Chủ Nhật, 8 tháng 7, 2012

Tôi đâu?

Dạo này, tôi không còn là tôi nữa. Tôi của bây giờ trở nên cộc cằn, dữ tợn, mệt mỏi và già nua, khác hẳn với tôi ngây thơ của ngày trước. Có những khi tôi nhìn vào trong gương, thấy có một cô gái lạ nhìn chằm chằm vào tôi, đương đưa ra một vẻ mặt kinh ngạc: là ai đây? Đây không phải tôi. Tôi ngây thơ hơn, tôi vui vẻ hơn, tôi hoạt bát hơn. Tôi không có những nét biểu cảm này.

Đây không phải tôi.

Tôi cũng sợ. Cảm giác như từng ngày, tôi mất đi bản ngã của chính mình. Tôi của nửa năm trước và tôi của bây giờ, khác xa nhau quá. Để rồi tôi sợ, đến một ngày, tôi sẽ thật sự bị lạc. Lạc giữa đời, lạc giữa chính tôi.

.

.

Tôi mệt rồi.

Tôi của hôm nay đang muốn trốn đến một cánh đồng. Ở đó, tôi ở một mình, tôi được bình tĩnh, tôi không phải đối diện với chuyện gì cả.

Nhưng mà, đời không như mơ. Tiếc là vậy.

.

.

Cười lên đi.

Sao không cười?

Sao vẫn không cười?

Tôi ơi, sao mày dở thế?

Ngày nào cũng cười mà.

Nhưng sao không cười?

.

.

Tôi vẫn còn sống, còn cố gắng đối đầu với tất cả. Mãi mãi, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.

Bạn bè tôi lần lượt bỏ cuộc rồi. Họ chọn cái chết, thay vì đối đầu với tất cả.

Tôi sẽ không bỏ cuộc.

Nhưng tôi chống cự được đến bao giờ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét