Thứ Hai, 9 tháng 4, 2012

Có những điều đã lớn lên cùng tôi.

Hôm nay, tôi cảm nhận được chút bình yên hiếm hoi xuyên suốt 16 năm tôi sống. À, cũng không còn là bình yên nữa, đơn giản là bình tâm thôi. Tôi bình tâm lại, đủ để nhớ về những điều thật vui tươi cuả quá khứ, đủ để tưởng niệm về nhữn đau thương và mất mát đã tồn tại.

Ngày này, có lẽ bản thân tôi đã trông chờ lâu lắm rồi. Là cái ngày mà tôi vượt ra những khó khăn nhất định, những khó khăn tưởng chừng chỉ làm tôi muốn bỏ cuộc; là cái ngày tôi đủ tỉnh trí và mạnh mẽ để nhìn lại những điều tôi đã trải qua. Để rồi cuối cùng, tôi nhận ra, tôi yêu quá khứ và hiện tại của bản thân mình vô cùng.

Như ấy là chuyện của những ngày xa lắm, và một ngày bạn thở hắt ra và tự hỏi: "Chuyện đã qua rồi đấy sao?".

Tôi của bây giờ cũng là như thế. Và, tôi đang "ngoảnh lại", như tôi vẫn luôn làm.

Tính cách của tôi cho phép tôi hoài niệm lại hằng tuần, đủ dể nhớ về thực tại của chính bản thân. Nói hoa mỹ đến vậy, nhưng căn bản là vì hay tự kỷ nên mới thế đấy. Dường như công thức cho những điều này là một đêm cô độc, thức nghe nhạc nhẽo cùng đêm lạnh, chờ đến khi chỉ còn ta với ta. Quá khứ sẽ về, hiện tại tạm trốn mình đi, cũng như tương lai hiện lên một dấu hỏi thú vị. Để rồi; tôi sẽ thấy yêu bản thân mình hơn thật nhiều.

Lắm khi tôi lại có cảm giác: tôi phần nào cũng là mẹ của chính mình; còn mẹ ruột tôi là một người không thể thiếu để tôi làm một người mẹ hoàn hảo hơn cho tôi. Có thể điều này nghe thật ngớ ngẩn và nực cười, nhưng tôi cảm giác như vậy đấy. Khi tôi nuôi dưỡng chính tâm hồn tôi, nuôi dưỡng tương lai của tôi, tôi sinh ra một con người mới hằng ngày; thì tôi có phải là mẹ của tôi thuộc về ngày mai không?

Nghe khó hiểu quá nhỉ (cười), và biết đâu lại là một suy nghĩ sai lệch mất rồi.

Tôi như một bóng ma ngày ngày theo đuổi tôi của một ngày mai. Tôi mỉm cười hạnh phúc khi "tôi của ngày mai" đạt được tất cả những kỳ vọng chính tôi đặt ra. Còn nếu không, tôi sẽ mắng mỏ đến thậm tệ, ruồng rẫy, bỏ đói; những kỳ vọng "tôi của ngày mai" rồi sẽ tốt hơn.

Kỳ diệu thay, cách "giáo dục bản thân" ấy lắm lúc lại hiệu quả đến không ngờ (dù cho 70% là... vô ích).

Và giờ đây, tôi của ngày hôm nay, sau khi chịu bao nhiêu sự giáo dục nghiêm khắc của bản thân và cha mẹ, tự hào cũng như yêu bản thân mình lắm.

.

.

Hôm nay tôi đọc mail chú Đăng, và một câu nói trích dẫn không-chính-xác từ đó chính là thế này.

"Hạnh phúc là khi ta nhận ra đầy đủ giá trị hiện hữu của thực tại."

Vậy thì, tôi ngạo mạn nói rằng, tôi gần đến ngưỡng hạnh phúc rồi đấy. Tôi được cha mẹ yêu thương, được bạn bè hỏi han, được yêu thương từ Việt Nam ùa vào, được ngắm nhìn trời xanh mỗi ngày. Không hạnh phúc quá sao?

.

.

Tôi nghe lại bài My Irish Friend. Từ đó gợi lên những điều thú vị.

Có những điều đã lớn lên cùng tôi. Là yêu thương xuyên suốt cả quãng đời, là quan tâm hỏi han từ Bích Phương và những người bạn khác, là những bài học sâu sắc tôi nhận được. Quá khứ như ùa về một cách nhẹ nhàng và dịu dàng nhất. Như thể tôi và tôi của hôm qua chính là hai người bạn thân thiết, vẫn luôn ở bên nhau và quan tâm đến nhau mỗi ngày.

Lắm khi "những điều lớn lên cùng tôi" lại trở nên giản dị vô cùng. Là những cuốn sách truyện, là những bài hát tôi hằng nghe, là những câu nói du dương ru tôi vào giấc ngủ. Cũng có khi đó là những khả năng đeo đuổi tôi từ bé, như lảm nhảm suốt 5 tiếng đồng hồ không mệt nghỉ.

Tất cả những điều ấy góp phần tạo lại tôi cả đấy. Đến một bài nhạc lạ lùng cũng ảnh hưởng đến tôi nữa kia mà. Và bài My Irish Friend này cũng thế. Tôi nghe nó không dưới 4 năm rồi. Cả bài Thanksgiving của George Winston nữa.

Lý do của bài viết này, chính là nghe lại bài này đấy. Quá khứ bắt đầu ùa về và tôi cười trước một tôi trẻ tuổi thơ ngây.

Tôi nhớ về những trưa mát lành của Việt Nam, gió thổi khiến tán lá xào xạc, khẽ lay động đến giấc trưa yên lành của những ai đang nghỉ mệt. Chim dường như cũng tìm về một chốn nghỉ ngơi, để giữ im lặng tuyệt đối, bảo vệ cho những giấc mơ trưa được yên đẹp và không điều gì khuấy động cả.

Tôi nhớ về những chiều âm u gió lạnh ở đường Đồng Đen, trường Âu Lạc. Tôi đứng ngoài cửa đợi chờ Bích Phương đến trường, đến tận khi mưa ướt hết tà áo hồng. Phải đấy, đã có một thời tôi yêu màu hồng nhạt ấy lắm, đến mức chỉ mặc một màu ấy thôi.

Tôi nhớ về những sáng, xin xỏ bố cho đi lễ hội truyện tranh với Bích Phương. Rồi bố cho tận 100 ngàn, sung sướng vô cùng. Đó đâu phải là một khoản tiền nhỏ?

Tôi nhớ những ngày đi học tiếng Anh. Lần đầu tiên kinh nguyệt, máu ướt cả váy trắng và bị bọn con trai trêu chọc (cười), nhớ cả những giờ học tiếng Anh tôi... đánh giáo viên (hồi đó học võ và giáo viên bỗng thành dụng cụ thực hành). Cả chuyện khi ở nhà, mẹ giận tôi không chịu làm bài tập, và tôi hoang mang trong những "lần đầu" đó nữa.

Tôi nhớ những khi mẹ đánh, khóc đến ngất lịm người, khóc đến ánh mắt nhuốm màu đỏ bi thương. Khóc đến mức mắt lòa đi, không thấy được gì nữa. Tôi nhớ những khi sợ hãi trốn trong toilet và khóa cửa lại thật chặt. Nhớ cả những nỗi sợ ấy nữa.

Tôi nhớ những đêm thức trên phòng, đọc truyện tranh. Gió mát lành ùa vào, ôm lấy tôi, phảng phất theo hương hoa từ chợ gần nhà. Trăng cứ tròn như thế, và sao như lu mờ trước ánh trăng thật đẹp.

Tôi nhớ những ngày được dắt xuống Dầu Tiếng và choáng ngợp bởi bầu trời đầy sao.

Tồi nhớ tất cả. Tôi yêu tất cả. Tôi muốn quay về với tất cả.

Bài hát như chiếc cầu dẫn tôi quay về lúc trẻ thơ, cho tôi hưởng thụ lại những gì tôi đã mất, để rồi đưa tôi về thực tại khi giai điệu du dương dứt hẳn.

.

.

Cảm xúc nhiều quá.

Viết không hết được.

Thôi thì cứ nuôi dưỡng trong lòng, để đến một ngày cảm xúc ấy mạnh mẽ hơn, tôi sẽ mở ra những nút thắt khóa chặt tâm can của mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét