Đã là lâu lắm rồi tôi không viết. Khoảng gần một tháng rồi chăng? Tay bút bắt đầu cứng lại, ngay cả việc cầm bút cũng trở nên khó khăn dần. Nét bút tôi giờ đây run rẩy, cảm xúc cũng quên lối đi về từng trang giấy, chỉ còn một ai đương hoảng hốt tìm lại văn phong của mình, tìm lại cảm xúc của mình và tìm lại cả chính mình.
Viết, đối với tôi là một đam mê. Tôi yêu viết. Tôi coi ấy là một phần của chính bản thân tôi. Đã có một thuở, tôi quên ngủ để viết, để tìm ra những ý tưởng mới và xuất bản thành văn. Để rồi từng tác phẩm, từng ý nghĩ vội, từng nét bút, tự thuở nào đã trở thành một đứa con tinh thần thật lớn lao. Rồi từng con trẻ theo đuổi tôi, dìu dắt tôi bước vào thế giới của ngày sau. Từng con trẻ ấy cũng chính là một phần hồn tôi, như một chiếc bóng tôi để lại trên mặt đường, biến động theo từng phút giây, nhưng luôn gắn liền cùng tôi.
Đôi khi, ngắm nhìn những đứa con tôi đánh đổi cả tấm lòng để tạo dựng nên, tôi tìm lại được bản thân mình. Là một cái tôi đã bị vứt bỏ ở những ngày xanh xa, một cái tôi không bao giờ quay lại nữa.
Nhưng đam mê của tôi đang bị nguội. Bởi nhiều lý do, rằng đời sống riêng tư bộn bề những rắc rối, rằng tôi quên dần cách yêu trang giấy và bút mực, rằng những xúc cảm của tôi đương chai sạn dần.
Tôi sẽ còn viết. Cho đến khi tôi quên cả cách yêu thương, cho đến khi máu nóng trong tôi chẳng còn, cho đến khi trái tim trở nên vô cảm, tôi sẽ viết. Đấy là chắc chắn.
Tôi chỉ cần thời gian để tìm lại chính bản thân mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét