Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

31/5/2015

Những ngày này, mình rất buồn, như thể lồng ngực bị trống rỗng. Tim mình được lắp đầy bởi những giọt buồn tinh khiết nhất, nhẹ nhàng nhất và tĩnh lặng nhất. Mình không còn khóc, không còn đau, thậm chí không nổi điên như mọi lần nữa. Chỉ buồn thôi. Rất buồn.

Mình cảm giác mình đang đi lạc. Lạc trong một thế giới vốn không thuộc về mình.

Ngày trước, mỗi lần mình muốn khóc, việc duy nhất mình làm là viết blog. Mình đưa hết tâm tư và bức xúc vào cái thùng rác be bé này, hay là dịch những bài nhạc cùng tâm trạng với mình. Lớn lên rồi mới hiểu, việc ngày xưa mình làm nó ấu trĩ đến mức nào. Nỗi buồn của mình đâu đủ để kể ra bằng lời được nữa? Cảm xúc của mình đâu còn phù hợp với bất kỳ bài nhạc nào? Muốn thoát khỏi thế giới ảo mình tự tạo nên thì cũng không còn biết mình thuộc về đâu trong thế giới thực.

Mình vẫn luôn ở trong giai đoạn quá độ, chưa rõ là từ đâu và đi đến đâu. Chỉ biết, mình không đứng ở một nơi cụ thể nào cả. Mình ở ngoài lề, nhìn mọi người sống, và mình buồn nỗi buồn của riêng mình. Mình biết, mình là một con người không hoàn chỉnh. Tuy nhiên, lần đầu tiên, mình không muốn đi đến nơi của người khác nữa. Mình muốn ở một mình.

.

Thời gian thường tạo cho con người ta những thói quen xấu, xấu đến mức nghĩ đến chỉ thấy xót.

Nhiều hôm đang nằm ngủ, mình vẫn mơ hồ quàng tay qua để vòng ôm lấy ai đó, để rồi lại tỉnh dậy và nhận ra: chẳng còn ai nằm kế bên nữa. Mình tưởng còn được không nằm lên trên ngực của người đó, tưởng vẫn đang nghe nhịp tim và tiếng thở mạnh của người đó, và được vuốt tóc, hôn trán. Mình nhận ra, mình chỉ còn một mình.

Có nhiều lần mình tự hỏi bản thân: là mình nhớ chính bản thân ai đó, hay là mình đơn giản nhớ sự hiện diện của ai đó - dưới tư cách là một người con trai - trong cuộc đời mình? Nếu vòng tay, lồng ngực đó không phải của người ấy, mà là của một người con trai khác, liệu mình có thấy vui không?

Mình biết mình đang buồn, nhưng lại kông biết cần gì để hết buồn.

Mình sợ, nếu ai đó lại vòng tay ôm mình, mình cũng sẽ ở lại trong vòng tay ấy. Không có sức để bỏ đi nữa.

Nực cười ở chỗ, mình thậm chí không còn nhớ gương mặt người ấy nhìn như thế nào nữa. Mình không nhớ được những chuyện vui buồn đã xảy ra, không nhớ được mình đã từng yêu người ấy như thế nào, cũng như người ấy đã từng thương hại mình như thế nào. Mình chỉ nhớ, có một người con trai từng ở trong cuộc đời mình, và đã năm lần bảy lượt bỏ mình đi. Còn mình, chưa bao giờ có đủ tự trọng để từ chối người ấy muốn quay lại.

Điều duy nhất mình nhớ được là sự hiện diện, là những lúc nằm ôm nhau. Mình thích áp tai vào ngực người ấy, dụi đầu vào - vì ngực người ấy to và rộng, rồi ngủ thật ngon. Tay người ấy to và ngực rất ấm, ấm đến mức mình không bao giờ có khả năng từ bỏ được.

Chắc đó cũng là lúc duy nhất mình vui. Được nằm trong tay người khác và ngủ. Cảm giác như được bảo vệ.

.

Mình muốn chết.

Rồi mình lại thấy sợ chết. Mình sợ buồn, nhưng lại muốn chết để hết buồn. Mình sợ không được yêu thương, cũng sợ nếu chết không còn ai để ý đến sự tồn tại của mình nữa. Mình sợ được yêu thương, cũng sợ nếu chết sẽ phụ lòng người thương mình. Mình sợ vô vàn những điều phi logic mà chỉ mình hiểu được lý lẽ của chúng.

Thật sự mình muốn biết, rốt cuộc mình đang ở đâu?

1 nhận xét: