Xa nhà đến nay, có lẽ cũng phải đến nửa năm rồi. Là nửa năm của những cảm xúc ngổn ngang, gào thét mãi để tìm ra những ngôn từ diễn tả, là nửa năm của những bâng khuâng bồi hồi, của những sợ hãi và nhớ thương mỗi đêm dài. Là nửa năm vui vẻ, là nửa năm đau buồn, là một góc đời tôi đã chôn vùi trong nước mắt.
Trong suốt quãng thời gian ấy, tôi những tưởng sẽ viết thật nhiều. Để than vãn về những ngày buồn tẻ, để nhớ nhung những người tôi yêu, để đơn giản đối diện với chính mình. Vậy mà thực tế lại làm chính tôi ngạc nhiên: rằng tôi hầu như bỏ đi chốn riêng tư của mình. Tâm sự ngổn ngang đầy ra đấy, nhưng mãi không đưa vào hộp tâm sự nhỏ này được.
Đã rất nhiều lần tôi cố gắng mở laptop, vào blog, định viết lại về những cảm nghĩ thoáng qua. Để rồi tôi lại hoảng hốt, nhận ra rằng khả năng viết đã rời đi khỏi tôi và chính tôi cũng không tìm được ngôn từ để diễn tả chính bản thân mình. Như một phần hồn tôi lạc mất, tôi không còn là tôi, cũng không còn biết bản thân là ai nữa.
Nhưng hôm nay, tôi viết được. Âu cũng là một điều may mắn. Vì vốn dĩ, viết từ lâu đã trở thành một phần cuộc sống của tôi. Mất đi nó, cũng chính là giết đi chính mình.
.
.
Không chỉ có một người đã bảo tôi bốc đồng và nông nổi.
Tôi thích biện hộ cho bản thân, rằng tất cả đều đáng trân trọng. Cả những khờ dại và những quyết định sai lầm, cả những ngây thơ cũng như những câu chuyện tổn thương tôi sâu sắc. Như hồn tôi là một bức họa, phải có những gam màu đối lập tồn tại chung. Gam màu tối không tồn tại thì gam màu sáng sẽ vụn vỡ.
Từng có ai bảo tôi, rằng họ muốn được như tôi. Họ muốn trải qua những xui xẻo, muốn hưởng sự bốc đồng khờ dại của tôi, để đến cái ngưỡng "điên khùng" của tôi, để hiểu được mọi chuyện hơn. Và tôi chỉ cười, đáp lại: đừng muốn thế, sẽ hối hận đấy. Trải qua rồi mới biết, những chuyện đó tránh đi thì tốt hơn.
Trong tôi tồn tại những mâu thuẫn. Nửa tôi tự hào vì bản thân đã trải qua những chuyện buồn kia, nửa hối hận vì một cái tôi dại khờ.
Nhưng cuối cùng, tất cả vẫn là tôi, tạo ra một tôi như thế này.
Hối hận cũng không được gì, thôi thì học cách yêu nó vậy.
.
.
Tôi mệt rồi.
Tôi chán rồi.
Tôi điên lên mất rồi.
Phải chi đời có một cuốn công thức. Tôi sẽ chỉ việc tìm cách giải quyết cho những vấn đề, rồi áp dụng, rồi tận hưởng kết quả thật vui.
Nhưng đời không phải một cuốn sách, với những trang đầu và trang cuối định ra sẵn. Đời là một xấp giấy trắng, mà tôi phải ghi lại trên đó những câu hành trình.
.
.
Tôi thích rượu.
Rượu không làm tôi quên đi những chuyện tôi gặp phải. Nhưng rượu cho tôi hiểu được là tôi đang sống, và có chua chát đến mấy thì tôi cũng phải chịu thôi.
Cũng là một hình thức tự tạt nước lạnh vào mình đấy thôi.
Nhưng mà chỗ nước lạnh này có vị, vị chát và vị đắng. Chỗ nước lạnh này đủ sức khiến con người ra điên lên, vượt qua những giới hạn xiềng xích cõi hồn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét