari seulpi utneunda
Heongkeureojin geudae dununcheoreom
Nae sideureojin kkumcheoreom

Barami bureoonda
Barami hamkke neurngneunda
Gopge jaram kkotteuldo da byeoridoeeo jineunde
Nae mameun ajikdo geu jarie

Sangcheoreul namgigo tteonan sarang
Eoseolpeun miryeoni nareul ullyeo
Eojeui challanhan taeyangdo
Haemarkge utdeon moseupdo
Hangyeoul gipeun sireumsoge
Mutyeojin kkumilkka

Jeo dari seulpi unda
Jeo dari seulpi utneunda
Heongkeureojin geudae du nuncheoreom
Naesideureojin kkumcheoreom

Barami bureoonda
Barami hamkke neurngneunda
Gopge jaran kkotteuldo da byeoridoeeo jineunde
Nae mameun ajikdo geujarie

Barami bureoonda
Barami hamkke neurngneunda
Gopge jaran kkotteuldo da byeoridoeeo jineunde
Nae mameun ajikdo geu jarie

Nananana nana nana
Nananana nananana nana nana

Lời dịch - Translation

Dẫu con tim khóc than đến tột cùng,
Với cái tôi vụng về, sao em đi tiếp được?
Đến khi hương hoa bắt đầu lan tỏa,
Đến khi tiếng chim hát chìm trong tĩnh lặng
Tất cả, liệu sẽ chỉ là giấc mơ nhạt dần?

Thật buồn, mặt trăng ngoài ấy đương bật khóc
Thật buồn, mặt trăng ngoài ấy đương mim cười
Hệt như anh, với đôi ngươi đẫm lệ
Hệt như em, với giấc mơ úa tàn
Gió cùng nhau thổi, trôi dạt khắp mọi nơi
Cả khi những bông hoa kia héo tàn
Trở thành ngọn sao trên nền trời đen thẳm
Trái tim này, mãi mãi thuộc về anh

Người em yêu, chỉ để đau thương ở lại
Và em khóc, bởi cái tôi dại khờ
Mặt trời rực ánh dương của ngày ấy
Và nụ cười rực nắng của anh,
Tất cả, là mơ thôi sao?
Giấc mơ bị đau thương mùa tuyết chôn vùi.

Thật buồn, mặt trăng ngoài ấy đương bật khóc
Thật buồn, mặt trăng ngoài ấy đương mim cười
Hệt như anh, với đôi ngươi đẫm lệ
Hệt như em, với giấc mơ úa tàn
Gió cùng nhau thổi, trôi dạt khắp mọi nơi
Cả khi những bông hoa kia héo tàn
Trở thành ngọn sao trên nền trời đen thẳm
Trái tim này, mãi mãi thuộc về anh

Gió cùng nhau thổi, trôi dạt khắp mọi nơi
Cả khi những bông hoa kia héo tàn
Trở thành ngọn sao trên nền trời đen thẳm
Trái tim này, mãi mãi thuộc về anh

Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2011

Lảm nhảm.

Đã lâu lắm rồi không quay lại nơi này. Không, phải nói là, đã lâu lắm rồi không viết lên nơi này.

Những ai thân với tôi, có lẽ đều biết, từ lâu lắm rồi, đột nhiên tôi bị mất khả năng viết. Kèm theo đó là khả năng "nói" về cảm xúc của bản thân.

Tôi đang nói sự thật, và tôi không đùa hay không muốn chơi nổi bằng những chuyện như thế này.

Có lẽ những điều đó nghe quá hoa mỹ đi, hoa mỹ đến nỗi tưởng chừng nó chỉ tồn tại ở một nơi thật xa. Nhưng chẳng phải, việc này hiện diện trong mỗi con người sao? Bỗng dưng một ngày bạn tỉnh dậy, và nhận ra một phần gì đó trong mình đã biến mất. Bạn cố gắng rất lâu, để nhận ra điểm thiếu sót của tâm hồn, để tìm lại mảnh ghép bị tháo rời.

Trong tôi, cái khả năng "bộc lộ" đã biến mất, hoàn toàn không theo chủ đích. Và từ ấy đến nay, tôi gần như không còn khả năng tâm sự với bất kì ai nữa. Bằng ngôn từ, bằng viết lách, không làm được điều gì cả.

Thỉnh thoảng trong tôi lóe lên những xúc cảm mạnh mẽ, về một điều, hay những ý tưởng về văn. Nhưng đến khi tôi đụng vào ngòi bút, những điều ấy tan biến cả. Thể như một ảo ảnh vô hình, mà có bằng cách nào cũng không giữ lại được.

Có một hôm, trong tôi dấy lên suy nghĩ, cảm tưởng như bản thân tôi đang ấp ủ. Ấp ủ xúc cảm hay nghĩ suy, trong một cái lọ thủy tinh. Đến khi lọ đầy, tôi sẽ lấy lại những khiếm khuyết hiện có của bản thân. Đại loại là như vậy. Hay cũng là nuôi nấng một phần của chính bản thân, đợi chờ một ngày cái bản thân đó lớn mạnh, và đủ sức để thể hiện mình.

.

.

Tôi không bị bệnh tâm thần. Chỉ là tôi luôn biết, tôi bất bình thường. Theo một nghĩa tốt với một số người, theo một nghĩa xấu với rất nhiều người, bao gồm chính tôi.

Giả như tôi là một tập hợp của những vấn đề, và những vấn đề đó lại tự đứng lên bảo vệ chính tôi, giúp tôi sống. Nhưng đó vẫn là vấn đề, như một bức tường được tự xây nên, và kẻ bị nhốt vẫn đang cố thoát khỏi nơi kia.

Tôi ở trong đó. Tôi ở ngoài này. Cả hai nơi.

Vậy nên, tôi chưa bao giờ hiểu được chính tôi cả.

Tôi thích những người thật sự bên tôi, vì họ đơn giản hiểu tôi. Họ hiểu những gì tôi không phải nói ra. Họ biết tôi hiện đang cần gì.

Tôi không biết cách cám ơn họ.

Thứ Hai, 6 tháng 6, 2011

[Two days of Nha Trang] Day 1.

Kể chút chuyện trước khi lên tàu vào tối ngày 3.6 nha <3 Vì mình nhiều chuyện. Trước đó là suýt nữa trễ tàu rồi, vì mẹ muốn tắm vào phút chót. 9h21 tàu sẽ chạy, mà 9h cả nhà mới bắt đầu đi ra đường, không thèm quan tâm đến việc đường bị kẹt hay những chuyện có thể xảy ra. Cũng may là sau đó gọi được 1 chú taxi tay nghề rất cứng, chú ấy chạy xe, mà lần đầu tiên mình thấy sợ luôn. Lưu ý là lúc lớp 2 có Diệp chở mình đi học 70km/h, mình ngồi tỉnh bơ cười bảo thích quá, lúc lớp 8 đi với anh Ryu chở thì ảnh chở khoảng 60km/h cũng bình thường. Đỉnh điểm là anh Hiếu chở mình với vận tốc 80km/h và mình tỉnh bơ :>

Chú đó đi lúc đường vắng vọt cực lẹ (cảnh sát mà thấy là đi tong sự nghiệp), chỉ vì nhà mình nhờ chú đi nhanh 1 chút, và chú ấy cũng biết là nhà mình sắp trễ tàu :"> ài lái kịt :">

Rồi thì cũng lên tàu, mà ôi chao...

Mua phải cái vé chết bằm T__T

Tàu đó là loại tàu bổ sung, với toa số 3, số 4 TUYỆT KHÔNG THỂ TẢ NỔI. Nó như một cái khách sạn vậy. Toa bằng gỗ, loại gỗ đẹp mà mình hay thấy đóng những tủ sách đó. Giường trắng tinh, và ngay cả buồng tàu nó cũng đẹp. Toilet THẬM CHÍ CÓ CẢ TRANH TREO TƯỜNG. Khiến mình nghĩ ngay, sao mấy chị mua phải vé gì kì cục quá T__T

Đó là chuyện toa của người ta.

Và toa của mình nó tệ hơn NHIỀU.

Các chị nhân viên của bố mẹ đặt cho nhà mình vé toa ngồi, ở ngay đầu tàu - toa số 1. Ở đó hơi bị dính khói. Đường đi cũng chật, và nhiều cái khác khá bất tiện. Toilet kinh khủng thì thôi rồi.

Nhưng nó có một cái hay. Ngay cả lúc mình trên đường đi về, hay khi mình đi đến Nha Trang, nhân viên của tàu rất tuyệt vời. Họ thậm chí còn tuyệt hơn những bồi bàn ở các cafe hạng sang. Vô cùng lễ phép và đáng yêu. Họ cũng giúp đỡ khách với một thái độ rất ân cần.

Mình nhớ hình như có 1 lúc một cụ già tới mua cháo, anh nhân viên hỏi "Ông muốn mua gì ạ?" "Vâng một cháo ạ.", rồi còn đưa bằng hai tay nữa chứ. Luôn luôn niềm nở, làm mình cũng thấy dễ chịu <3

.

.

Bỏ qua phần tốt đi, quay lại phần xấu.

Cái xe lửa cà tàng chạy tới 12 tiếng mới lết được sang Nha Trang. Trên đường đi dừng lại tránh tàu rất nhiều, và do mình dễ bị mất ngủ (lại nửa đêm có ai đó làm mình thức giấc) nên thức từ 1h đến khi tới nơi, là 9h.

Và ôi chao, nó nắng còn hơn Sài Gòn thân yêu.

Tiếp theo cũng chỉ là đến khách sạn gì đó thôi. Ba xàm ba láp. Đáng nói là từ đây!!! Sau khi nghỉ ngơi ở khách sạn rồi, nhà mình đi taxi sang nhà bà Băng. Đó là biệt thự rộng 365m2, với vườn tước xung quanh. Ngôi nhà cũng đẹp đến mê hồn. Lần sau mình sẽ chụp ảnh lại!!!

Vào nói chuyện với ông Phương. Mình đã nghĩ ngay, ông bà thật dễ chịu, và mình khá thích ông bà. Mình có gặp dì Châu, dì bảo, dì Hồng, dì Ngọc (?) (trừ dì Châu dì Bảo ra mình k nhớ mọi người lắm, à trừ chị Hiếu nữa). Ban đầu là ấn tượng bởi vì dì Bảo rất xinh, cực cực cực kì xinh. Và tiếp theo ấn tượng dì Châu, vì dì ngồi xe lăn. Lúc đó mình chưa nói chuyện với mọi người nhiều.

Bố đã định mua 1 biệt thự ở Nha Trang, thậm chí sắp xếp hẹn lịch luôn (chỉ trong 1 tiếng, cũng đã đi xem đất). Và sau cùng thì ý tưởng cũng bỏ, bởi vì bà nội bà ngoại không muốn :( Mình cũng muốn có một biệt thự ở Nha Trang quá, để mình sẽ về đó thường xuyên chơi với dì Châu dì Bảo <3

Tiếp theo là đi vòng vòng. Mình được đi Vinpearl, và phải nói chỗ đó tuyệt vời lắm. Rẻ đến kinh khủng. Có tưởng tượng được không? Bạn sẽ trả 360k cho tiền vé đi vào Vinpearl, nhưng đổi lại, bạn không phải mất thêm đồng nào ở trong đó nữa. 360k đó bao gồm tiền bạn dùng cáp treo cả đi cả về, chơi thật thoải mái TẤT CẢ những trò chơi trong Vinpearl, xem tạp kĩ (họ đã dùng 1 con khỉ để biểu diễn. Nó là một màn diễn rất tuyệt vời), và thậm chí cả vào thủy cung (phát bắp rang miễn phí luôn). Tưởng mắc nhưng lại rất rẻ, rất đáng tiền đi. Chất lượng phục vụ cũng tốt nữa. Toilet sạch ghê lắm <3

Vấn đề toilet đâu phải chỗ du lịch nào cũng được sạch đẹp như thế đâu. Và bạn được ngắm những quang cảnh RẤT RẤT RẤT tuyệt vời. Phải đi đến tận nơi mới hiểu được. Vinpearl vốn là 1 hòn đảo, và cảnh trên đó bài trí rất đẹp. Từ đảo bạn nhìn ra biển, nhìn về Nha Trang, có bực tức đến mấy bạn cũng không giữ giận lâu được đâu. Mình đi ở đó, và ăn buffet 3 miền (170k). Có lẽ cũng đáng tiền, dẫu sao thức ăn cũng "đậm chất 3 miền" mà. Sau đó là đi bộ vòng vòng, rồi xem sân khấu nhạc nước. Họ bắn nước theo từng bài nhạc khác nhau, và nó thú vị ghê lắm.

Xem xong đã là 9h, và đây là điều đáng buồn T__T Vì cả nhà mình đã phải xếp hàng mất nửa tiếng để được đến với cáp treo (thật ra bố mẹ xếp là chính, mình mệt quá ngồi không à) T__T hàng vô cùng dài. Tính ra thì nó đến 500m lận đó (hoàn toàn không nói đùa đầu). Vì lúc đó là cuối ngày rồi, Vinpearl sắp đóng cửa, ai ai cũng chuẩn bị đi về.

Lên được cáp treo thấy nhẹ nhõm hẳn (xếp hàng dài xong rồi mà). Bấy giờ biển đen như mực, chỉ còn chút ánh sáng của từng tòa tháp bừng lên. Xa xa dần hiện rõ nhịp sống Nha Trang buổi cuối ngày. Nó là cái gì đó khác hẳn với sự nhộn nhịp của HCM. Đèn sáng khắp nơi, nhưng bỗng nhận ra cái vẻ yên bình vốn ngự trị trong cuộc sống người dân nơi đây.

Dân Nha Trang rất cởi mở, và bác taxi chở nhà mình đi cả ngày thật sự rất đáng yêu. Bác ấy hướng dẫn khá tận tình, và niềm nở lắm.

Rồi cả nhà về khách sạn, đánh một giấc thật say.

Hết ngày rồi đó <3

Thứ Năm, 2 tháng 6, 2011

My very first article.

Thật sự rất vui. Hôm trước có chị Nịt rủ làm ctv bên kenh14, và mình đã làm 1 bài về ngày 1/6. Là bài này. Thật sự rất mừng vì bài viết đã thành công hơn mình nghĩ :x

143 likes. Với ai đó có thể đó là một số rất nhỏ nhặt, nhưng với mình nó lớn đến tuyệt vời. Thật sự rất hạnh phúc.

Thần may mắn cười với mình <3

Việc này đẩy tan hết những bực tức ngày 1/6 vì không nhận được quà \ m / mình vẫn còn nhỏ chứ bộ. Năm sau đem rượu và bài về nhà cho bớt tức.