Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2012

Cho đến cuối đời, vẫn là con sai

Mẹ ơi, có lẽ cho dù đến cuối đời này, dù cho con có được bất kỳ học vị gì, dù con được tuyên dương khen thưởng thế nào, vẫn là con sai mẹ ạ.

Mẹ nuôi con qua tiếng ầu ơ ãi dầu, qua những câu mắng mỏ đầy nét căng thẳng mệt nhọc. Chăm sóc của mẹ cho con hằn lên thành những vết nhăn trển trán, thành những sợi tóc bạc cứ nhạt màu đi từng ngày. Mồ hôi mẹ, mẹ chùi đi để con được vui. Nước mắt mẹ, mẹ giấu đi cho con ngây thơ theo tháng ngày. Mẹ dành cả đời mẹ cho con, vậy mà con đã làm được gì cho mẹ?

Câu trả lời là, chưa làm được gì cả, mẹ ơi.

Con lớn lên không ngoan ngoãn như bao đứa trẻ khác. Con học dốt, con bướng bỉnh, con hỗn hào, con nhạy cảm đến vô duyên. Con yêu cầu mẹ phải đạt được những chuẩn mực con đề ra, rằng phải tôn trọng con, cho con những gì con muốn. Con mãi yêu cầu tất cả, song sau những lời yêu cầu đó, mẹ mãi là mẹ thôi. Mãi mãi, mẹ là mẹ thôi.

Con của mẹ hư hỏng như thế đấy, hỗn hào như thế đấy, vậy mà mẹ cứ thương, cứ yêu, cứ bảo bọc cho hết mình. Mẹ dạy con theo cách tế nhị nhất mà bất kỳ người mẹ nào có thể đưa ra; dạy con những đức tính dịu dàng chăm chỉ, dạy con bỏ đi cái tật lề mề lười biếng, dạy con ông sao rất sáng, nền trời rất xanh. Một đời con chính là do mẹ dạy. Nhưng con thơ dốt quá mẹ ơi, chưa bao giờ con hiểu được những bài học của mẹ cả.

Mấy hôm rồi con cúp tiết liên miên, mẹ buồn lắm, vậy mà con cứ thờ ơ. Con quên mất tiền để con được đi học là vắt ra từ mồ hôi nước mắt của mẹ. Con quên mất, ở một nơi thật xa, chính là quê nhà của con ấy, có người phụ nữ cả cuộc đời vẫn dõi theo con và bảo vệ con theo từng gót đường đời. Con quên mất, cả những khi mẹ mải khóc một mình, mặc cho nỗi nhớ gặm nhấm trái tim mẹ. Con quên mất, con quên mất, con quên mất rồi mẹ ơi!

Con hư lắm. Con tệ lắm. Con xin lỗi mẹ.

Mẹ ơi, con nhớ mẹ.

Chừng nào con mới được về với mẹ để xin lỗi?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét