Những băn khoăn vẩn vơ này mãi quấy nhiễu tôi.
.
.
Chả là lớp Anh văn của tôi đang có một bài tập: chụp hình về nơi bạn yêu thích nhất ở Central Tech và thuyết trình trước lớp. Vì tôi nhập học trễ 2 tuần, lại là học sinh mới, thầy bảo tôi: em thích nói về gì thì cứ nói. Rồi tôi chọn Lữ Gia. Cụ thể hơn, tôi chọn lớp A2.
Ngày trước, chỉ cần nhắc về lớp tôi, tôi sẽ dễ dàng mường tượng ra cảnh vật xung quanh lớp: từng góc tường, từng ô bảng, từng bộ bàn ghế gỗ đầy rẫy những vết viết xóa của bọn học sinh tinh nghịch. Tôi sẽ thuộc như vanh vách vị trí phòng, số phòng, sơ đồ lớp học, thậm chí cả màu của khăn trải bàn. Tôi đã có hình ảnh rõ ràng về lớp như vậy.
Từ từ, từ từ, tôi lại quên dần. Tôi của giờ đây, ngồi mãi vẫn chưa nhớ ra được số phòng của lớp mình là bao nhiêu. Có những cái tên, tôi cần thời gian để nhớ lại. Cũng có những người bạn tôi chẳng bao giờ nhớ đến nữa. Để rồi tôi lại tự nhận ra, rằng ừ, thời gian nghiệt ngã vậy đấy. Có níu kéo mấy thì thời gian cũng không quay lại đâu, những hồi ức kia cũng không tái hiện đâu. Dấu chân đi qua đời tôi cũng nhạt bớt dần, đôi khi còn sót lại vài vết lõm, như báo hiệu rằng: ngày xưa, đã có một người như thế bước qua đời tôi. Họ đã gặp tôi, nói chuyện với tôi và rời khỏi đời tôi vĩnh viễn.
A2 trong tôi bây giờ là những tấm hình. Không còn là những buổi họp lớp định kì, hay những tối mát trời rủ rê nhau đi ăn. Là những tấm hình níu giữ lại chút gì đó của ngày xưa thôi. Đến cả việc gặp mặt, với tôi, giờ cũng khó khăn quá.
Ngày xưa đâu? Sao mãi chưa trở lại?
Bao giờ cho đến ngày xưa?
.
.
Lại quay về câu hỏi ban đầu. Lớp học thì có cảm xúc không?
Tôi thì nghĩ là có chứ nhỉ?
Lớp học, xét về mặt tình cảm, thì cũng chính là nhà. Là nhà của biết bao thế hệ học sinh. Là nhà của những tâm tư tình cảm tuổi học trò. Là nhà của niềm vui, của nỗi buồn, của mộng mơ, của tuổi trẻ.
Lớp học, đến giờ đây, đã lưu lại bao nhiêu dấu chân rồi? Hằng ngày vẫn có đôi ba cô cậu học sinh trực nhật, quét đi những bụi trần vấn vương, chừa chỗ cho những dấu chân mới để lại. Thế nhưng có quét mấy cũng đâu xóa đi được những vết tích, rằng xưa kia, đã có những con người này hiện diện ở đây? Họ đã bước qua đây, sống cùng nơi này, và vẫn luôn nhớ về đấy kia mà. Dù nông, dù sâu, những dấu vết ấy không bao giờ mờ đi được.
Người đến, người đi, để lại tình cảm. Lớp học ở lại, chấp nhận tình cảm ấy, ắt cũng nảy sinh ra những xúc cảm của riêng mình chứ? Bằng chứng là lớp luôn dịu dàng chào đón tâm hồn xưa quay lại, luôn lưu giữ những nét lưu bút trên tường, trên bàn học kia mà.
Lảm nhảm đầu ngày vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét